Bầu không khí trong cung điện trở nên vô cùng căng thẳng, uy áp va chạm làm rung chuyển các bức tường xung quanh.
"Kỵ sĩ, ngươi tên là gì?"
"Tên sao?"
"Nếu chúng ta là đối thủ thì phải biết tên của đối phương chứ"
“Fite Thánh luân” Kỵ sĩ trả lời [note61933]
"Fite?... Được lắm, kỵ sĩ Fite, ngươi khiêu chiến Thần Tộc, vì vậy ngươi sẽ phải đón nhận lửa giận của thần"
"Đây là cuộc tử chiến, ngươi đã sẵn sàng chưa" Cô gái ngồi giữa không trung, tay cầm liêm đao nhìn xuống Fite.
“Tôi đã sẵn sàng rồi” Kỵ sĩ vác thanh kiếm vai “Cảm ơn ngài, Nữ vương bệ hạ”
"Ta? Không, ta chỉ dựa theo quy tắc thần thánh, hủy diệt kẻ dám khiêu chiến thần linh" Cô gái lạnh lùng nói.
"Chủ nhân của huyết vực, Vĩnh dạ Quân vương, Huyết tộc Nữ vương, Christine Rasambo"
"Fite Thánh luân, thật vinh dự khi được làm đối thủ của ngài" Kỵ sĩ trịnh trọng cúi chào rồi cầm chuôi kiếm bằng cả hai tay và cầu nguyện với thanh kiếm.
“Ta thề với Pháp tắc, trận chiến này sẽ không làm ô nhục Chính nghĩa chi danh” Giọng nói trầm thấp của kỵ sĩ vang lên.
Cô gái cười lạnh, vô số con dơi tụ tập xung quanh cô, che khuất bầu trời.
"Nhân danh Kỵ sĩ, nhân danh Chính nghĩa, nhân danh Thánh luân" Fite tiến về phía Christine không hề sợ hãi.
Ý chí thuần khiết cùng con đường kỵ sĩ không thể phá hủy.
Gió hú cùng uy áp dâng lên như thủy triều, như có vạn quân đang tiến đến.
Kỵ sĩ không hề sợ hãi.
Từ trước tới nay, anh đều như vậy.
Cho dù khó khắn tới đâu cũng không thể cản bước kỵ sĩ.
“Chính nghĩa bất diệt, biến thành lưỡi kiếm!” Kỵ sĩ hô lớn, giương kiếm về phía đối thủ cuối cùng.
[Thức tỉnh huyết thuật: Thiên huy Hắc giáp]
Fite quỳ một chân xuống, toàn bộ giáp sắt trên người biến mất. Ánh sáng hội tụ trên người anh. Một khôi giáp lộng lẫy tinh xảo cùng chiếc mũ kim loại nặng nề có màu đen như màn đêm, với chiếc áo choàng đung đưa như đuôi cáo.
"Ta là người phán xét công bằng, là Kỵ sĩ Bình minh" Giọng nói trầm thấp vang lên từ trong giáp trụ kèm theo âm thanh kim loại va chạm, kỵ sĩ từ từ đứng dậy. Ánh mắt phóng ra từ khe hở của mũ giáp dường như có thể nhìn xuyên qua linh hồn con người.
Thần lực từ Thần minh như cơn sóng dữ, rung chuyển dưới sự tấn công của bầy dơi, kỵ sĩ vẫn đứng vững như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Vô số hạt sáng tập hợp tại thanh kiếm của kỵ sĩ. Anh vung thanh kiếm nhiều lần, vô số tia sáng tạo thành tấm lưới tiêu diệt đàn dơi.
[Thánh luân Cổ kiếm Thanh tẩy tội lỗi]
[Thánh luân Cổ kiếm Hắc ám chư vương] [note61934]
“Lạch cạch!” Tấm lưới không ngừng thu lại biến đàn dơi trở lại thành máu.
Thánh kiếm trong tay kỵ sĩ tỏa ra chói mắt quang huy. Ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời của kỵ sĩ.
[Thánh luân Cổ kiếm Gột rửa bát hoang]
"Rít..." Chùm tia sáng như ngọn tháp kim sắc bắn về phía Christine.
Bàn tay khổng lồ như xương trắng chặn lại chùm sáng, năng lượng của nó gây ra vụ nổ lớn nhưng bàn tay không hề tổn thương.
Kỵ sĩ nhìn lên trên bầu trời.
Bầu trời nứt vỡ, hư ảnh khổng lồ trong mắt bốc lên ngọn lửa linh hồn như Tử thần nhìn xuống kỵ sĩ.
Đây là sức mạnh của các vị thần sao?
Chênh lệch sức mạnh đến vậy có thể khiến bất cứ ai tuyệt vọng.
Thế nhưng điều này không bao gồm kỵ sĩ, lại càng không thể là Thánh luân.
Bão năng lượng như cơn lốc, Fite vô cùng phấn khích.
Cuối cùng anh cũng tìm được đối thủ để mình có thể dùng tài học suốt đời này.
"Tới đây!"
Nghe thấy lời khiêu khích, hư ảnh khổng lồ từ từ giơ lưỡi hái của mình, đánh xuống kỵ sĩ.
Kỵ sĩ không chút sợ hãi, nắm chặt Thánh kiếm trong tay và hét lên
[Thánh luân Cổ kiếm Thôn phệ]
"Đùng!" Dưới lực hút của kiếm thức, liêm đao trong tay hư ảnh bị hút vào thanh kiếm của kỵ sĩ, chuyển hóa thành năng lượng đơn thuần và đánh trả.
"Bùm!" Một tiếng nổ dữ dội xảy ra, hư ảnh khổng lồ dần biến mất.
Không còn hư ảnh kia cản đường, Fite chĩa kiếm về phía Christine.
[Thánh luân Cổ kiếm Gột rửa bát hoang]
Chùm sáng lần nữa hướng về Christine và phá hủy ngai vàng cùng tường thành phía sau cô.
Christine lùi lại vài bước, váy và đôi tất lụa đen bị hư hỏng nặng, mái tóc bạc rối tung.
Thế nhưng điều đó chỉ kéo dài chưa tới một giây.
Giây tiếp theo, mọi vết thương của Christine tự chữa trị bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, hoàn hảo không tì vết.
Kỵ sĩ nhìn lên, thấy trong đôi mắt đỏ tươi kia chứa đầy sự hưng phấn.
Đã hàng trăm năm trôi qua chưa có kẻ nào có thể thực sự làm tổn thương cô. Dù có bất cẩn và đánh giá thấp kẻ địch nhưng đối thủ vẫn chỉ là nhân loại.
Thực sự thú vị.
Christine quyết định không nương tay nữa.
Đã lâu lắm rồi cô mới có trận chiến như vậy.
Vô số lá bài đỏ tươi xuất hiện xung quanh Christine, cô cầm trong cay liêm đao đâm vào một cái.
[Thức tỉnh chú Kẻ khinh nhờn]
Liêm đao trắng như xương thực thể hóa, bao phủ bởi một lớp hào quang máu. Christine dang rộng đôi cánh, cô liêm đao khổng lồ không phù hợp với chiều cao của mình bằng cả hai tay và chém xuống kỵ sĩ. Không biết vì sao, kỵ sĩ cảm thấy mình bị khóa chặt, không thể di chuyển chỉ có thể dùng Thánh kiếm đỡ.
[Kẻ thủ hộ Phản kích]
"Bang bang bang!" Tiếng va chạm chói tai của kim loại vang lên, Thánh kiếm và liêm đao khổng lồ va chạm với nhau tạo vô số tia lửa.
"Rầm!" Thánh kiếm tuột khỏi tay, Fite bị đánh bật ra ngoài xuyên qua nhiều bức tường thành.
Fite cố gắng đứng dậy từ đống đổ nát. [Thiên huy] và Thánh kiếm đã giúp chặn phần lớn sát thương cho anh.
Những vết thương cũ trong trận chiến với Ma vương Hắc long lại tái phát ảnh hưởng tới cơ thể anh. Anh đã tới giới hạn của mình.
Trái tim kỵ sĩ chịu tổn thương, nội tạng bị xê dịch, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi.
“Nếu bây giờ ngươi cầu cứu có lẽ có thể sống sót, chậm trễ không chắc nha” Christine đứng phía trên không nói.
Trong trường hợp này có lẽ sẽ khiến nhân loại nhận rõ chênh lệch sức mạnh, thế nhưng...
"Cảm ơn ngài đã nhắc nhở" kỵ sĩ lại cầm lên Thánh kiếm, vẻ mặt không đổi "Ngài quả là một đối thủ xứng đáng"
"Ta? Xứng đáng? Hahaha..." có lẽ đây là lần đầu có người nói cô như vậy, Christine không khỏi bật cười.
Nhưng nghĩ lại, sau khi bắt đầu cuộc chiến, cô đã không giết nhân loại này, thậm chí còn cho cơ hội để đổi ý. Chẳng lẽ do cô thực sự không muốn giết kỵ sĩ này ư?
"Tuy nhiên, mũi tên đã bắn ra không thể quay lại, xin thứ lỗi không thể nhận lời của ngài"
"Cái gì?"