Hắn biết người này là ai, chính là chị gái của cô kiếp trước, kiếp trước chết rồi vẫn không đủ, kiếp này lại vẫn cứ giở trò.
Hắn cười cười, vết máu dính trên người hắn làm cho hắn còn khủng bố hơn Tang Tử Du.
vậy để hắn giải quyết luôn một lượt.
Tổn thương đến cô thì phải nhận lại gấp bội.
" Đừng...đừng tới đây...!đừng tới đây ".
Sát khí của Hoắc Tiêu tỏa ra cũng làm Tang Tử Du đột nhiên sợ hãi, cô ta run rẩy, bị chập chợn:" đừng đến đây...!đừng đến đây...".
" Vì sao không thể đến, yên tâm, tôi chỉ là đến lấy một cánh tay thôi mà, cũng không có quá mức phải không?".
Hắn đã có tính toán tất cả.
Tang Tử Du đang yếu thế, mất đi sự man rợ:" xin đừng đến đây....!tránh ra..
làm ơn".
" Vô ích thôi.
Chỉ là....!có thù thì phải trả...".
Sau đó, đáp lại Hoắc Tiêu là một tiếng hét lớn, sợ hãi xen lẫn đau đớn.
Hai người ở ngoài không biết Hoắc Tiêu bên trong đang làm gì, chỉ nghe một tiếng hét dài của Tang Tử Du.
Bên ngoài đều hoang sơ.
Tiếng hét này cũng không có ai nghe thấy.
Một lúc sau thì Hoắc Tiêu bước trở ra, hắn vừa đi vừa lấy khăn lau tay, giống như hệt ác quỷ bước ra từ địa ngục.
" thu dọn một chút rồi đưa người cho cảnh sát đi".
Hắn bỏ lại một câu rồi ra xe.
Khi xe hắn chạy đi, hai người mới vào xem tình hình bên trong, Lão Ngũ bước vào thấy cảnh tượng bên trong thì cũng không nhịn được ghê tởm.
Cô ta nằm rạp, dưới đất là một vũng máu lớn, bên cạnh là cánh tay bị đứt lìa, máu thịt bê bết.
Lão Ngũ nhìn không nổi nữa, che mắt, Lão Tam vẫn cứ dửng dưng, không biểu cảm.
Anh ta dọn sạch lưỡi đao dính máu trên bàn, sau đó liền lấy thuốc đặc chế ra cầm máu cho cô ta.
Không phải là hắn lương thiện, chỉ là nếu không cầm máu, cô ta sẽ chết, như thế sẽ không có người để đưa đến sở cảnh sát.
Đây chính là tác phong làm việc của Hoắc Tiêu, dứt khoát, nhanh lẹ cũng vô tình.
Hắn không trừ thủ đoạn gì.
Bọn họ đi theo Hoắc Tiêu cũng đã lâu, mỗi lần như thế thì bọn họ chỉ hơi ghê ghê, nhìn rồi cũng quen.
Hoắc Tiêu có như thế mới có thể lên làm Lão Đại, đứng vững đến ngày hôm nay.
Tính ra Hoắc Tiêu cũng đã rất nương tay, chỉ là lấy đi một cánh tay chứ không lấy đi mạng sống.
Hắn không giết cô ta, hắn còn muốn cô ta phải trải qua cảm giác sống không bằng chết ở trong tù.
Khi Hoắc Tiêu trở lại thì cô vẫn chưa tỉnh.
Tầm Ly Ly thấy bộ dáng của hắn thì đẩy hắn:" anh nên thay quần áo đi, chị dâu để em chăm sóc là được rồi".
Tang Triệu Hoàng thấy vậy cũng nói với hắn:" đúng vậy, cháu mau đi thay quần áo đi".
Hắn nhìn quần áo trên người mình toàn là máu thì gật đầu:"được rồi, vất vả rồi".
" không có gì".
Tầm Ly Ly nói.
Hắn gấp rút đi sửa soạn bản thân, trên người dính máu của cô, cũng dính loại máu làm cho hắn chân ghét.
Hắn không muốn máu của cô bị tạp chất bị vấy bẩn, nhưng mà hắn lại không thể nào khống chế được.
Trong khi ở kho, theo quáng tính của máu văng ra, không thể nào không dính.
Không thể nào chịu nổi.
Jakk tìm nơi cho hắn thay quần áo.
Khi hắn quay trở lại lần thứ hai thì cả người đã sạch sẽ.
Hiện tại hắn đang ngồi kế bên cô, nhìn cô ngủ say, trên khóe môi vẫn còn ứ lại vết máu bầm làm hắn đau lòng.
Không sao, đã qua hết rồi, sẽ không còn ai có thể đi hại được cô nữa.
Tầm Ly Ly lúc này bưng nước đến.
Chuẩn bị lau mặt cho cô thì bị hắn giành lấy.
" Để đó đi, em cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi".
Tầm Ly Ly bị ngăn cản cũng không nói nhiều, cô quá hiểu tính của hắn, hắn ra lệnh, cô liền gật đầu:" được rồi, em về đây".
" Ừ ".
Hắn quay sang nhìn Tang Triệu Hoàng, cũng nói:" Chú à, chú cũng về nghỉ ngơi đi, cô ấy để cháu chăm sóc được rồi ạ".
" haizzz, được rồi".
Ông cũng biết sức khỏe của ông không cho phép, ông chấp nhận:" cũng tại ta mà con bé xảy ra chuyện.
Tất cả đều là lỗi của ta".
Ông vốn dĩ là cha của cô, hắn cũng không dám có ý gì.
Chỉ nhìn ông:" không sao, nếu cô ấy tỉnh dậy thì chắc chắn cũng sẽ không trách chú".
" ta biết con bé không trách ta.
Ta biết nó không để bụng, nhưng người làm cha như ta lại làm vô tình tổn thương nó".
Hắn im lặng không nói.
Ông cũng bất đắc dĩ.
" Được rồi, không nói nữa, ta về đây, cháu cũng cố gắng nghỉ ngơi nhé, ngày mai ta sẽ đến".
" vâng chú đi cẩn thận".
Chờ ba người đi khỏi, hắn liền đặt chậu nước xuống, vắt khăn tay lên lau mặt cho cô, dịu dàng nâng niu rồi lại tỉ mỉ chăm sóc, giống như đang quý trọng vật báu vô giá, không thể nào nặng tay được.
Cô ngủ một ngày, đến ngày hôm sau mới tỉnh dậy, thấy bên giường có một người đang nằm nghiêng, mặt ánh mắt đang miên man của cô lại hóa thành biển sâu, nhìn người đó đầy yêu thương.
Cô đưa bàn tay không bị thương của mình vuốt ve đầu tóc ngắn của Hoắc Tiêu.
Bị nhột, hắn giật mình tỉnh dậy, ánh mắt đề phòng, khi thấy cô tỉnh lại thì hết sức mừng rỡ, không còn dáng vẻ mới tỉnh ngủ, âu yếm hỏi cô:" em tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không?".
May quá, cô đã tỉnh rồi.
" em không sao, anh đừng lo lắng quá".
Hoắc Tiêu nghe xong, không đợi kịp, liền hớt hải, nhanh chóng gọi bác sĩ đến để kiểm tra.
Một người điềm tĩnh như hắn lại có bộ dáng này, đến cả trong phòng có chuông mà hắn cũng quên mất.
Dáng vẻ này làm cho cô bật cười, đụng trúng vết thương lại hít một ngụm khí lạnh.
Hắn dẫn bác sĩ đến, đợi bác sĩ đảm bảo cô không có gì thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm..