Kuro no Shoukanshi: The Berserker Rises to Greatness

chương 71: người hầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Kurogane

-------------------------------------------------------------------------------------

“Đây chính là một cuộc cách mạng trong giới ẩm thực! Claire thiệt là, không ngờ cô còn giấu một tay như thế, đúng là không thể xem thường!” (Kelvin)

“Umu… Sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bề tôi được thưởng thức thứ hương vị này.” (Gerard)

Tạm biệt quán trọ Tinh linh ca quen thuộc, chúng tôi giờ đang trên đường đi đến nơi ở mới, đó là ngôi biệt thự. Mọi người ai nấy cũng đều thảo luận sôi nổi về món ăn bí truyền Claire-san truyền thụ cho Efil. Không nghĩ rằng Claire-san vậy mà cũng biết công thức nấu ăn liên quan tới cà ri. Mặc dù không dùng cơm mà thay vào đó là sự kết hợp giữa bánh mì và cà ri, tất nhiên, ngay cả khi là vậy thì món cà ri vẫn vô cùng ngon. Mọi người có vẻ như cũng ưa thích nó.

“Cà ri cũng là thức ăn đến từ thế giới khác nha. Em nghe kể rằng Claire-san tìm được công thức nấu ăn trong một cuốn sách cổ cách đây rất lâu rồi.” (Efil)

“Chuyện đấy Kelvin không biết hay sao?” (Sera)

“Đáng tiếc anh hoàn toàn mù tịt về dụ nấu ăn.” (Kelvin)

Tuy gán mác là người chuyển sinh từ thế giới hiện đại, nhưng thú thật, tôi chưa bao giờ động tay động chân vô chuyện bếp núc. Nếu chỉ đơn thuần dựa vào công thức nấu ăn từ mớ kiến thức nửa vời của tôi thì cho dù bản lĩnh Efil có cao đến đâu đi chăng nữa cũng không có khả năng làm ra món ăn được. Trong khoảng thời gian này, có thể may mắn gặp được món ăn Nhật Bản ở Trage cùng công thức nấu cà ri của Claire-san, đối với tôi mà nói, chúng là tồn tại chả khác gì bảo vật.

“Efil, lần này chúng ta hãy ăn cà ri cùng với cơm đi. Anh cá là nó sẽ rất ngon cho mà xem.” (Kelvin)

“Ca, cái ý tưởng này em hoàn toàn hông có nghĩ tới. Không hổ là chủ nhân.” (Efil)

Efil nhìn về phía tôi với ánh mắt long lanh toát lên vẻ hồn nhiên. Fu fu, một khi em biết công thức và phương pháp nấu ăn, thì chuyện như vầy chỉ là muỗi. Với món cà ri mà nói, ta có thể gia tăng đáng kể sự đa dạng của thực đơn lên một tầm cao mới. Chưa hết, nếu phối hợp cùng kỹ năng [Nấu Nướng] của Efil thì việc nó trở thành thiên hạ vô song cũng chẳng hề nói điêu tí nào.

Căn biệt thự cách nhà trọ không xa lắm, chúng tôi cứ buôn chuyện như vậy thì một lát sau liền tới nơi.

“Anh về rùi đây.” (Kelvin)

“Mừng anh trở lại, chủ nhân.” (Efil)

“…Cái gì? Hai người đang làm trò hề gì thế.” (Sera)

A ha ha, anh chỉ muốn thử một chút thui mà.

Giờ thì, bọn tôi đã đến đại sảnh, có một chuyện cần phải hoàn thành trước tiên một khi trở về nhà. Nói cách khác, đây là lúc quyết định chia phòng. Theo lời giải thích ở thời điểm mua, nếu gộp cả lầu 1 và lầu 2 của biệt thự lại thì chúng tôi có tổng cộng 15 phòng hết thảy. Dĩ nhiên, tôi không thể xem toàn bộ phòng đều là phòng riêng của mình được, nên thừa dịp này tôi quyết định bố trí phòng cho từng người một.

“Em muốn căn phòng ngoài cùng bên phải trên tầng 2!” (Sera)

“Sao em cứ một mực bám chặt gian phòng đó thế?” (Kelvin)

“Bởi vì góc phòng ấy là nơi hướng nắng tốt, chẳng phải sao?” (Sera)

Ui là trời, bộ ác ma cũng quan tâm đến vụ tắm nắng nữa hở? Hơn nữa, còn lấy căn có ánh nắng tốt mới chịu cơ.

“Em không có kỳ vọng gì đặc biệt cho lắm. Xin chủ nhân hãy quyết định giùm em.” (Efil)

“Em cần gì phải khách sáo chứ? Chỗ này có rất nhiều phòng nha. Em muốn phòng nào cũng được hết, cứ việc nói đi.” (Kelvin)

“Ê tô, nếu anh đã nói vậy thì,…Miễn là phòng gần với phòng chủ nhân, thì đều được, ạ…” (Efil)

Efil trả lời tôi trong khi đỏ mặt và liếc mắt nhìn đi chỗ khác. Trời đất, sinh vật gì đáng yêu thế này. Tôi không nhịn được đưa tay ra vuốt ve đầu em ấy.

“Vậy à. Thế thì, đợi quyết định xong phòng của anh trước đã nhé.” (Kelvin)

“Va, vâng ạ.” (Efil)

Tiếp đến, tôi quay mặt về phía Gerard định bụng hỏi xem yêu cầu của ổng thì bắt gặp, Gerard hướng tôi giơ ngón tay cái lên. Tôi làm bộ như chả thấy gì cả.

“Đức vua, đừng có bơ bề tôi chứ!” (Gerard)

“Tôi không nghe thấy gì hết.” (Kelvin)

“Bề tôi biết sai rồi!” (Gerard)

“Vâng vâng. Vậy, Gerard muốn nằm đâu đây?” (Kelvin)

“Chỗ đó là được.” (Gerard)

Gerard dùng ngón tay chỉ về phía căn phòng gần lối ra vào nhất.

“Căn đó không phù hợp cho lắm. Ông chú thực sự thấy ổn sao?” (Kelvin)

“Chỉ cần có giường thì ở đâu cũng không quan trọng. Thêm nữa, gian phòng kia cách cánh cổng tương đối gần. Nếu có chuyện gì phát sinh, bề tôi có thể kịp thời làm ra ứng biến.” (Gerard)

Ồ, hiếm khi thấy ông chú nói chuyện với giọng điệu kỵ sĩ nha. Lúc xảy ra chuyện thì tôi trông cậy vào ông chú đấy.

“Cuối cùng là Clotho.” (Kelvin)

Khi được hỏi, cơ thể đàn hồi của Clotho linh hoạt biến hóa hình dạng, sau đấy tạo hình mũi tên chỉ ra ngoài cửa.

“Bên ngoài sao? Chúng ta còn rất nhiều phòng trống mà?” (Kelvin)

Clotho lắc lắc cái đầu (?)

“Chủ nhân, Clo-chan vốn dĩ là quái vật sống bên ngoài tự nhiên. Em thấy, thay vì sống trong nhà, thì sống bên ngoài mới thích hợp với bản chất của em ấy hơn?” (Efil)

“Ủa, zậy hả?” (Kelvin)

Clotho vặn vẹo cơ thể thành hình chữ O. Quả thật, sân vườn bên ngoài khu biệt thự cũng đủ rộng rãi. Nhóc ấy ắt hẳn sẽ không cảm thấy tù túng. Nếu là Clotho thì, em ấy cũng biết nên làm điều gì, chắc sẽ không gây ra việc gì kỳ quái đâu nhể.

“Được rồi. Hãy tự do sử dụng khu vườn theo ý thích của nhóc. Bất cứ khi nào nhóc cần phòng thì, nhớ nói anh một tiếng nhá?” (Kelvin)

“Ara, Kelvin vẫn chưa quyết định phòng của mình nữa sao?” (Sera)

“À, phòng của anh là——” (Kelvin)

“Sera này, chẳng phải căn phòng của đức vua trong dinh thự cơ bản đã được quyết định rồi hay sao. Đó đương nhiên là gian phòng an toàn nhất.” (Gerard)

“Ah~, phải chăng là phòng trên cùng ở tầng 2? Căn đó còn lớn hơn so với mấy gian phòng bình thường nữa. Nó chỉ cách phòng cháu đúng 2 căn mà thui, quả thật là rất an toàn!” (Sera)

“Gahhahha! Đúng chứ?” (Gerard)

“Ô kê chốt, phòng của Efil là cái bên cạnh nhé!” (Kelvin)

“Vâng. Chủ nhân, xin hãy giúp đỡ em nhiều hơn.” (Efil)

Efil cúi đầu thật sâu với tôi.

“A, ah~. Rất hân hạnh…” (Kelvin)

Cá nhân tôi thì thích căn phòng gần lối vào tầng hầm hơn, cơ mà, nói ra điều này trong bầu không khí như vầy thì không hợp cho lắm nên thôi đành vậy. Gerard chả biết hối cãi là gì vẫn cứ cái tật cũ giơ ngón tay cái lên. E rằng, lão già này đang nhe hàm răng sáng lấp lánh kèm theo nụ cười tươi rói dưới chiếc mũ sắt kia đây. Còn Sera nữa, đừng có bắt chước ổng chứ.

“Như vậy là việc chia phòng đã quyết định xong nhá?” (Kelvin)

“Phù, giờ thì đến phiên sửa sang lại hành lý. Vậy là công việc dọn nhà coi như kết thúc êm xui. Clotho, phiền nhóc chuyển mấy cái vật dụng to lớn cồng kềnh vào trong nhà giùm anh.” (Kelvin)

“Clo-chan, em đi từ phòng bếp trước nhé?” (Efil)

À, đúng rồi. Cứ mãi lo việc dọn nhà mà mình quên béng mất vụ tạt sang Công hội mạo hiểm giả nhờ họ treo yêu cầu tuyển người làm. Mà, dù có đăng yêu cầu thì chắc cũng không tuyển được người ngay lập tức, thôi thì, trong thời gian này mình cứ phụ giúp công việc của Efil vậy, được chút nào hay chút đó. Về lương của người hầu thì…không biết giá trên thị trường ra sao nhể. Thui, để tham khảo ý kiến của Ange rồi quyết định sau dị.

Từ lúc mua nhà mới, kế đến là chuyển nhà, rồi đến sắp xếp hành lý, toàn bộ công việc đều hoàn thành xong chỉ trong vòng một ngày, tính ra điều này cũng mang lại cho tôi cảm giác thành tựu, cũng vào ngày này, tôi ngủ say như chết trên chiếc giường mới. Sáng mai còn phải ghé Công hội một chuyến nữa, đó là việc đầu tiên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

———Công Hội Mạo Hiểm Giả Paz・Quầy tiếp tân

“Ể? Đã có người nộp đơn xin việc rồi à?” (Kelvin)

Đã 2 ngày trôi qua kể từ khi tôi đăng tin tuyển dụng, hiện giờ đang là giữa trưa. Bởi vì Ange gọi báo, tôi mới biết có người nhận lời tuyển người giúp việc.

“Ừ. Kelvin hy vọng có thể tìm được 2 người làm công đúng không? Sáng sớm hôm nay, đơn xin việc đã chất đầy hòm thư tuyển dụng rồi. Nếu Kelvin thấy tiện thì hôm nay chúng ta tiến hành phỏng vấn luôn, anh thấy sao?” (Ange)

“Tôi thì không thành vấn đề. Nhờ cả vào cô đấy.” (Kelvin)

“Đã~rõ. Em sẽ bảo họ tới biệt thự của anh, vậy nên anh hãy về trước để đợi nhé.” (Ange)

“Biết rồi.” (Kelvin)

Đúng rùi, mình cũng phải nói với Ange chuyện tiệc mừng dọn nhà mới, mém tý thì quên.

“Ange. Lần sau tôi sẽ thiết đãi cô một bữa ra trò tại nhà mới, khi đó cô nhất định phải tới nghen?” (Kelvin)

“Th-, thiệt sao!?

Đi chứ, tuyệt đối phải đi rồi! Em rất mong chờ!” (Ange)

“Ha ha. Đến lúc đó đừng có ngạc nhiên về tay nghề nấu ăn của Efil đấy?” (Kelvin)

Không biết vì sao tôi lại để ý đến như vậy. Quả nhiên, trong cuộc vui thì cần phải có bạn bè mới được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

———Nhà Kelvin・Phòng khách

Về đến nhà, tôi vội vội vàng vàng thu dọn phòng khách để chuẩn bị cùng Efil phỏng vấn xem có nên thuê người hầu sắp đến đây không. Sau khi chuẩn bị đơn giản xong, Efil ra đứng trước cửa chờ đợi. Gerard thì đứng sau chiếc ghế tôi đang ngồi. Do Sera đi vắng nên tôi tạm thời liên lạc với ẻm qua “thần giao cách cảm”.

Hm, đúng là khẩn trương thật. Dù sao đi nữa, đây là lần đầu tiên trong đời tôi mướn người ta mà lại. Dĩ nhiên, việc phỏng vấn cũng là lần đầu tiên trải nghiệm nốt. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì tốt…Chờ chút, mình sở hữu kỹ năng [Can Đảm] mà sợ cái quần què gì chứ. Túm cái váy lại, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, sự việc rồi cũng đâu vào đó cả thui.

Lúc này, bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên tiếng gõ “cốc cốc”.

“Chủ nhân, em dẫn theo người tới rồi.” (Efil)

“Ah, vào đi.” (Kelvin)

“Thất lễ” (Efil)

Dưới sự dẫn dắt của Efil, ứng cử viên giúp việc bước vào phòng. Ơ, ủa ủa~? Mấy người này là…

“Đây là hai vị đến ứng tuyển cho vị trí người hầu, Ellie-sama và Lucas-sama ạ.” (Efil)

“Ngày hôm nay mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau.” (Ellie-san)

“Onii-chan, đã lâu không gặp! Hôm nay nhờ anh quan tâm nhé.” (Lucas)

Người tới xin việc làm cũng chẳng xa lạ gì, họ chính là cặp mẹ con được chúng tôi cứu ra khỏi hang ổ băng Hắc Phong.

Truyện Chữ Hay