Solo: Kurogane
-------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi mua nhà mới, chúng tôi đi mua sắm những vật dụng cần thiết cho cuộc sống mới từ đây trở về sau. Vì Gerard nói rằng đã đến thời gian rèn luyện nên giữa đường ông chú tách đoàn để đi làm việc của mình. Thế là tôi mang theo Efil cùng Sera đi lựa chọn những đồ dùng đặt trong biệt thự, một bên để Clotho tạm thời cất giữ những thứ mua được, một bên tiếp tục sắm sửa đồ đạc thiết yếu khác.
Tiện đây nói luôn, đồ chúng tôi đang mặc đi dạo phố không phải là trang bị dùng trong chiến đấu, mà là bộ thường phục có hiệu suất cao do Efil tự tay may. Efil bận cái đầm đã được sửa lại trong lần hẹn hò trước, còn Sera thì khoác lên mình bộ trang phục kiểu dáng sườn sám. Nói trước, đó tuyệt đối không phải là sở thích của tui đâu nhá. Kelvin tôi đây là người chả biết nói xạo là gì.
“Kelvin, thứ này tuyệt đối cần thiết!” (Sera)
“Câu này em nói ít nhất 5 lần trong ngày hôm nay rùi đó… Hơn nữa, đâu nhất thiết phải mua cờ lưu niệm.” (Kelvin)
Trong quá trình mua sắm, Sera toàn nhắm ba cái đồ lạ lạ mà hiếm khi dùng tới, thành thử, không thể gật đầu bừa một cách bất cẩn. Ẻm vừa rồi còn đòi mua một cây đàn piano nữa cơ. Dù rằng tôi có đủ tiền để chi trả, nhưng tiêu xài hoang phí là điều không tốt đối với việc giáo dục (?) Sera. Cho dù em có ép chặt bộ ngực đầy đặn kia vào cánh tay anh thì cũng chả làm anh thay đổi suy nghĩ đâu. Đừng có đánh đồng anh zới lão cha ngốc Ma vương của em.
“Món đồ này rất hiếm gặp nha, không mua thì uổng lắm.” (Sera)
“Đối với Sera mà nói, tất cả những thứ em thấy về cơ bản đều là hàng hiếm hết, đúng hông? Em tốt nhất hãy lựa mấy món thực sự cần thiết ấy.” (Kelvin)
“Mu~, em hiểu gòi.” (Sera)
Cứ tưởng Sera còn mè nheo, nhưng không ngờ ẻm thành thật nghe lời tôi đến thế. Em có thể nhanh chóng hiểu chuyện như vậy, làm anh vui quá đi.
“Chủ nhân ơi, em thấy chén dĩa có vẻ không đủ. Anh có muốn mua một ít để dùng cho khách khứa không?” (Efil)
“Được đó, thế thì chúng ta đi dạo thêm chút nữa nhé. Sera cũng nên chọn một cái dành riêng cho mình.” (Kelvin)
“Anh cứ trông đợi ở em! Gì chứ chuyện này với em thì không thành vấn đề.” (Sera)
Sera trả lời với giọng điệu tràn đầy tự tin trong khi chống nạnh bằng cả hai tay. Trông cái biểu tình kia đoán chừng ẻm đang vô cùng vui vẻ đây. Mà, nếu là về cây đàn piano thì tôi nghĩ mình có thể xem xét đến việc mua nó vào một ngày nào đó. Sera không biết rằng trong lúc vô tình em ấy đã kích hoạt kỹ năng [Trình Diễn] đẳng cấp cao, đó là lý do nó không hề lãng phí. Có vẻ như, sửa sang lại nội thất trong biệt thự cũng là một lựa chọn không tồi.
Chúng tôi đi lòng vòng hết mấy chỗ mà quản lý văn phòng môi giới đã giới thiệu, trời vừa chuyển trưa thì cũng là lúc nhiệm vụ hoàn thành một cách suôn sẻ. Nó kết thúc còn sớm hơn so với trong tưởng tượng của tôi. May nhờ có Efil đoán trước được việc này nên đã lưu một danh sách dài những thứ cần mua. Từ tăng 2 trở đi, Sera cũng nghiêm túc giúp một tay nữa.
“Phù, đồ đạc đại khái cũng mua đủ rồi nhỉ.” (Sera)
“Mình nghĩ chỉ cần mua sắm những vật dụng tối thiểu là được. Clo-chan, cảm ơn em nhiều vì đã mang hết đồ đạc nhé.” (Efil)
“Nhờ có Clotho, anh mới được giải thoát khỏi gánh nặng mang vác, nhóc giúp ích rất nhiều đấy. Thấy vậy chứ việc dọn đồ vào nhà khá là vất vả đó.” (Kelvin)
Công việc vận chuyển phiền phức từ lối vào biệt thự đến từng phòng nay đã hoàn thành dễ dàng hơn nhờ có [Kho Lưu Trữ] của Clotho. Bởi, nhóc ấy chỉ cần vào nhà rồi lấy hết đồ từ [Kho Lưu Trữ] ra là xong chuyện.
“Việc còn lại là về quán trọ xách hành lý dời qua nhà mới. Bấy lâu nay, chúng ta toàn phiền Claire-san chăm sóc thôi.” (Sera)
“Em muốn sang chào tạm biệt cô ấy một cách đàng hoàng. Từ biệt thự tới quán trọ cũng không xa là mấy, sau khi dọn nhà xong, chúng ta cũng có thể thường xuyên ghé qua đó chơi.” (Efil)
“Ừm, anh cũng tính làm như vậy. Sau khi ổn định lại, anh muốn chiêu đãi cô ấy một bữa cho ra trò để ăn mừng vụ nhà mới, lúc đó nhờ em ra tay nhá.” (Kelvin)
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức!” (Efil)
Đối với Efil mà nói, Claire-san chả khác gì sư phụ của em ấy cả. Tôi rất mong chờ phản ứng của Claire-san khi nếm món ăn của Efil, chắc sẽ thú vị lắm đây.
“Mà này, bộ Kelvin không tính thuê thêm người giúp việc trong biệt thự sao?” (Sera)
“Hửm? Chẳng phải có Efil rồi đấy thôi.” (Kelvin)
“Không lẽ anh tính để một mình Efil quản lý nguyên căn biệt thự chà bá như dị hả? Hơn nữa, lúc chúng ta tiến hành nhiệm vụ chinh phạt hầm ngục thì Efil cũng theo đấy. Trong tình huống đó thì làm thế nào đây?” (Sera)
“Ah, em nói cũng đúng…Xin lỗi, anh đã không cân nhắc đến vấn đề xa như vậy.” (Kelvin)
Không nghĩ tới Sera lại chỉ ra cái điểm quan trọng này…Cơ mà, quả thực là tôi không để ý đến dụ này. Tôi cứ đinh ninh là có Efil lo liệu thì mấy cái việc nhà nỳ đều không thành vấn đề. Cũng vì cảm giác ỷ lại đó mà tôi mới không nghĩ đến nguyên nhân này đi?
“Em sẽ cố gắng———”(Efil)
“Hổng được. Hy sinh bản thân thì cũng phải có chừng mực chứ. Efil thiệt là, chỉ cần là chuyện liên quan đến Kelvin thì cậu liền mù quáng làm theo mà chẳng thèm nhìn xem chung quanh.” (Sera)
“Kelvin bình thường rất ngốc ở mấy cái vụ này lắm!” Cuối cùng em ấy còn bồi thêm một câu như thế. Ax, ẻm đã nói zậy thì tôi biết làm sao phản bác đây!
“Cho anh xin lỗi Efil, anh đã ép em làm việc quá sức rồi. Sera, cảm ơn em vì đã đề tỉnh anh.” (Kelvin)
“Không, mình cũng hiểu sai năng lực của bản thân…Sera-san, cám ơn vì đã quan tâm.” (Efil)
“Không có gì. Mình cũng chả phải dạng sành sỏi gì đâu, như nhau cả thôi!” (Sera)
Sera gật đầu như một điều hiển nhiên. Bây giờ trông em ấy như một người chị chín chắn vậy. Không, trong chuyện lần này tôi thật sự có lỗi.
“Anh sẽ ghé Công hội để đăng yêu cầu tuyển dụng người giúp việc. Efil, em thấy thuê bao nhiêu người là hợp lý?” (Kelvin)
“Em nghĩ chắc 2 người là đủ rồi.” (Efil)
“Được. Thế thì anh đi thu xếp đây.” (Kelvin)
Nếu có nhiều người hầu hơn thì phải chăng nên cho Efil đảm nhiệm vị trí hầu gái trưởng trong dinh thự? Chắc tôi cũng nên cân nhắc về điều này.
Trước hết, cứ đi lấy hành lý ở Tinh linh ca đã rồi tính sau. Cũng phải báo tin cho Claire-san và chào tạm biệt cổ nữa. Nếu Urd-san cũng vừa vặn ở đó luôn thì càng tốt…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc trở lại Tinh linh ca thì mới biết, Gerard đã tới đây trước chúng tôi một bước. Ông chú đang dùng cơm trưa tại quán bar. Nhắc mới nhớ, bọn tôi còn chưa ăn cơm trưa đây này. Urd-san thì…không có ở đây. Cũng phải thôi, đối với mạo hiểm giả mà nói, bây giờ là thời điểm đi kiếm tiền.
“Ồ, cứ tưởng phải mất một lúc nữa cơ, sao mọi người về sớm thế?” (Gerard)
“Bởi vì việc mua sắm đã kết thúc một cách thuận lợi. Chuyện còn lại là thu dọn hành lý ở quán trọ mà thôi.” (Kelvin)
“Gì đấy, đã tìm thấy căn nhà ưng ý rồi sao?” (Claire-san)
Claire-san xuất hiện từ trong quầy rượu quán bar và đi tới.
“Vâng, cháu cũng đã nhận lấy chìa khóa từ văn phòng môi giới. Vậy nên cháu tính hôm nay dời qua luôn.” (Kelvin)
“Thế à. Cô mừng vì Kel-chan sắp bắt đầu cuộc sống mới, nhưng, vắng bóng mấy cô cậu chỗ này sẽ tịch mịch lắm đây.” (Claire-san)
“Tuy nói là dọn nhà, chứ thật ra tụi cháu cũng ở gần đây thui. Bọn cháu sẽ thường xuyên đến chơi mà, cô cứ yên chí.” (Kelvin)
“Ha ha ha, cô rất mong đợi đó nha. Được rồi, hôm nay phải tổ chức tiệc mừng mới được! Efil-chan, cô sẽ đem công thức nấu ăn bí truyền dạy cho cháu. Theo cô vào bếp nào!” (Claire-san)
“D-, Dạ!” (Efil)
Đi đôi với tiếng hét tràn đầy khí thế, Claire-san cùng Efil liền biến dạng ở phòng bếp. Sau đó, tôi nghe được âm thanh thái rau củ, kế đến là âm thanh nguyên liệu được bỏ vô nồi nấu.
“Oa, mùi thơm ghê. Thật là mong chờ bữa trưa ngày hôm nay.” (Sera)
“Món ăn của Efil và Claire-san thì bất cứ lúc nào cũng đáng chờ đợi hết. Thừa dịp bây giờ, chúng ta tiến hành sắp xếp hành lý đi là vừa. Sera xin lỗi nghen, nhưng phiền em dọn giùm phần Efil luôn nhá.” (Kelvin)
“Hông phải anh ở chung một phòng với Efil à, thế thì Kelvin làm cũng có sao đâu. So với em thì, Kelvin ắt hẳn nắm rõ vị trí của đồ đạc hơn, đúng chứ?” (Sera)
“Em quên vụ đồ lót rùi hả. Cái đó thì phải đích thân Sera đi dọn.” (Kelvin)
“Em nghĩ Efil sẽ không để ý về điều đó đâu. Hơn nữa, đêm nào mà em chả nhìn trộm——Ấy chết!?” (Sera)
Nói đến đoạn này Sera bỗng nhiên hốt hoảng ngậm chặt miệng lại. Em định bô bô cái gì ở nơi công cộng thế! Anh hơi mất kiên nhẫn rùi đóa!
“Lão thân cũng không có hành lý gì mấy. Mọi người hãy để lão thân phụ giúp việc vận chuyển hành lý, chứ?” (Gerard)
“À, vụ hành lý đã có Clotho lo rồi nên không sao đâu.” (Kelvin)
“Mmm, đúng là vậy thật.” (Gerard)
“Hmm! Hmm! (Nầy! Anh hiểu ròi, thả tay ra mau!)” (Kelvin)
“Hoi hoi” (Sera)
Tôi buông tha cho Sera.
“Mồ! Anh cần gì phải vội vàng như thế chứ!” (Sera)
“Sera, em làm ơn chú ý một thứ gọi là thể diện giùm anh. Dạo gần đây, em thấy anh chưa đủ nổi bật hay gì.” (Kelvin)
Vả lại, nếu chả may có tin đồn thất thiệt gì đấy xuất hiện, thì khi đó làm sao kiểm soát cho nỗi.
“Zậy hở? Thế mà em cứ nghĩ làm mạo hiểm giả phải nổi bật mới tốt chứ.” (Sera)
“Chỉ tốt nếu theo hướng tích cực thôi.” (Kelvin)
Bây giờ mà truyền ra tin đồn thì dĩ nhiên là theo hướng không tốt rùi. Trong khi chúng tôi tiếp tục chủ đề như vậy, Efil cuối cùng cũng mang thức ăn lên. Giờ thì, chén xong cái đống này rồi đi chuyển nhà là vừa nhỉ. Nghĩ đến đó làm tinh thần tôi muốn bùng chái.