Trong buổi đo ma lực gần đây, lượng người đã chứng kiến phép thuật bóng tối của Souji nhiều hơn cả hôm cậu tham gia trận chiến giả. Điều này khiến tin đồn trở nên mạnh hơn. Nhưng Souji cũng đã quen với việc này từ lâu rồi, vì thế chẳng có vấn đề gì cả cho dù những lời chửi rủa cậu tăng lên.
Ngược lại, hiện giờ Souji đang vô cùng chán nản bởi cậu sẽ phải kiếm điểm cho bảng xếp hạng bắt đầu từ con số 0.
"Ahh ... thôi nào, hãy vui lên đi."
"Đúng vậy. Cậu đừng để cái bản mặt khó chịu ấy nữa, bây giờ chúng ta hãy cùng ăn một bữa thật ngon nào."
Sau giờ học, tại căn tin, Ferris và Raid đang cố gắng động viên Souji, người đang vô cùng chán nản, còn Luna thì vẫn mang cho họ một món ăn nhẹ như mọi khi.
"Souji-kun, anh có chuyện gì vậy?"
"Anh đã thất bại rồi ...tại sao nó lại nhiều như vậy chứ."
"?"
Ngay sau đó, Luna nghiêng đầu, trông cô bé thật dễ thương.
"E tto, thực ra là ..."
Thấy vậy, Ferris đành phải giải thích với Luna là do Souji vừa nhận được kết quả vô lượng trong buổi đo ma lực mấy ngày hôm trước.
“Theo em nhớ, những viên pha lê được sử dụng trong học viện này đều có hiệu suất khá cao. Vậy mà nó vẫn không thể đo được sao... "
"Có vẻ như cậu ta đã không kiểm soát tốt ma lực của mình trong lúc đo nên mới thành ra như vậy."
Vào thời điểm kiểm tra đầu vào, Souji đã triệt tiêu bớt lượng ma lực của mình đi trước khi đo. Nhưng lần này, cậu đã quên không làm điều đó. Có thể là do cậu đã bị ảnh hưởng khi nhớ lại kí ức về hôm thực hiện nghi thức Xác định màu sắc tại nhà Bowsfield chín năm trước. Souji đã nghĩ rằng cậu đã quên được hôm ấy, nhưng có vẻ từ sâu bên trong tâm trí, cậu vẫn bị ám ảnh bởi nó.
"Nhưng đó đúng là một lượng ma lực vô lý, Souji. Mình cứ tưởng rằng sẽ không thể bị bất ngờ bởi cậu nữa, thế mà cậu lại làm mình phải ngạc nhiên thêm một lần nữa."
"Còn mình thì đã biết Souji-kun có một lượng ma lực phi thường từ rất lâu rồi, nên mình cũng chẳng ngạc nhiên ........."
Nói đến đây, Ferris vội vã ngậm miệng mình lại.
"Từ lâu rồi?"
"Etto etto, mình nói nhầm! Mình chỉ đoán là Souji đã có lượng ma lực khổng lồ từ lâu rồi!"
Ferris cố gắng sửa lại những lời cô vừa nói ra lúc trước. Souji hiện tại vẫn đang che giấu cậu là người của gia tộc Bowsfield, nên cô cho rằng sẽ tốt hơn nếu không nói ra quá khứ của Souji. Bên cạnh đó, cũng có một phần lý do mà cô không muốn nhắc lại những kí ức ấy là bởi vì sợ Souji sẽ phải cảm thấy đau đớn.
Nhưng đồng thời cô cảm thấy hơi buồn bởi có thể cô là người duy nhất nghĩ rằng những kí ức vào những ngày đó là những kí ức vui vẻ, đẹp đẽ. Nếu như những ký ức đó là một quá khứ đầy đau đớn đối với Souji, thì có nghĩa là những ký ức của Souji dành cho cô cũng sẽ bị chối bỏ. Mỗi khi nghĩ như vậy, trái tim Ferris lại đau nhói lên. Chính vì thế, Ferris rất sợ hãi khi phải nhắc lại quá khứ của Souji. Cô không muốn những ký ức đẹp đẽ của mình lại bị Souji chối bỏ.
"Dù sao thì Souji-san, anh thể nào cũng sẽ tham gia trận chiến xếp hạng, phải không?"
"Ưm, anh còn muốn mình nằm trong top 50."
"Trong top 50 à... sẽ khó lắm đấy. Mỗi năm, thứ tự xung quanh nó thay đổi ít lắm."
Hẳn là do Luna đã làm việc tại học viện này trước khi cả Souji nhập học nên cô bé cũng biết chi tiết hơn về ngôi trường này so với Souji.
"Luna, anh muốn em kể cho anh tất cả về tình trạng hiện tại của trận chiến xếp hạng.”
"... Được rồi. Em sẽ giải thích cho anh một số vấn đề liên quan đến nó."
Sau khi Luna ho nhỏ một tiếng "Kohon", cô bé bắt đầu giải thích.
"Đầu tiên, trong bảng xếp hạng, những học sinh nằm trong top 50 đa số là các học sinh năm ba. Trong số đó, 10 người đứng đầu được gọi là Landers. Và tất cả các Landers đều có thể sử dụng Star.”
"Tất nhiên, trong số đó cũng có người thuộc Thập nhị gia tộc, phải không?"
Luna liền gật đầu khẳng định lời nói của Souji.
"Vâng. Ngoài Thập nhị gia tộc ra, các Landers đều là những học sinh đã sử dụng vô cùng thành thạo phép thuật. Hầu hết bọn họ đều ở trong những đội mạnh, và có đội hình rất đồng đều. Vì vậy thường không có sự thay đổi nào lớn trong bảng xếp hạng. Ngoài ra, do sự cân bằng sức mạnh giữa các đội nên gần đây hầu như chẳng có một sự thay đổi nào cả.”
"Hmm? Tại sao bọn họ lại hay gia nhập vào một đội vậy?"
Ngay lập tức, Raid đặt một câu hỏi.
"Bởi vì nó sẽ giúp họ giữ thứ hạng tốt hơn. Thứ hạng trong học viện này không đơn thuần chỉ là một con số đâu, mà nó còn liên quan đến nhiều khía cạnh khác trong tương lai, vì thế nên bọn họ đều không muốn mất điểm rồi tụt hạng. Bên cạnh đó, các quý tộc còn phải chịu những áp lực và sự kỳ vòng từ phía gia đình mình. "
"À, ra vậy, anh hiểu rồi."
Raid thì thầm như thể vừa bị thuyết phục.
Tuy nhiên, dường như có một cánh cổng rất hẹp để Souji có thể lọt vào trong top 50 trên bảng xếp hạng. Nhưng cậu vẫn phải làm điều đó bởi vì cậu phải hoàn thành được mục đích khi vào học viện này.
"... Nhưng chúng ta cũng có thể nhận được điểm ngay cả khi không tham gia trận đấu xếp hạng phải không?"
"Vâng, một cuộc đấu tay đôi giữa hai học sinh chẳng hạn, nhưng nó cần phải đòi hỏi có đơn và sự chấp thuận của hội học sinh, sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, nên có rất ít các học sinh sử dụng phương thức này...”
(...... cắn)
(...... cắn vào lưỡi )
(...... Luna vừa cắn vào lưỡi sao)
Cả ba người không dám cất nổi lời khi Luna nói cắn vào lưỡi. Cô bé nhận thấy mình đang bị chú ý thì mặt bỗng đỏ lên một chút, trông khá dễ thương. Sau đó Luna cố tình ho một tiếng.
"...... Còn có thể kiếm điểm trong một tiết học thông thường"
"Hmm, nhưng làm thế nào để có thể kiếm được điểm trong tiết học?"
Raid trông có vẻ vẫn chưa hiểu, còn Souji tjì thử trả lời câu hỏi vừa rồi của Raid.
"Lẽ nào là điểm được nhận mỗi khi phát biểu hay trình bày tốt ở trên lớp"
"Câu trả lời rất chính xác. Điểm cũng có thể được nhận thông qua việc phát biểu hay trình bày trong các tiết học hàng ngày. Đây là sự cân bằng dành cho những học sinh không giỏi chiến đấu. Số điểm này sẽ được cộng vào điểm trên bảng xếp hạng, ngoài ra lượng điểm này còn được nhân đôi.”
"Anh hiểu rồi. Với những học sinh như vậy, thì họ vẫn sẽ có để nhận được điểm ."
"Souji-san, anh hiểu nhanh đấy."
"Vậy à, anh cũng từng được Shishou khen như vậy đấy"
Trông cậu lúc này có vẻ hơi trẻ con và có chút tự mãn. Nhìn thấy một Souji hiếm khi mới như vậy, Ferris vô tình nở một nụ cười khẽ. Khi cô nhìn vào Luna, có vẻ như cô bé cũng đang có suy nghĩ ”......thật là dễ thương". Điều này, khiến cô không thể nào bình tĩnh được.
(Mu ... uh, chị là người biết Souji-kun trước, chị đã gặp anh ấy sớm hơn em mà)
Cô cố gắng cạnh tranh một cách vô thức trong tâm trí của mình.
"Dễ thương"
"Fu~e~tsu!?"
Souji vừa nói ra một từ mà khiến cho tâm chí của cô trở nên rối loạn ngay lập tức, má cô bỗng nóng rực lên và tim thì đập càng ngày càng mạnh.
"Dễ... dễ thương..."
"À không, có một con chim nhỏ ở đằng đó. Mình nghĩ nó rất dễ thương."
Như Souji đã nói, cậu đang chỉ tay hướng về phía một con chim nhỏ.
Ferris lẩm bẩm, " Là con chim nhỏ à... "
"Ở gần căn tin có một khu rừng .... Có lẽ con chim này bay lạc từ đó ra"
Ở trên căn tin có một cái sân thượng. Ngoài ra còn có một khu rừng gần đó, nên chẳng có gì là lạ nếu một chim bay lạc đến đây.
"Nào, lại đây."
Souji đưa bàn tay ra, con chim nhỏ bị hút một cách nhẹ nhàng vào bàn tay cậu. Nhưng có vẻ như con chim đang cố vùng vẫy kháng cự trong tay cậu, khi đó Souji chỉ nhẹ nhàng vuốt ve con chim để xoa dịu nó.
"Wow. Dễ thương quá."
"Đúng vậy."
Đôi mắt của Ferris và Luna sáng long lanh khi nhìn vào con chim. Còn Raid thì lẩm bẩm một từ khá là đáng lo ngại"... Yakitori[note15992]".
"Đúng vậy, nhưng nó không nên ở đây."
Nói xong, Souji thả con chim ra khỏi tay.
"Đừng để bị bắt nữa đấy"
Sau đấy, con chim bay trở lại khu rừng. Nhìn thấy một con chim nhỏ bay mà không chịu bất kì sự ràng buộc nào như vậy. Souji tự hỏi mình có thể trở thành con chim nhỏ đó được không.
☆
August Fishburn đang đi trên hành lang với một cảm giác vô cùng khó chịu. Lý do là trận chiến giả hôm trước, và những gì xảy ra lúc đó khiến cho hắn rất tức giận. Hắn đã cố gắng để có thể loại bỏ Souji.
(Đúng vậy... lũ người có phép thuật bóng tối hay lũ người ở Tầng dưới đều là một lũ tội phạm! Thật bẩn thỉu, chính lũ chúng mày đã giết chết người mẹ tử tế của tao. )
Rồi hắn nhớ lại lúc Raid siết chặt bàn tay đến nỗi chảy máu.
------ Mẹ của hắn không dạy hắn nên làm điều như vậy.
(Điều đó tôi biết. Tôi biết chứ. Tôi không muốn mẹ nhìn thấy tôi như bây giờ...)
Mẹ hắn đã làm việc rất chăm chỉ để quản lý khu vực Tầng dưới, cô cũng có một ước mơ. Nhưng cuối cùng cô lại bị giết bởi chính những người ở Tầng dưới. August cũng ở cùng cô lúc đó, thậm chí còn tận mắt chứng kiến lúc cô bị giết ......
Đối với August, những người ở Tầng dưới hay những người có phép thuật bóng tối đều thật đáng ghê tởm. Và trên hết, hắn cảm thấy mình thật yếu đuối.
Hắn đã không thể bảo vệ mẹ mình. Vào thời điểm đó, hắn không có sức mạnh và thấy mình vô cùng yếu đuối. Nhưng bây giờ, hắn đã có sức mạnh, sức mạnh của Star. Hắn quyết không để mình bị đánh bại một lần nữa.
Nhưng sức mạnh đó vừa mới bị đánh bại.
Bởi một người có phép thuật bóng tối.
(Souji Bowen ............!)
August nghiến răng khi nghĩ về cái tên này. Hắn biết rằng hắn mới là người không đúng ở đây. Souji không làm bất kì điều gì sai cả và không phải tất cả những người ở lớp dưới đều là người xấu cả. Kẻ xấu là những kẻ đã giết mẹ hắn. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn vào màu sắc phép thuật của Souji, hắn lại nhớ lại lúc hắn đã bất lực như thế nào khi không thể bảo vệ mẹ mình.
Rốt cuộc đó chỉ là một oán hận vô cớ, hắn cũng biết điều đó. Nhưng hắn vẫn vô cùng phẫn nộ khi thua trận đấu đó, bên cạnh đó, hắn cũng biết mình chưa đủ mạnh.
Ferris cũng đã nói với August, mẹ hắn sẽ rất buồn nếu hắn làm như vậy.
Chính August cũng biết, mẹ hắn không hề muốn hắn lại đi áp bức những người ở Tầng dưới như thế này.
Nhưng hắn không biết mình nên làm gì đây?
Tên tội phạm chưa bị bắt.
Làm thế nào để hắn có thể xóa đi những cảm giác này?
Hắn hiện tại chỉ là một học sinh, hắn cũng thấy mình thật là bé nhỏ.
"Chết tiệt! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Souji Bowen! Tên quái vật!"
Ngay lúc đó.
"Ồ, có vẻ như cậu đang rất căm ghét con quái vật đó, phải không?"
"Ai?!"
Hiện tại đang là ban đêm, còn August thì đang trong khu rừng sau học viện, ở đây khá lạnh. Và sẽ chẳng có ai lại ra khu rừng vào thời điểm này.
Nhưng dù vậy, vẫn có một chàng trai mặc áo choàng đen, mũ trùm kín mặt, đang đứng đó.
"Không sao đâu. Tôi cũng có một chút rắc rối với con quái vật đấy."
"Con quái vật ... Chẳng lẽ là Souji Bowen?"
"Đúng vậy. Là con quái vật mà cậu đã thua trong trận chiến hôm trước. "
August cau mày trước sự thật cay đắng mà mọi người trong trường đều biết.
"Rất tiếc. Nhưng tôi sẽ không lừa cậu đâu. Tôi sẽ cho cậu mượn sức mạnh."
"Mượn... sức mạnh?"
"Đúng thế, tôi sẽ cho cậu cơ hội để trả thù ..."
Và như vậy, người mặc áo choàng đen đi đến gần August.
"Trả thù ..."
"Đúng vậy, một sự trả thù. Thật ghê tởm đối với con quái vật có phép thuật bóng tối đúng không. Nhưng hiện tại cậu vẫn không thể đánh bại con quái vật đó, vì thế nên... chúng ta hãy cùng hợp sức để thực hiện điều này."
Người mặc áo choàng đen đưa một viên pha lê nhỏ cho August.
"Đây là ..."
"Cậu sẽ hiểu sau khi thử nó"
August chẳng hiểu vì sao chàng trai mặc áo choàng đen lại mỉm cười một cách kỳ quái.
"Nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc đánh bại con quái vật đó. Tốt hơn là nên sử dụng nó một lần. Bất cứ nơi nào cũng được, nhưng phải là nơi không có người."
August bỗng hét lên, khua tay một cách điên cuồng.
"Được rồi ... Cậu không cần phải suy nghĩ một điều gì nữa. Tất cả những gì cậu phải làm là phải trả thù cho mẹ của cậu."
Những lời nói đó trôi tuột vào trong đầu August. Khiến tâm trí hắn trở nên mơ hồ và chấp nhận lời nói đó như một lẽ tự nhiên.
"Trả thù... đúng vậy... Tôi phải ... trả thù ... cho mẹ ... ..."
Nắm chặt lấy viên pha lê, August truyền ma lực của hắn vào nó.
Còn người mặc áo choàng đen thì đứng nhìn August một cách thỏa mãn.
"Bây giờ, ta hi vọng ngươi có thể trả thù được con quái vật đó. Đúng là một tên đáng thương.”
Theo cách đó, chàng trai mặc áo choàng đen đã hoàn toàn thao túng được August.
Rồi hắn lặng lẽ bước đi trong trời đêm tối mịt như thể ẩn mình vào chính nó vậy.