“Ngươi là một trong những người tài giỏi nhất nhân loại, tại sao ngươi lại cam lòng từ bỏ tất cả những gì mình đã khổ luyện để đạt được?”
Kỵ sĩ gật đầu khiến cho cô gái tóc bạc không khỏi suy nghĩ.
“Việc họ không biết ơn là chuyện của họ, còn việc ta làm hay không là chuyện của ta”
Đối diện với kỵ sĩ, nàng không thể tìm thấy bất cứ cảm xúc tiêu cực nào trong ánh mắt của người này, dù cho anh đang mặc bộ giáp che kín toàn thân.
Cô gái thừa nhận rằng chưa từng gặp ai có tinh thần sâu sắc đến mức nàng không thể nhìn thấu. Chỉ có một khả năng duy nhất. Kỵ sĩ thật sự là người lời nói và hành động luôn đồng nhất.
“Ngươi không giống như là một nhân loại”
“Ngài đang khích lệ ta, hay là đang chê cười ta?”
“Đương nhiên là khen ngợi” Cô gái tóc bạc khóe miệng hơi nhếc lên “Thật sự mà nói, ta đã chán nhân loại rồi, ngươi thực sự đã đem đến cho ta sự mới mẻ”
“Tạm thời cảm tạ ngươi để cho ta biết trên thế giới này còn có người kỳ lạ như vậy, thay đổi suy nghĩ của ta về nhân loại”
“Kỵ sĩ, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự vô dục vô cầu sao, hay là ngươi tự nhận chính mình là vô dục vô cầu?” Trong đôi mắt đỏ như máu tràn đầy vẻ trêu chọc.
“Trên thế giới này không có người vô dục vô cầu” Kỵ sĩ trả lời “Ta cũng vậy”
“Thừa nhận đến thẳng thắn như vậy?” Cô gái chống cằm, rõ ràng, kỵ sĩ nhân loại này đã đem đến cho cuộc sống nhàm chán của cô điều mới mẻ.
“Vậy thì ta muốn biết ngươi mong muốn điều gì?” Cô gái trêu ghẹo “Yên tâm, ở đây chỉ có hai người chúng ta, không có người nào khác mà lo lộ bí mật”
“Ngài thực sự muốn biết?”
“Ta thực sự phải thừa nhận rằng ngươi đã khơi dậy sự quan tâm của ta”
"...Ta muốn ăn đùi gà" Kỵ sĩ mặc dù có phần xấu hổ nhưng vẫn nói ra.
“...Hả!” Vẻ mặt của cô gái cứng lại, tưởng rằng mình nghe nhầm “Cái gì?”
“Ta nhớ hương vị đùi gà, nhất là đùi gà nướng...” [note61870]
“Dừng!” Nhìn thấy kỵ sĩ bắt đầu nói về đùi gà, cô gái không biết phải nói gì.
“Ngươi đang trêu đùa ta sao, ta không nói tới ăn, dục vọng khác thì sao?”
Suy nghĩ một lúc, kỵ sĩ trả lời “Uống rượu dâu tây”
“...?” cô gái thực sự bất ngờ, lên làm tinh hồng nữ vương nhiều năm, nàng chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.
“Tch, vui chơi giải trí, thế là thế nào? Ta nói là điều to lớn hơn, chả nhẽ ngươi không có thế tục dục vọng, lưu danh sử sách. Chẳng lẽ ngươi không muốn tên ngươi được lưu truyền muôn đời, ngàn năm sau vẫn có người biết tới ngươi?”
“...tại sao ta phải muốn người khác nhớ kỹ tên của ta?” Kỵ sĩ trầm mặc hồi lâu, hỏi lại.
“hả? Ngươi chẳng lẽ không mong muốn tên ngươi đại diện cho các kỵ sĩ, để thế hệ sau ca ngợi sao?”
“Nếu vậy thì thật đáng buồn...” Kỵ sĩ im lặng hồi lâu, đột nhiên nói vậy.
"Vậy là sao?” Cô gái nhất thời không hiểu được suy nghĩ của kỵ sĩ "Sao lại buồn?"
"Nếu họ chỉ nhớ đến ta và chỉ ca ngợi ta có nghĩa là khi đó không có những kỵ sĩ tài giỏi nào khác"
"Khi đại lục lâm nguy mà không có ai sẵn sàng hy sinh vì đại nghĩa, chẳng phải rất đáng buồn sao"
"..."
"Nếu ngài muốn nói rằng tôi có mong muốn 'ca ngợi' này hay không thì tôi vẫn có mong muốn ở mức độ nào đó"
"Tôi hy vọng người dân không bao giờ phải nghĩ đến tôi, không bao giờ phải cần đến tôi"
Cô gái hiểu ý của kỵ sĩ. Có thể khiến người ta nhớ đến những anh hùng đã từng cứu thế giới, điều đó có nghĩa là thế giới lần nữa rơi vào tai họa, dân chúng lầm than, để mọi người nhớ đến vị kỵ sĩ cao thượng luôn tiến lên không lùi bước.
"Thật nhàm chán" Cô gái liếc mắt nhìn kỵ sĩ.
"Ngươi là con người đặc biệt nhất ta từng gặp, tuy nhiên không có nghĩa là ngươi thú vị"
"Ngươi là người nhàm chán nhất ta từng gặp"
"Vậy thì ngươi mong muốn điều gì" Cô gái hỏi tiếp.
"Nếu là yêu cầu, ngài có từ chối không?"
"Cái gì? Nếu ta từ chối ngươi sẽ bắt ta phải đánh trả sao? Chẳng lẽ kỵ sĩ cao quý lại bắt một cô nàng yếu đuối như ta làm vậy?" cô gái cười trêu chọc.
"..." Kỵ sĩ không nói gì, chỉ đứng yên ở đó.
"..."
Một tiếng sau.
"Thôi đủ rồi!" cô gái đỡ trán "Cho dù ta không ngại có thêm một món đồ trang trí trong cung điện nhưng món đồ trang trí này không thú vị chút nào, rất khó chịu.
"Tôi xin lỗi" Kỵ sĩ cúi đầu.
"Ngươi còn biết xin lỗi? Ngươi đến đây để nhờ vả ta đúng không?" cô gái cạn lời.
"Vậy là nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ đứng đây cho tới chết à?"
"..."
Cô đã nhìn thấy vô số kiểu người nhưng chưa bao giờ thấy ai muốn tìm chết như vậy.
Tại sao con người này lại ngoan cố đến vậy?
"Hừ, nếu thực sự chán sống, sao ngươi không tìm người nào khác hoặc tự sát?"
"Nữ vương, ngài muốn có đối thủ không?" Khi nghe vậy, kỵ sĩ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi của cô và hỏi.
“Đối thủ?” Cô gái nheo mắt nhìn kỵ sĩ, là một vampire, huyết thống của cô chưa bao giờ bị pha loãng, chưa bao giờ thất bại... ngoại trừ một lần duy nhất từ hàng trăm năm trước.
"Không có đối thủ trong thời gian dài hẳn là rất cô đơn" Kỵ sĩ tiếp tục nói.
"Ngươi muốn khiêu chiến ta?"Cô gái ngừng cười và đứng lên. Đôi mắt cô ánh lên sự nguy hiểm, thật khó để tưởng tượng một cô gái xinh đẹp như búp bê lại có vẻ mặt như vậy.
"Phàm nhân, ngươi có biết ngươi đang nói điều gì không?"
Mặc dù các vị thần suy tàn hơi ban đầu, nhưng những kẻ dám thách thức họ vẫn sẽ bị sức mạnh thần thánh hủy diệt, không có ngoại lệ.
“Hai mươi năm qua, tôi vẫn luôn đang tìm kiếm đối thủ” Kỵ sĩ coi như không thấy Tinh hồng Nữ vương đang phóng thích uy áp.
“Cho tới hiện tại tôi vẫn chưa tìm được đối thủ có thể sử dụng tài học cả đời để khiêu chiến”
Sau đó, với ánh mắt đầy nhiệt huyết, kỵ sĩ nhìn cô gái tóc bạc “Đây là lý do tôi tới tìm ngài”
“...Ta nên tán thưởng ý chí của ngươi hay là chế nhạo sự ngu ngốc của ngươi đây”
“Nhân loại, ngươi mới sống hơn 30 năm, ngươi có biết ta đã sống bao lâu không?”
“Không biết”
“Không biết? Không biết cũng không sao, chính ta cũng quên mất rồi”
“Sống mấy ngàn năm, ta đã quên mất tuổi tác của mình. Còn ngươi chỉ là một con người, sao dám nhận mình là thiên hạ vô địch?”
"Ngay cả khi không muốn, tôi vẫn cần chiến đấu"
"Click" Kỵ sĩ rút ra thanh kiếm cũ kĩ trong tay. Ngay khi anh cầm chuôi kiếm, thanh kiếm đầy rỉ sét biến mất, biến thành một thanh kiếm vàng kim "Đó là những gì tôi muốn"
"Hmm..." Nhìn kỵ sĩ không sợ uy áp của mình, cô gái lắc đầu "Ngươi thực sự làm ta ngứa tay"
“Vậy thì không có cách nào khác nhỉ”
"Vì ngươi đang muốn có đối thủ nên ta sẽ thực hiện"
"Ta đành cố gắng đóng vai ác long vậy" sau khi nói điều này, một lưỡi hái khổng lồ với ngọn lửa linh hồn xuất hiện trong tay cô.