Cảnh tượng như thế, Tầm Ly Ly liền ngay lập tức cầm di động gọi đi.
Hoắc Tiêu cuốn quýt ôm cô lên, hắn thấy cả người cô mềm nhũn nằm trên tay mình, làm cho hắn càng thêm bất lực.
" mau gọi cấp cứu, mau lên".
Tầm Ly Ly cầm di động.
Gật đầu:"lão đại, tôi đã gọi rồi, mau đưa cô ấy xuống dưới".
" không kịp, đặt cô ấy nằm xuống, mau rắc thuốc cầm máu lên cho cô ấy, nếu không máu cô ấy sẽ chảy ra không ngừng".
Lão Tam nhắc nhở, Hoắc Tiêu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cầm lấy lộ thuốc, mở nắp, rải trắng hết vết thương của cô.
Với tư cách là một bác sĩ, Lão Tam liền đảm nhiệm vai trò cầm máu này, chớp mắt máu đã ngừng rỉ ra, Lão Tam liền gấp gáp:" đưa cô ấy đi mau".
Ở đây không có dụng cụ y tế, rất khó để chữa trị.
Hắn ôm cô lên, hít mắt nhìn Lão Tam:" đem người này theo, tự tay tôi sẽ giải quyết ".
Nói xong thì ôm Tang Hỷ Dao bước xuống lầu.
Gọi xe cấp cứu, nhưng không biết chừng nào sẽ đến, Tang gia không nằm trên đường quốc lộ, mà cô cũng chờ không kịp nữa.
Vì thế không biết bọn họ bao giờ mới đến, Hoắc Tiêu không thể nào chậm trễ được nữa, tiền tự ý lái xe ô tô đem cô đi.
Máu tuy đã cầm, nhưng nếu không xử lý kịp vết thương thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Với kỹ năng lái xe của hắn.
Trong khi xe cấp cứu chưa đến thì đã đem cô đến bệnh viện.
Cô vừa đến liền được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, Hoắc Tiêu đứng dựa lưng vào tường, cả người đã không còn ra bộ dạng gì.
Hắn thở gấp gáp, khi hắn ôm cô, cả người cô vô lực nằm trong lòng, Hắn liền hốt hoảng không thôi.
Nếu hắn biết trước được khi cô bước vào trong xảy ra chuyện, nếu hắn có thể biết trước được chuyện gì xảy ra với cô, thì tốt rồi, hắn sẽ ngăn cản cô, sẽ không cho cô bước vào.
Vì sao...!vì sao hắn không cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề với cô...vì sao khi hắn Trọng Sinh rồi mà cô vẫn gặp nguy hiểm?.
Đó là lỗi do hắn.
Hoắc Tiêu bên ngoài tự trách, cũng đang chờ đợi kết quả, mọi người ai nấy đều hồi hộp.
Cả người đều tiều tụy, chăm chú nhìn vào trong phòng.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra, ông tháo găng tay liền cho hắn một tin tốt:" cũng may cấp cứu kịp thời, với vị trí vết thương không trúng chỗ hiểm, bệnh nhân chỉ mất hơi nhiều máu, đang được truyền lại máu, hiện tại bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm, người nhà có thể vào thăm".
Hoắc Tiêu đã xụi người, đâu còn sức lực gì mà đáp lại lời bác sĩ, Tầm Ly Ly lúc này đứng lên, thay hắn giải quyết mọi chuyện.
Cô đáp lời cảm ơn bác sĩ, sau đó quay sang hắn.
" Lão đại, chị dâu đã qua khỏi nguy hiểm rồi".
"...tôi biết rồi".
Ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Tiêu lại một lần nữa mở ra, không biết phải có cảm giác gì.
Hắn nói với Tầm Ly Ly:" Ở đây chăm sóc cô ấy giúp tôi, Tôi đi có chút việc cần giải quyết".
" Vâng; Lão Đại, em biết rồi".
Tầm Ly Ly đáp lời, cô tuân lệnh hắn, không hỏi gì thêm, cô biết chuyện hắn muốn làm, chuyện mà hắn muốn làm...!e là trong lòng mỗi người đều biết kết quả ra sao rồi.
Hoắc Tiêu để lại Tầm Ly Ly và Jakk ở bệnh viện để trông nom cô, còn mình thì đứng dậy rời khỏi.
Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính máu của cô, như thể để chứng minh hắn suýt chút nữa mất đi cô, cũng cho hắn quyết tâm hắn làm việc này là đúng.
Hoắc Tiêu đi trên đường, mặc kệ người khác cứ quay đầu nhìn hắn như thế nào, hắn mặc kệ không quan tâm.
Hắn lấy di động, gọi cho Lão Tam và Lão Ngũ:" Người đâu?".
" Người đang ở trên xe".
" đem người đến đây, Tôi muốn tự tay giải quyết".
Nói tới đây, ánh mắt của hắn liền lạnh lẽo.
" Vâng, em biết rồi".
Bên kia đáp lời, Hoắc Tiêu đọc ra một dãy địa chỉ âu đó cúp máy.
Hắn lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, hắn dừng xe tại một nhà kho bỏ hoang, Hoắc Tiêu bước xuống xe, sát khí liền bắt đầu vận hành.
Vừa đến, Lão Tam và Lão Ngũ liền đi ra tiếp đón.
Hai người nói với hắn:" người ở bên trong".
" được rồi, hai người cậu canh giữ ở bên ngoài".
Hắn nói xong thì sải chân bước vào trong kho.
Bên trong có một người đang ngồi, bị trói chặt dưới đất, dơ dáy bẩn thỉu, cô ta bị trói, khó chịu vùng vẫy.
Hoắc Tiêu nhìn cô ta giống như con mồi vừa kích nhìn món đồ chơi giãy giụa trước lúc chết.
Tang Tử Du liếc mắt nhìn Hoắc Tiêu:" mày là ai ? Tại sao mày xen vào chuyện của tao?".
Cô ta đề phòng nhìn Hoắc Tiêu.
" là ai không quan trọng, Quan trọng là đã đụng đến người phụ nữ của Hoắc Tiêu".
" ha~...!Tử Du tiểu thư".
Lời nói quá mức châm chọc, lại càng khơi màu cho Tang Tử Du nổi điên.
" á....mày...".
" Không cần thiết phải nói nhiều, bây giờ mày đâm cô ấy ở đâu thì tao sẽ lấy lại gấp bội...!mày đâm vai cô ấy, thì tao cũng sẽ lấy cánh tay của mày, phải trả giá gấp bội".