Trans: Tama07
Edit: therenoparadie
__________
Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate
__________Một chiếc taxi mang biển hiệu thuộc khu vực Seoul tiến vào trước căn biệt thự dưới chân núi tỉnh Gangwon. Min Jun rút tờ 50 nghìn won bằng bàn tay trái đang đeo găng tay, rồi đưa cho tài xế.
“Không gần thối tiền thừa đâu.”
Tài xế mừng rỡ. Sau khi taxi men theo con đường nhựa rời đi, thì Min Jun mới quay đầu lại nhìn cánh cổng ra vào.
Dù đứng cách khoảng mười mét, nhưng anh nhìn ra ngay ổ khóa ma thuật trên cánh cổng. Nó là vật phẩm bán chạy được phát hành vào năm ngoái của Hội liên hợp Phù Thủy.
Bán chạy đồng nghĩa với việc có thể đảm bảo về công dụng cơ bản của nó, tuy nhiên…
‘Không thể là vật phẩm cao cấp được.’
Có lẽ lý do nó được lựa chọn là vì mong muốn người ta nghĩ rằng nơi này không có gì đáng giá cả.
Và có lẽ đó là mong muốn của chủ sở hữu nơi này, Jang Tae Jun.
Vù vù!
Tiết trời vẫn còn đang là giữa xuân, gió rừng mát rười rượi. Min Jun cho hai tay vào quần và bước đi. Bước qua vài bậc thang, anh đưa mắt nhìn vào thiết bị khóa.
Cách!
Cổng của căn biệt thự mở toang ra như thể đón chào chủ nhân trở về. Min Jun không bỏ tay ra khỏi túi, cứ lững thững đi vào trong với tốc độ không nhanh cũng không chậm. Cánh cửa lặng lẽ đóng lại khi anh đi qua cửa chính, vào trong nhà.
Sau khi dễ dàng vô hiệu hóa ổ khóa ma thuật, Min Jun xem xét bên trong. Nội thất bên trong biệt thự cho thấy sở thích mới mẻ của chủ nhà. Hiện đại nhưng gần gũi, gọn gàng nhưng không trống vắng. Ít nhất thì phần lộ ra bên ngoài là như thế.
Chúng ta đã xem đủ sở thích với tư cách là con người của Jang Tae Jun rồi. Bây giờ hãy xem thử ông ta trang hoàng tổ ấm thực sự của mình như thế nào chứ?
Phừng!
Hai mắt của Min Jun rực lên ánh sáng trắng.
‘Hmm.’
Anh quan sát khung cảnh của linh giới nằm chồng lên vị trí bên trong căn nhà. Ánh mắt nhìn về tầng không gian khác của anh hướng tới hình thể huỳnh quang tròn tròn đang cháy rực, rung rinh như gợn sóng. Min Jun tìm lật tìm từng lớp dấu vết ma thuật tích tụ theo thời gian. Đa phần các dấu vết đều không quá một tuần.
‘Toàn bộ mấy cái này đều là dấu vết của lũ Society để lại’
Hẳn là sau khi không tìm thấy gì ở căn nhà phương Han Nam thì Society phái những thành viên khác đến lục soát cả nơi này.
‘Lạ ở chỗ dấu vết trước một tuần về quá khứ thì sạch bong.’
Vì thế mà những kẻ điều tra không thể nào tưởng tượng được thân phận thực sự của Jang Tae Jun.
Thế nhưng, Min Jun đang cố nhìn vào thứ mà bọn họ không thể nào phát hiện được. Khi đã đoán được thân phận thực của Jang Tae Jun rồi thì Min Jun cần phải phát huy lượng sức mạnh và sự tập trung khác với thường ngày. Hiếm khi mà mồ hôi lăn trên trán anh.
Sau một hồi cố gắng thì cuối cùng Min Jun cũng tìm thấy.
‘Đã từng có kẻ xóa dấu vết ở linh giới.’
Có thể làm việc tương tự như lấp đầy dấu chân trên mặt đất lại phẳng phiu như ban đầu, lên linh giới. Tuy nhiên không dễ dàng một chút nào. Việc phát hiện đã có dấu vết bị xóa đi lại còn khó hơn thế nữa. Min Jun vừa thực hiện một việc như thế. Anh đã tìm ra dấu vết bị gián đoạn một cách không tự nhiên.
Lối vào dẫn tới thông lộ bí mật không nằm ở dưới tầng hầm, cũng không giấu sau bức tường ở phòng ngủ như quan niệm thông thường.
Min Jun đứng trước lò sưởi nằm hiên ngang giữa phòng khách. Chỉ cần đi vài bước qua cửa chính là tới được vị trí này. Chủ của căn biệt thự dường như đề cao tính tiện lợi hơn là kín đáo khi thiết lập cửa bí mật. Ông ta có thể như thế là bởi tự tin rằng tuyệt đối nó không bị lộ.
‘Không gian bị bóp méo một cách không tự nhiên.’
Nếu phải so sánh thì khung cảnh trông giống như thể một bức ảnh với độ phân giải cực cao, không thể phân biệt được với hiện thực, đang chồng lên phía trước lò sưởi. Vậy nhưng những ai có con mắt tinh tường thì sẽ tìm ra những điểm khác thường ở góc cạnh của bức ảnh.
Giống như Min Jun vậy.
Vụt!
Min Jun cẩn thận đưa tay vào bên trong không gian bị giấu. Trông động tác của anh có vẻ đơn giản nhưng thực ra tay của anh đã được bao bọc bởi nhiều lớp chú thuật. Vài ngón tay của anh biến mất như bị cắt đứt. Min Jun xoay tay như cách mở cửa.
Soẹt!
Không gian bị xé ra. Thông lộ bí mật mà Society không thể tìm được, đã hiện ra trước mắt anh. Nó được kết nối tới bên dưới lòng ngọn núi, Min Jun biết rõ rằng nếu đi vào sẽ tới được một hang động rộng lớn đủ để một sinh vật khổng lồ nghỉ ngơi ở dạng bản thể.
Min Jun niệm chú thay vì đi vào trong một cách thiếu suy nghĩ. Anh đã dự đoán trước là cả biệt thự ngụy trang lẫn nơi ở thật của Jang Tae Jun đều đang bỏ trống, nhưng vẫn phải đề phòng trước. Anh dùng ma lực đen còn sót lại, tạo thành một hạt bụi phát sáng trên đầu ngón tay.
“Phù!”
Hạt bụi bay theo luồng gió như hạt bồ công anh vào trong bóng tối. Thông tin ghi được qua đường đi của hạt bụi được truyền trực tiếp đến não anh. Một lúc sao Min Jun đã chắc chắn được bên trong không có ai.
Đột nhập.
Anh vừa bước vào trong vừa né những loại bẫy cũng như kết giới. Tại lối rẽ chia hai ở cuối đường, Min Jun lập tức rẽ trái không chút do dự. Theo như phong tục về nơi ở của chủng tộc này, thì đó là nơi mà những sinh vật nhỏ phục vụ cho chủ nhà cư trú. Nếu Jang Tae Jun một mình nghiên cứu thì chắc hẳn ông ta đã sử dụng hình dạng bắt chước để tiện cho việc sử dụng những trang bị thí nghiệm.
‘Chắc thế rồi.’
Phán đoán của Min Jun đã đúng. Cuối cùng thì anh cũng tới được ngay trước phòng thí nghiệm ẩn.
Sau khi xác nhận không có một thiết bị ma thuật nào ở cửa, Min Jun mới mở nó ra.
Khuôn mặt anh hơi đờ ra ngay sau đó.
***
‘.....thế này, quy mô lớn hơn mình tưởng?’
Không gian bên trong kín mít bởi những hộp thủy tinh đựng dung dịch, tủ lạnh bảo quản nguyên liệu, thiết bị thí nghiệm, màn hình… Quy mô bên trong quá lớn để có thể tin nổi rằng Jang Tae Jun đã một mình kiểm soát nghiên cứu.
Phòng thí nghiệm này không chỉ dựa vào nền văn minh khoa học hiện đại. Không khó để lắp ghép lại những ma thuật được sử dụng tại đây trong quá khứ. Lý do ma thuật được sử dụng thường xuyên ở nơi này nhiều tới mức không thể xóa hết dấu vết, là vì chủ nhân của nơi này tin rằng đây là nơi an toàn.
“......!”
Một lúc sau, Min Jun đoán được đại thể Jang Tae Jun đã tiến hành thí nghiệm gì ở nơi này.
Trước hết, thứ nằm trong hộp thủy tinh là một lượng lớn máu Rồng.
‘Máu được lấy bằng ma thuật, trạng thái rất tươi nhờ bảo quản kỹ càng.’
Một con người bình thường làm sao có thể có được một lượng lớn máu Rồng đều đặn như thế?
Câu trả lời rất đơn giản. Jang Tae Jun không phải con người.
Ông ta thuộc chủng tộc có thể ‘tự mình cung cấp’ máu Rồng cần cho thí nghiệm.
‘Kia mới là vấn đề nghiêm trọng.’
Ánh mắt của anh hướng tới tủ đông lạnh, nơi bảo quản sản phẩm thử nghiệm mà Jang Tae Jun chế ra.
Thông qua ‘chú thuật’ lưu lại ở nơi này Min Jun có thể biết được vì sao Jang Tae Jun lại cần máu của Kim Yeonju và tại sao ông ta lại nghiên cứu phản ứng giữa nó với máu Rồng…
Rồng không bị mắc bệnh truyền nhiễm, miễn nhiễm với tất cả loại độc là kiến thức phổ thông mà ai nấy đều biết.
Nếu vậy không có một vật chất nào gây ảnh hưởng lên cơ thể Rồng được sao?
Không phải vậy.
‘Máu của người phát sinh ISP hấp dẫn Rồng!’
Loài Rồng không bị tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi chất hóa học bên ngoài, nhưng kỳ lạ thay lại phản ứng lại với Pheromone. Đặc điểm này được Jang Tae Jun để mắt tới, sau khi nghiên cứu về phản ứng giữa hai chất, có vẻ như ông ta đã tổng hợp thành công chất xúc tác gây ảnh hưởng đến mỗi loài Rồng.
Chỉ đến đây thôi cũng đã là một nghiên cứu nguy hiểm rồi, thế nhưng Jang Tae Jun không dừng lại. Bước tiếp đó của ông ta là bắt tay vào nghiên cứu, dùng chú thuật để kết hợp vũ khí xuyên thủng cơ chế miễn dịch của Rồng với một thứ gì đó.
Ông ta đã tiến hành gắn một chất nào đó thay thế cho ‘tình dược’ vào đầu tên lửa.
Trong mắt Min Jun, đầu tên lửa ấy không thể là thứ tốt cho sức khỏe của Rồng.
Nói tóm lại thì thứ mà ông ta chế ra là một quả bom chỉ phát nổ lên cơ thể Rồng.
Khi điều tra được đến đó, Min Jun liền lập tức gọi điện.
“Vâng, xin chào đặc vụ? Tôi nhận điện thoại thay cho chủ tịch Jenkinson.”
Vốn dĩ đó phải là số được kết nối thẳng đến chủ tịch, nhưng thư ký Elf lại là người nhận điện thoại. Có vẻ ông ấy đã giao điện thoại lại cho thư ký để đi làm việc quan trọng gì đó.
Nhưng Min Jun không có thời gian để chờ đến khi Jenkinson xong việc.
“Chuyển máy cho chủ tịch ngay bây giờ hộ tôi.”
Thư ký đáp lại bằng giọng khó xử, nhưng Min Jun chẳng thèm chớp mắt.
“Dù chủ tịch có đang đón khách tới đây từ phía bên kia địa cầu, hay là khách vừa xuyên không tới từ tận cùng vũ trụ đi nữa cũng không quan trọng. Ông ấy nhất định phải về nghe điện thoại ngay bây giờ.
Elf lải nhải thêm mấy câu gì đó nhưng Min Jun bỏ ngoài tai.
Anh ngắt lời cô ta và quả quyết nói.
“Bảo với chủ tịch đây là chuyện liên quan tới người cư trú bất hợp pháp, thờ chung một tổ tiên với ông ấy. Chắc chắn ông ấy sẽ vắt chân lên cổ chạy về.”
Lúc này phía sau ống nghe không còn là giọng nói mà là tiếng bước chân vội vã.
***
Min Jun đã phát hiện và sắp xếp lại nhiều thứ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ kể từ khi phát hiện ra phòng thí nghiệm bí mật của Jang Tae Jun.
Kết quả là một chiếc xe sedan màu đen cao cấp đỗ lại tại lối vào cửa biển nhỏ của thành phố Sokcho. Min Jun bước ra từ ghế trước, gió biển ẩm ướt thoảng qua đầu mũi anh. Khi anh đang khẽ cau mày thì người ngồi ở ghế lái sau lưng anh cũng mở cửa xe ra.
Min Jun không tới đây một mình. Người xuống xe sau anh là một chàng trai với mái tóc vàng cắt gọn gàng. Chỉ nhìn vẻ ngoài thì cậu trai trẻ người phương Tây chỉ khoảng độ tuổi chưa đầy hai mươi, gọi cậu ta là thiếu niên thì sẽ thích hợp hơn.
Hai người họ không nói gì với nhau, cũng không giao tiếp thông qua ánh mắt. Họ im lặng đi tới đê chắn sóng. Nếu quan sát từ nơi họ đứng thì xung quanh biển và vùng lân cận không có một ai cả. Thế nhưng không gian bắt đầu dao động theo mỗi bước chân của Min Jun. Hai người họ đồng thời bước qua ranh giới không nhìn thấy được bằng mắt thường.
Khi ấy, khung cảnh không thể nhìn thấy từ bên ngoài mới hiện ra.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi cầm cần câu cá.
Min Jun khẽ gọi đối phương.
“Ông Jang Tae Jun?”
Một ngày dài đã gần kết thúc. Người đàn ông đón ánh hoàng hôn bằng tấm lưng của mình, chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt của ông ta bình tĩnh và yên ả như một tĩnh vật.
“.........”
Sau một lúc im lặng, Jang Tae Jun cất giọng nói vô cảm của mình.
“Ôi chà, đâu phải là khách mà ta đang đợi?”