Solo: Kurogane
-------------------------------------------------------------------------------------
————Tinh Linh Ca・Quán bar
Vào buổi sáng ngày thứ 2 sau khi an toàn (?) trở về, chúng tôi dùng bữa sáng tại quán bar như thường lệ. Lâu rồi mới được nếm thức ăn nhà làm của Claire-san, quả thật khiến người ta hoài niệm mà. Bánh mỳ vừa nướng xong ăn kèm súp bắp, salad, cộng thêm thịt xông khói và trứng, đây đúng là một thực đơn cân bằng hoàn hảo. Ở Trage, đồ ăn Nhật Bản được xem là trung tâm ẩm thực, điều này làm tôi vô cùng hài lòng, nhưng món ăn phương Tây cũng không tồi chút nào. Tính ra, tiền thân là người Nhật Bản có thể coi như một lợi thế, đúng chứ?
“Kel-chan, nghe đồn Nữ Hoàng Trage rất thích cậu, phải vậy không? Thế thì chuyến này cậu làm phát nhất cử thành danh luôn rồi còn gì~” (Claire-san)
Mang tới một chén súp khác cho Sera, Claire-san cười híp mắt tranh thủ trò chuyện cùng với chúng tôi. Từ hôm qua đến nay, rõ ràng chỉ mới 2 ngày thôi, thế mà cổ nhanh như vậy đã hay tin rồi sao?
“Tai cô cũng thật là nhạy nha. Cô nghe ai nói dị?” (Kelvin)
“Ange-chan chứ còn ai vào đây nữa, cứ hễ gặp ai là con bé liền nói cho người ấy. E rằng toàn bộ mạo hiểm giả ở Paz đều biết tin này cả rồi. Xem ra, con bé rất cao hứng.” (Claire-san)
Ange…Thời điểm khi lên hạng A cũng thế, tôi đã không muốn nổi bật mà cổ cứ chơi vầy thì đến chịu…Không, nếu bạn bè thật sự vui vì chuyện này thì điều này cũng làm tôi vui lây.
“Cháu không có ý định phục vụ cho Trage. Với cái tánh của cháu thì làm một mạo hiểm giả tự do tự tại vẫn thích hợp hơn.” (Kelvin)
“Thế à? Chà, nếu là Kel-chan mà nói, cậu có thể hoàn thành tốt bất kể là việc gì đi chăng nữa.” (Claire-san)
“Cô cứ nói quá.” (Kelvin)
Trên thực tế, tôi đã từng được Tsubaki-sama mời, nhưng tôi hoàn toàn không có dự tính trở thành công chức nhà nước cho đến thời điểm hiện tại.
“Nhân tiện, chủ nhân, kế hoạch cho ngày hôm nay là gì vậy?” (Efil)
“Nhắc mới nhớ, mình không nghe nói phải làm gì kể từ khi trở lại Paz. Anh muốn đi hầm ngục không?” (Sera)
“Chúng ta mới vừa về thui đó, hôm nay là ngày nghỉ. Anh đang tính mua sắm thêm đồ đạc.” (Kelvin)
“Ồ, nhà thám hiểm hạng A Kel-chan định đi mua gì đấy? Phải chăng lại là một nô lệ dễ thương như Efil-chan?” (Claire-san)
Cô đang nói gì với khuôn mặt ranh mãnh thế kia, Claire-san?
“Thật zậy sao?” (Sera)
“Chà, nói gì thì nói đức vua cũng là đàn ông mà. Bề tôi không trách Người đâu.” (Gerard)
“Không Không Không.” (Kelvin)
Efil cũng đừng để bị họ lừa. Gerard lúc nào cũng đồng ý với ý kiến đó, nhưng hiện tại phiền ông ngậm miệng lại giùm cái.
“Hổng phải mà. Cháu đã có Efil rùi.” (Kelvin)
“Ôi chao, thật ghen tị quá đi!” (Claire-san)
“…” (Efil)
Biểu cảm của Efil không hề thay đổi. Tuy nhiên, đôi tai elf của ẻm có phần đỏ ửng, và hơi giật giật. Coi bộ, em ấy đang vui như mở cờ trong bụng đây.
“Fu fu. Vậy thì, cậu định mua gì thế?” (Claire-san)
“Cháu tính mua một căn nhà nhỏ ấy mà.” (Kelvin)
“Hóa ra là vậy, nhà…gì cơ, nhà à!?” (Claire-san)
“Ừm, là nhà ạ.” (Kelvin)
Đó là ngôi nhà mà tôi hằng mơ ước.
“Sao lại đột ngột vậy chứ…Thế, có tích cóp đủ tiền hay chưa?” (Claire-san)
“Cháu dù gì cũng là mạo hiểm giả hạng A nha. Chuyện tiền nong thì cháu đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.” (Kelvin)
May mà gần đây tôi toàn lĩnh nhiệm vụ chinh phạt quái vật cấp A・cấp S thôi. Thật ra thì, tiền thù lao cho việc chinh phạt quái vật vượt cấp A được thêm từ 1 tới 2 con số kỳ lạ lận, thành thử, tôi đã dành giụm đủ tiền từ sớm roài.
Bạn thắc mắc tại sao tiền thưởng lại tăng à? Đó là bởi một khi quái vật vượt qua cấp A, thì độ khó liền tăng vọt. Chỉ bằng quái vật cấp B cũng đủ khiến Kỵ sĩ đoàn phải khổ chiến một trận rùi, đã vậy còn phải miễn cưỡng lắm mới thắng được. Tuy nhiên, nếu xét trường hợp trình độ lũ quái còn vượt cả một quân đoàn, thì cần thiết phải huy động sức chiến đấu mạnh nhất của một quốc gia thì mới mong giải quyết được. Chẳng qua, dùng sức của một mạo hiểm giả liền có thể đảm đương chức trách chinh phạt loại quái vật ở cấp độ như thế. Đối với một quốc gia mà nói, coi như chi trả một khoản tiền thưởng khổng lồ đi nữa thì người được lợi vẫn là họ.
Mà, đó cũng là lý do vì sao tôi được trả rất nhiều tiền, bởi tôi đã đánh bại Victor, băng cướp Hắc Phong, thậm chí ngay cả Tà Long nữa này. Do lượng tiền quá lớn nên không thể nào cầm hết trên tay được, thành thử, tôi chỉ bọc theo một ít để tiện mua đồ, số còn lại thì để tất trong [Kho Lưu Trữ] của Clotho.
“Đây là lần đầu tiên em nghe về việc nầy nha?” (Sera)
“À, chuyện này anh đã đề cập trước khi Sera trở thành đồng đội cơ.” (Kelvin)
“Hình như em cũng từng nghe qua điều này rồi.” (Efil)
Đây là chuyện chúng tôi đã thảo luận khi còn là mạo hiểm giả rank B. Lúc đó, chúng tôi vẫn chưa gom đủ tiền nên việc mua nhà chẳng khác gì cái bánh vẽ trong tranh.
“Cơ mà, việc này cũng chả phải cái gì to tát cho lắm. Lúc anh cùng Efil đi dạo phố quanh Paz có nhắm đến vài căn, song, thời điểm nhìn lại số tài sản hiện có thì sau đó cũng không nhắc đến vụ này nữa.” (Kelvin)
“Có chuyện như vậy sao. Mumu, bề tôi chẳng nhớ nữa.” (Gerard)
Gerard coi bộ không quan tâm gì lắm cái vụ nhà cửa. Chắc ông chú thuộc loại chỉ cần có chỗ ở thì bốn bể là nhà.
“Bởi vì trong lần viễn chinh này anh đã đạt được số tiền mục tiêu. Thế nên, anh tính đi lại xem thử có hốt được ngôi nhà nào ưng ý không.” (Kelvin)
“Em cũng đi nữa! Em muốn nhìn một chút cái nhà nó ra làm sao!” (Sera)
“Em cũng sẽ đồng hành cùng anh. Nếu em nhớ không nhầm thì, có 3 căn nhà anh rất vừa ý.” (Efil)
“À, trước tiên chúng ta hãy tới chỗ môi giới xem họ đã bán nó hay chưa. Gerard, ông chú thì sao?” (Kelvin)
“Nếu mọi người tính đi hết thì lão thân cũng theo.” (Gerard)
“Okay. Vậy, ăn sáng xong thì 30 phút sau xuất phát.” (Kelvin)
“Hồi trước Kel-chan chỉ là một người mới thôi, thế mà giờ đây đã ra dáng một người đứng đầu gia đình rồi. Thời gian trôi qua mau thật. Khi nào mua được nhà thì nhớ cho cô hay tin liền nghen. Đặng lần tới cô sẽ đến cửa chúc mừng!” (Claire-san)
“Một khi quyết định xong xuôi thì cháu chắc chắn sẽ thông báo cho Claire-san đầu tiên.” (Kelvin)
Chúng tôi ăn sáng xong, và bắt đầu chuẩn bị rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi đến văn phòng môi giới, ánh mắt nhân viên ở trỏng đều đồng loạt tập trung vào tôi. Sau một lúc yên lặng, tất cả nhân viên lập tức chạy nhanh ra ngoài đi đôi với tiếng kêu “Quản lý——!” rõ to. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên liền đi ra từ bên trong. Người đàn ông này có vẻ như là quản lý của cái văn phòng môi giới này, nói cách khác, chúng tôi được quản lý đích thân dẫn đường. Những người khác cũng đều vô cùng lịch thiệp tiếp đãi bọn tôi. Xem ra, danh hiệu mạo hiểm giả hạng A cũng đã lan truyền đến tận đây. Nhưng, đáng tiếc là 2 trong số 3 ngôi nhà mà tôi cùng Efil để mắt tới đã bị bán mất tiêu.
“Như vậy, chỉ còn lại căn này sao.” (Kelvin)
“Thành thật xin lỗi. Nhưng cũng phải nói, Kelvin-sama quả thực là tinh mắt. Đây chính là căn tốt nhất mà chúng tôi tự hào giới thiệu với ngài.” (Quản lý bds)
“…Nói là nhà thì có hơi sai sai, phải gọi là biệt thự mới đúng.” (Gerard)
“Hể, zậy thì chắc nó phải bự lắm nhỉ.” (Sera)
“Đúng là bạn đồng hành của Kelvin-sama có khác. Thật xấu hổ khi nói ra điều này, đây chính là căn lớn nhất ở đây.” (Quản lý bds)
Sera vốn dĩ là một cựu công chúa, sẽ là vấn đề nếu họ lầm tưởng cảm nhận của ẻm là tiêu chuẩn của bọn tôi…Căn nhà cuối cùng còn sót lại thuộc vào loại tương đối lớn trong số các kiến trúc tồn tại ở Paz. Giống như Gerard nói vậy, nó chả khác gì biệt thự dành cho quý tộc ở cả.
“Cổng đã được mở khóa rồi ạ. Mời mọi người vào xem bên trong.” (Quản lý bds)
Thời điểm mở cổng ra, thứ đầu tiên trải dài trước mắt chúng tôi là một khu vườn cùng với đài phun nước. Nước trong đài phun vô cùng mát mẻ, hơn nữa, nó cũng đầy đủ rộng lớn. Dường như, tổ chức một buổi tiệc nhỏ ngoài trời cũng không thành vấn đề.
Tiến vào dinh thự, nghênh đón chúng tôi là đại sảnh lồng lộng gió. Ồ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cái này ngoài đời thực đó. Điều này khiến tôi có chút cảm động.
“Về cấu trúc, tầng 1 gồm có nhà tắm công cộng, phòng ăn, nhà bếp và 8 phòng trống. Đi lên cầu thang lớn ở giữa đại sảnh là sẽ đến được tầng 2. Tầng này cũng có 7 phòng trống, còn tầng hầm dùng làm kho chứa đồ thì ngay dưới mặt đất.” (Quản lý bds)
Gerard hướng tôi gửi ánh mắt tương tự như muốn nói “Đức vua thực sự mua cái này à?”, thú thật, tôi thực sự tính mua nó. Trên hết, việc tôi nhắm vào ngôi biệt thự này là có nguyên nhân cả đấy.
“Quả nhiên, tắm là một việc thiết yếu.” (Kelvin)
Hai căn nhà kia cũng không tệ, nhưng nếu xét tới vấn đề phòng tắm có trong nhà hay không thì câu trả lời là có mới lạ, trừ khi đạt tới cấp bậc cỡ biệt thự như này thì may ra. Đợt trước, tôi khá là mong chờ khi nghe tin có suối nước nóng tại khu vực chưa khai phá ở Trage, nhưng vì kẹt vụ bồi tiếp đám Touya rèn luyện nên tôi đã để lỡ dịp đến chỗ đấy. Thế nên, tôi có một khát khao tôi có một ước ao đó là sở hữu bồn tắm cho riêng mình.
“Nhà tắm cũng đặc biệt lớn. Nó đủ rộng để chứa vài người cùng vào một lúc.” (Quản lý bds)
Sau đấy, chúng tôi được dẫn đi tham quan khắp căn biệt thự rồi quay trở lại sảnh chờ.
“Đó là tất cả, ý ngài như thế nào?” (Quản lý bds)
“Giờ, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người cái đã. Mọi người thấy sao?” (Kelvin)
“Gian nhà bếp nơi này rất tuyệt vời. Em tán thành ạ.” (Efil)
Efil chỉ một mực quan tâm tới phòng bếp. Nếu là chỗ này thì nó ắt hẳn không thua kém gì cái ở Tinh linh ca rồi, xem ra em ấy rất thỏa mãn.
“Bề tôi cũng không phản đối. Rèn luyện thì…có lẽ ở trong vườn là được.” (Gerard)
Không biết khu vườn có chịu nổi cường độ tập luyện của Gerard hông nữa. Cơ mà, ý tưởng thì tôi có rồi.
“Phòng của em là gian ở ngoài cùng bên phải tầng 2 nha.” (Sera)
So với việc nêu ý kiến tán thành thì em ấy quyết định chia phòng trước tiên à! Như vậy có thể hiểu là ẻm đồng ý nhể!?
“Chuyện là zậy đó, chốt đơn, căn biệt thự này tôi mua.” (Kelvin)
Thế là sau 3 tháng chuyển sinh sang dị thế giới, tôi đã có được cứ điểm mới thuộc về mình.