Kỵ sĩ đã tái sinh thành hồ ly nhỏ

kỵ sĩ bị xa lánh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại lục trải qua vô số thăng trầm trong lịch sử, những vị thần quyền năng cổ xưa, những vị thần cai quản đại lục dần suy tàn.

Sự tàn lụi của những thời đại cũ luôn đi kèm với sự ra đời của thời đại mới.Đó là điều không thể tránh khỏi, Lục Thần tộc dần dần rời khỏi lịch sử, nhường chỗ cho sự trỗi dậy của nhân loại. [note61849]

Kẻ thống trị đại lục không ngừng thay đổi như một lẽ thường tình.Chỉ có khói lửa và máu trong chiến tranh giày vò sinh linh trên đại lục.

Mỗi trang sử của đại lục đều không quá dài cũng không quá ngắn, không có mấy trang hòa bình mà hầu như là sự tàn phá khốc liệt của chiến tranh. Mỗi tấc đất của đại lục Arlen đều có sự xuất hiện của máu lửa, từng ngọn núi và dòng sông bị phá hủy dưới sự thống trị và tham lam của những kẻ độc tài.

Miệng giếng đầy thân thể thối rữa, những dòng sông trong trẻo nhuộm đỏ bởi máu, nơi nào chiến tranh đi qua chỉ còn lại những tiếng than khóc. Những kẻ thống trị không quan tâm tới sự đau khổ của dân chúng.

Toàn bộ đại lục vì chiến tranh mà kiệt sức như một ông già gần đất xa trời. Các vị thần cũng không quan tâm tới đại lục này nữa. Vào lúc đại lục nguy như chồng trứng [Kỵ sĩ Bình Minh] xuất hiện. Kỵ sĩ bí ẩn mặc áo giáp toàn thân không lộ chút da thịt nào, cầm trong tay Thánh Kiếm chinh chiến tứ phương.

Kỵ sĩ dẫn dắt những người chịu áp bức thuộc tầng lớp bình dân đứng lên lật đổ đế quốc suy tàn, tiêu diệt những kẻ bạo quân coi mạng người như cỏ rác và đưa nữ hoàng trẻ tuổi lên ngôi; giúp đỡ Gold Elf và Moon Elf đang yếu thế đánh bại kẻ thù xâm lược và bảo vệ Rừng hiền nhân; tiêu diệt những kẻ quyền thần tham lam, giúp công chúa Cửu vĩ hồ tộc đăng cơ; quét sạch tai ách từ những kẻ tà giáo suốt cả trăm năm khỏi Thánh quốc.

Kỵ sĩ chinh chiến trong hơn hai mươi năm và cuối cùng đem đến cho đại lục bình minh của hòa bình. Người dân ca ngợi kỵ sĩ là người đã đem đến cho đại lục này ánh sáng hòa bình, tôn trọng anh là [Chính nghĩa Bất diệt], [Kỵ sĩ Bình minh], [Đại Kỵ sĩ trưởng].

Ngay khi kỵ sĩ trưởng đang ở đỉnh cao danh vọng, anh đã gây ra một sự kiện kinh thiên động địa khiến người người kinh ngạc. Hôn phu của trưởng công chúa Thánh quốc, công tước Jotan cùng toàn bộ gia đình bị thảm sát trong dinh thự của mình. Cảnh tượng thảm khốc, không một ai sống sót. Mọi dấu hiệu và chứng cứ đều chỉ ra rằng hung khí chính là thanh Thánh kiếm trong tay vị kỵ sĩ trưởng.

Nhất thời cả vương quốc chìm trong xôn xao, ai cũng biết rằng Thánh kiếm kia chỉ có Kỵ sĩ Bình minh mới có thể sử dụng. Nhiều người đã thấy Kỵ sĩ vào phủ công tước ngày hôm đó, chỉ nhiêu đó thôi có lẽ đã đủ chứng minh anh là kẻ sát hại công tước và vị hôn phu của công chúa.

Trước sự im lặng của Kỵ sĩ,Thánh quốc quyết định kết án tử Kỵ sĩ Bình minh. Tuy nhiên, xét về những đóng góp của anh, bản án được thay đổi thành tước bỏ danh hiệu và trục xuất khỏi vương quốc không bao giờ được trở lại.

Nhất thời dân chúng phẫn nộ, chửi rủa người từng được họ coi là anh hùng, người đã mang lại cho họ cuộc sống hòa bình.

“Mặt người dạ thú, ngươi đã lừa gạt tất cả chúng ta!”

“Chúng ta không cần ngươi nữa!”

Trước những lời cáo buộc và phỉ nhổ , kỵ sĩ rời khỏi Thánh quốc không nói một lời và biến mất từ đó. Không ai biết anh ấy đã đi đâu. Không ai hiểu được tại sao anh lại làm hành động như vậy khi đang ở đỉnh cao danh vọng.Không ai biết được kỵ sĩ đã đi đâu , chỉ biết rằng nhiều năm sau đó Ma vương hắc long đã mang đến tai họa cho đại lục.

Khi đại lục một lần nữa chìm vào nguy hiểm , vị kỵ sĩ đã không còn trẻ nữa cầm theo Thánh kiếm chiến đấu vì đại lục lần cuối , chiến đấu vì những kẻ đã quay lưng với anh. Trận chiến kết thúc với chiến thắng của Kỵ sĩ và ác long bị phong ấn nhưng nó đem tới những vết thương không thể phục hồi. [note61850]

==========

Trong pháo đài cổ xưa ngàn năm, nơi chỉ có ánh trăng có thể chiếu xuyên qua màn đêm như sương mù. Dưới lá cờ hoa hồng máu và trên ngai vàng, cô gái trẻ mặc một chiếc váy đen trắng, mái tóc bạc thuần khiết được buộc sau đầu bằng một dải ruy băng hình cánh dơi màu đen. Cô gái nhàn nhã nhìn người kỵ sĩ mặc áo giáp đứng trước mặt. Cô gái tóc bạc ngáp dài, để lộ những chiếc răng nanh sắc bén. Cô nói với những thuộc hạ đang cầm kiếm nhưng run rẩy trước kỵ sĩ “Lùi lại, các ngươi không phải là đối thủ của hắn”.

Nghe vậy , bọn thuộc hạ nhìn nhau.

“Làm sao vậy? Là do ta nói không rõ ràng hay là tai các ngươi đã bị điếc cả rồi?” Cô gái nghiêng đầu.Nghe vậy sắc mặt của các thuộc hạ đều thay đổi, từng người một lặng lẽ rời khỏi cung điện.

“Ngươi là [Kỵ sĩ Bình minh] được con người đồn đại phải không?” Dưới ánh trăng huyền ảo, cô gái tóc bạc với đôi chân thon dài, được bao phủ bởi đôi tất đen mỏng manh. Sự tương phản rõ rệt giữa làn da trắng nõn và tất đen tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc cùng chiếc váy màu đen tạo thành một vẻ đẹp quyến rũ. Cô gái với ánh mắt lười biếng và đầy vẻ thờ ơ nhìn vị kỵ sĩ trước mặt cùng thanh kiếm trong tay anh như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

Kỵ sĩ không trả lời.

“Nhưng ta nhớ là giữa Huyết tộc và Nhân loại không có sự kiện ngoại giao đặc biệt lớn nào hoặc vấn đề lãnh thổ không thể giải quyết” Cô gái tóc bạc khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt tinh tế như trong các câu chuyện xưa hiện lên vẻ bối rối. Là một trong Lục Thần tộc, nàng không vội vàng đối chất với kỵ sĩ nhân loại đã tự tiện xâm nhập vào lãnh địa của mình.

“Ta chưa từng khởi xướng chiến tranh xâm lược bất kỳ quốc gia nhân loại nào. Vậy kỵ sĩ trưởng nhân loại, vì sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ muốn xét xử ta, một ‘người vô tội’ này sao?”

“Vì sao ngươi muốn gặp ta?” Là một trong những thành viên cuối cùng của Thần tộc, cô gái tóc bạc chưa không ngần ngại thể hiện quyền uy của Thần tộc đối với những kẻ nhân loại dám khiêu chiến nàng. Nàng vẫn chưa ra tay với vị khách không mời mà đến này vì anh vẫn chưa làm hại bất kỳ ai trong lãnh thổ của mình.

Tất cả những người cản đường đều bị anh ta đánh bất tỉnh bằng chuôi kiếm. Bằng cách đó Kỵ sĩ đã chiến đấu suốt quãng đường từ vương quốc nhân loại tới tinh hồng huyết vực. Rõ ràng là vì kỵ sĩ có lý do cần tìm cô. Ngoài ra có lý do khác khiến cô gái không muốn ra tay, lý do vô lý tới mức bản thân cô cũng có chút kinh ngạc.

Cô cảm thấy kỵ sĩ trước mặt thực sự thú vị, ít nhất là thú vị hơn những kẻ suốt ngày nịnh bợ cô, hơn thế nữa...

Không biết vì sao, cô gái cảm thấy kỵ sĩ nhân loại này dường như tồn tại một mối liên hệ thân thiết nào đó với mình.

Câu hỏi của cô không nhận được hồi đáp từ kỵ sĩ. Khi cô nói xong, kỵ sĩ nhẹ nhàng cúi mình, đặt thanh kiếm lên vai và cung kính hành lễ.

Mặc dù không hiểu lễ nghi của nhân loại nhưng cô gái vẫn nhận ra sự tôn kính mà kỵ sĩ dành cho mình. Nó khiến cô không khỏi nhíu mày, khóe miệng xuất hiện một nụ cười chế nhạo.

“Cứ nói đi, Kỵ sĩ”không để kỵ sĩ lên tiếng, cô gái đã đoán trước những lời tiếp theo mà anh sẽ nói.

Con người...thực sự là những sinh mệnh ngắn ngủi và đáng thương.

Cô gái biết về kỵ sĩ nhân loại này, người từng cứu vớt đại lục Arlen. Từ một kỵ sĩ trưởng cao quý, nay trở thành kẻ bị mọi người xa lánh, rơi xuống vực sâu vạn trượng, như chuột chạy qua đường. Sự thay đổi to lớn này đủ để khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy phẫn uất và không cam lòng.

Kỵ sĩ muốn nói điều gì, nàng đoán được tám chín phần.

Đại khái là “Ta muốn hợp tác với ngươi, cùng tiêu diệt những kẻ đạo đức giả của nhân loại.” Sau đó sẽ là: “Sau khi xong việc, ta sẽ chia cho ngươi nửa lãnh thổ của nhân loại”.

Đối với vấn đề này cô gái chỉ cảm thấy nhàm chán.

Nếu như kỵ sĩ này biết điều, tốt nhất hãy rời đi trước khi nàng cảm thấy chán. Nếu không, nàng sẽ không ngần ngại tiêu diệt một con sâu đáng ghét.

“Ngươi chưa trả lời, để ta đoán xem. Ngươi đã vượt ngàn dặm đến đây, vì những ham muốn cá nhân của mình, đúng không?” Cô gái nói với vẻ thích thú.

"Đúng vậy" Kỵ sĩ trả lời

"Nhàm chán" Cô gái quay mặt đi , tựa lưng vào ngai vàng uể oải ngáp " Vậy thì ta khuyên ngươi nếu muốn sống sót tốt nhất nên rời đi trước khi ta chán nản ,đừng bao giờ quay lại".

Khi nghe vậy , hầu như tất cả mọi người chỉ có hai phản ứng. Một là cố gắng tiếp tục lôi kéo và nịnh bợ , hai là lựa chọn rời đi.Thật nhàm chán. Tuy nhiên , khi cô gái nghĩ vậy, lời nói tiếp theo của Kỵ sĩ khiến cô kinh ngạc.

"Tôi không cần sống sót trở về"

"Cái gì??" Cô gái bất ngờ một lúc và bật cười nhìn kỵ sĩ trước mặt " Ngươi có ý gì , ngươi chán sống rồi à"

“Nhân loại các ngươi chỉ sống chưa đến trăm năm, nên biết quý trọng thời gian hơn. Ta không hứng thú với mạng sống của ngươi, đừng cố chuốc lấy nguy hiểm”

Thế nhưng, sau khi nói xong kỵ sĩ vẫn đứng yên đó không di chuyển.

Cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình qua khe hở của bộ giáp.

"Kỵ sĩ, ngươi rốt cuộc tìm ta có việc gì?" Dù cô đã sống cả ngàn năm , tình huống này cô vẫn chưa hiểu nổi.

"Tôi không định làm phiền Nữ vương Huyết tộc, xin đừng hiểu nhầm. Hành động của tôi chỉ theo mong muốn cá nhân , không liên quan tới bất cứ quốc gia hay chủng tộc nào" Kỵ sĩ bình tĩnh nói.

Ngay sau đó, kỵ sĩ nói lớn

"Tôi xin Nữ hoàng Huyết tộc ban cho tôi một vinh dự" [note61851]

"...Ngươi có ý gì??" Khi nghe kỵ sĩ nói vậy, cô gái đã trầm mặc mất vài giây.

"Ngươi thực sự tìm chết à?" ánh mắt cô gái thay đổi.

Ngàn năm qua, nàng đã gặp vô số con người. Nếu chỉ dùng một câu để miêu tả, thì sự ác độc của nhân loại còn vượt xa Huyết tộc. Chủng tộc này, với những cá thể yếu đuối và thọ mệnh ngắn ngủi, thật khó mà chịu đựng nổi.

Cho đến nay, nàng đã chứng kiến đủ loại người,thế nhưng trước mặt nàng lúc này…

“Ngươi muốn chết sao?” Đây có lẽ là lần đầu tiên cô gái cảm thấy nghi ngờ về một con người.

“Không còn ai cần tôi nữa” Kỵ sĩ trả lời với giọng vô cảm giống như trước đây, nhưng lại mang đến cảm giác mất mát của một anh hùng đã qua thời kỳ đỉnh cao.

“Không ai cần ngươi? Đó là lý do ngươi muốn chết sao?” Câu hỏi này khiến cô gái không khỏi kinh ngạc.

“Ta đã làm tất cả những gì nên làm, không thẹn với lương tâm… trong thời đại hòa bình này không có chỗ đứng cho ta” Kỵ sĩ nói từng lời.

Cô gái bất ngờ dường như đã hiểu ra lý do.

Trong một lần rảnh rỗi, cô từng xem qua hồ sơ về kỵ sĩ trưởng này.

Anh từng là Đại kỵ sĩ trưởng của đế quốc, một người có ảnh hưởng lớn nhất trong nhân loại, người đã giúp đỡ Nữ Hoàng hiện tại lên ngôi và củng cố quyền lực của đế quốc cả trong lẫn ngoài.

Nhưng anh cũng là kẻ thù của Nữ Hoàng, kẻ đã giết cha nàng. Trước đây đã dẫn đầu quân khởi nghĩa lật đổ bạo quân, cha của Nữ Hoàng.

Chính vì điều này, khi nữ hoàng đến tuổi trưởng thành đã tước bỏ quyền lực của anh.

Kỵ sĩ từng bảo vệ Vương quốc Tinh Linh, đuổi đi những kẻ xâm lược tham lam, tránh cho tộc Elf phải cầu hòa bình bằng cách gả công chúa cho nhân loại.

Thế nhưng,Tinh Linh không giữ lời hứa ban đầu, không gả công chúa cho vị anh hùng đã cứu vô số Tinh Linh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Ngược lại, sau khi anh đánh đuổi kẻ thù, họ tẩy chay anh và cố gắng đuổi anh đi.

Kỵ sĩ tiếp tục đến Kyushu, nơi bị quyền thần thao túng để giúp hoàng nữ giành lại ngôi vị. Nhưng sau khi hoàng nữ thuận lợi đăng cơ, nàng lại phản bội và từ bỏ anh. Anh giúp Yingran Fox thoát khỏi thân phận thấp kém nhưng lại bị xem như viên đá lót đường . [note61854]

Những chiến công của anh được vạn người ca tụng, nhưng không một ai thực sự hiểu con người của kỵ sĩ, kể cả những đồ đệ của chính anh.

Chinh chiến nửa đời người, cứu vớt cả đại lục khỏi máu và lửa, cuối cùng thậm chí không có một người bằng hữu.

Về phần Thánh quốc...

Nếu cô nhớ không lầm, tà giáo trước đây chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, thậm chí căn cứ chính của chúng vẫn còn tồn tại. Hơn nữa, thân phận của chúng không phải người bình thường có thể động đến.

Ngay cả cô cũng biết chuyện này, vậy mà Thánh quốc lại hoàn toàn không hay biết gì, thật là ngu xuẩn đến mức không thể tin được.

Kết hôn với nhân loại qua nhiều thế hệ như vậy, những người kế thừa Thần mạnh Huyết mạnh của Phượng Hoàng, một trong Lục Thần tộc giờ đã gần như không khác gì nhân loại bình thường.

Cô gái thầm nghĩ một cách châm chọc.

Sau đó, kỵ sĩ rời Kyushu, tham gia thảo phạt và phong ấn Ma vương hắc long. Nghe nói, dù có chiến thắng Ma Long, anh cũng bị thương nặng không thể phục hồi.

Trải qua nhiều lần bị phản bội như vậy, anh đã thấu hiểu thế gian. Cô vốn nghĩ rằng kỵ sĩ này đã sa đọa đến mức tìm đến cô, một ‘Ma Thần’, để mưu cầu hợp tác. Nhưng không ngờ, điều anh yêu cầu chỉ là vinh dự được chết trận mà thôi.

“Ngươi không cam tâm sao?”

“Không cam tâm cái gì?” Kỵ sĩ nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu.

“Cái gì? Cần ta phải nói rõ cho ngươi sao? Ngươi đã bỏ ra rất nhiều nhưng thu lại chẳng đáng là bao.”

“Không, tôi đã nhận được những gì mình xứng đáng.” Kỵ sĩ lắc đầu

“Đây gọi là xứng đáng sao? Kỵ sĩ, không phải ta chế nhạo ngươi, nhưng sau hơn 20 năm chiến đấu, cuộc sống của ngươi bây giờ cũng chẳng khác gì những kẻ thấp kém”

“Nhân loại các ngươi theo đuổi những thứ như thân phận, địa vị, vinh dự, tiền tài, nhưng ngươi chẳng có gì cả. Có thể nói rằng ngươi đã sống vô ích hơn 20 năm cũng không sai”

“Sống vô ích sao?” Kỵ sĩ phủ nhận “Không đúng, hơn hai mươi năm trước, đại lục này đầy rẫy xác chết, như như một người già gần đất xa trời”

“Còn hiện tại, thế giới đã phục hồi, mọi thứ đang dần trở lại như cũ.”

“Chuyến đi này không hề uổng phí.”

“Đến đây không phải là vô ích, chẳng phải đó là tiêu chuẩn cơ bản của ngươi sao? Hơn 20 năm qua, ngươi đã liều mạng đến đâu? Ngươi nhận lại được gì? Chỉ là tiếng xấu và sự khinh miệt sao?”

“Nếu ta là ngươi ta sẽ không làm những việc vô nghĩa như vậy. Những người đã nhận sự giúp đỡ của ngươi giờ đây không còn cảm kích ngươi mà chỉ chờ lúc ngươi gặp khó khăn để bỏ đá xuống giếng”

“Chiến đấu gian khổ như vậy, ngươi không có lấy một bằng hữu, thậm chí không có ai để nói chuyện. Chỉ có ta, một ngoại tộc, có thể nghe ngươi tâm sự vài câu. Ngươi không thấy mình thật thảm hại sao?”

“Bây giờ, ngươi chỉ chấp nhận số phận, không còn gì để mất, nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa”

“Vậy rốt cuộc ngươi làm tất cả những điều này vì cái gì? Không phải vì lợi ích, ít nhất cũng là danh tiếng hay gì đó chứ? Vậy nhưng hiện tại ngươi có danh tiếng gì không?”

“Bởi vì ta là Kỵ sĩ.” Kỵ sĩ trả lời không cần suy nghĩ như thể chưa từng băn khoăn.

“Như vậy vẫn chưa đủ sao?” Kỵ sĩ hỏi lại, khiến cô gái không biết phải nói gì.

"Ngươi không thể có lý do nào thực tế hơn sao?"

"Bởi vì ta là Thánh Luân" [note61856]

"Ngươi đang nghiêm túc sao?"

Kỵ sĩ không nói, dùng ánh mắt kiên định để trả lời. Dù đã không còn trẻ, ánh mắt của anh vẫn như xưa, như lúc đứng trước thánh đường cầu nguyện. Anh chưa bao giờ quên đi tuổi trẻ của mình. Dù đã trưởng thành, kỵ sĩ vẫn giữ được tâm hồn của một người trẻ tuổi.

“…” Cô gái không nhịn được quay mặt đi “Ta cứ nghĩ lý do của ngươi sẽ rất nhàm chán.”

“Nhưng...”

“Ta đã đoán sai, lý do của ngươi không chỉ nhàm chán, mà còn cực kỳ vô vị”

“Tại sao trên thế giới lại có những kẻ khó hiểu như ngươi?”

Truyện Chữ Hay