Kuro no Seiken Tsukai

chương 11: cô gái bán nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi trận chiến xếp hạng mùa xuân đến gần, không khí trong trường thay đổi rõ rệt. Ở đâu cũng thấy những học sinh năm ba và năm hai đang mang tâm trạng vô cùng căng thẳng. Còn các học sinh năm nhất thì lại ngược lại, tâm trạng của họ rất phấn khích như lễ hội vậy.

Trận chiến xếp hạng được chia thành thành hai loại là trận đấu giữa các cá nhân và trận đấu giữa các đội. Bên cạnh đó, một học sinh cũng có thể tham gia cả hai, bởi lịch thi đấu của hai trận không bị xếp trùng với nhau. Trận đấu giữa các cá nhân được tổ chức trước, còn trận đấu giữa các đội được tổ chức sau đó một tuần. Khoảng thời gian một tuần này là khoảng thời gian dành cho những học sinh đã tham gia trận đấu cá nhân có thể nghỉ ngơi và hồi phục sức lực.

Souji, người đang rất cần nhiều điểm nên cậu cũng muốn tham gia cả trận đấu đội, nhưng vấn đề là vẫn chưa có đội nào đến chiêu mộ cậu cả, có lẽ ở trong học viện này chỉ có Raid và Ferris mới chấp nhận đồng ý cùng đội cậu mà thôi. Nhưng Souji cần ít nhất năm người để thành lập nên một đội, vì vậy cậu phải cần thêm hai người nữa.

Vào thời điểm hiện tại, Souji đang giúp Raid luyện tập phép thuật cường hoá. Lý do là bởi Raid cũng muốn cạnh tranh trong trận đấu cá nhân, nên cho đến ngày đó Raid muốn cải thiện khả năng chiến đấu của mình lên cho dù chỉ là một chút.

"Để làm được như cậu đúng là một điều không thể.”

"Không, cậu có thể làm được mà. Và Raid cũng muốn cố gắng hết sức trong trận chiến xếp hạng phải không?"

"Ờ, nhà mình rất nghèo. Nên mình muốn trở thành một hiệp sĩ hay một mạo hiểm giả trong tương lai"

Một hiệp sĩ trong thế giới này được coi là tinh hoa của sự mạnh mẽ. Để trở thành một hiệp sĩ đầu tiên bạn phải có năng lực chiến đấu cao. Ngoài ra, nếu bạn muốn được Học viện Renesia tiến cử trở thành một hiệp sĩ thì trước hết bạn phải nằm trong top 20 khi tham gia một trận đấu cá nhân hay một trận đấu đội. Đó là một rào cản rất khó để có thể vượt qua.

"Nếu mình trở thành một hiệp sĩ, thì mình sẽ có thể giúp cho cuộc sống của gia đình mình trở nên dễ dàng hơn. Còn nếu làm một mạo hiểm thì cũng chỉ kiếm được nhiều tiền hơn một chút so với một công việc bình thường. Vậy nên, mình muốn trở thành một hiệp sĩ.”

Nhưng có vẻ như khuôn mặt của Raid trở nên vô cùng u ám khi đang luyện tập thực hành phép thuật cường hoá.

"Nhưng mình có thể làm được gì đây..."

Bình thường Raid luôn mang tâm trạng lạc quan, hiếm khi mà có thể trông thấy cậu như thế này. Rõ ràng là Raid vẫn còn phải gặp rất nhiều khó khăn để có thể sử dụng thành thạo được phép thuật cường hoá.

"Cậu có thể làm được mà"

Souji thật lòng nói.

"Thật... thật không?"

"Đúng vậy. Mình có thể đảm bảo điều này. Và mình cũng sẽ giúp cậu hết sức có thể. Nhưng trước hết, chúng ta cần cùng tham gia trận chiến xếp hạng và kiếm điểm."

"... oh yeah! Yeah!"

Khi được Soji động viên, Raid lấy lại được ngay nụ cười rạng rỡ như thường ngày của mình.

"Nếu đạt thứ hạng cao, mình sẽ nhận được một lượng tiền vàng học bổng, và mình có thể gửi lượng tiền đó về cho gia đình của mình!"

"Đúng vậy. Khi cậu thành công, cậu sẽ nhận một lượng tiền vàng."

"Không, chắc là mình sẽ không làm được điều đó đâu ..."

Raid lo lắng nói vậy. Rồi ngay sau đó, Souji bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

"...Hmm?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Không, mình chỉ cảm thấy hình như đang có ai theo dõi chúng ta ..."

Souji nhận thấy dấu hiệu từ khu rừng phía sau căn tin. Dù cậu vẫn chưa phát hiện ra đó là ai nhưng có một điều chắc chắn rằng đã có một người nào đó vừa mới quan sát cậu.

(Không phải chứ...... tại sao lại là chúng ta?)

Cũng có một khả năng là có người đang tò mò về năng lực của Souji.

(August Fishburn?)

Ngày hôm đấy, Souji đã kết thúc khóa huấn luyện đặc biệt dành cho Raid trong khi vẫn đề phòng cảnh giác xung quanh.

Rồi kể từ đó, sau khi trải qua vài ngày bị theo dõi, Souji cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả những lời thì thầm về cậu trong học viện. Một phần cũng là do cậu không biết danh tính người đang theo dõi mình. Còn August thì đã im lặng một cách không tự nhiên kể từ đó. Cứ thế vài ngày trôi qua cùng với những tình huống kỳ lạ như vậy.

Rồi đến một buổi sáng, như thường lệ, Souji thức dậy trong phòng ở ký túc xá. Khoảng thời gian cậu ở cùng Raid, Ferris và Luna rất vui, nhưng khi ở trong căn phòng này, nơi không cảm nhận được ánh mắt của những học sinh xung quanh, cậu có cảm giác vô cùng thoải mái. Souji cũng thấy thực sự tốt khi mỗi học sinh đều được ở một phòng riêng trong ký túc xá này. Nhưng kỳ lạ thay, khi Souji thức dậy vào buổi sáng hôm nay, cùng lúc đó cậu cảm thấy có ai đó đang ở trong căn phòng này.

"......!"

Ngay lúc đó, Souji nhận ra một điều vô cùng kỳ quái. Ai đó đang nằm trên giường cùng với cậu. Có vẻ như người này có cùng chiều cao với Luna. Bên cạnh đó, cậu cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại, đi cùng với nó là một mùi hương dễ chịu....

(Hả, là con gái sao!?)

Souji nhận ra ngay bởi cậu cũng thường nằm trên giường cùng với Sofia. Mỗi khi nằm cùng Sofia, cậu có thể rời khỏi giường một cách dễ dàng, nhưng cậu hiện tai cậu lại không có đủ dũng khí để làm như vậy với cô gái lạ này.

"Hmm ........ amu ......"

May mắn thay (?), cô gái đang nằm trên giường cậu dường như đang có dấu hiệu tỉnh giấc. Sau đó, cô gái đó cũng thức dậy từ từ trong chăn. Khi tấm chăn rơi xuống, ngay lúc đó một đôi tai mèo đáng yêu lộ ra trên đầu cô gái.

(Thú nhân?)

Không, Souji ngay lập tức phủ nhận lại ngay suy nghĩ vừa rồi của cậu. Những thú nhân có đặc điểm đặc thù là có tai và đuôi của những con vật trên cơ thể con người, nhưng cô gái trước mặt cậu chỉ có đôi tai ở trên đầu mà lại không thấy có đuôi.

(Chẳng lẽ là... bán nhân )

Bán nhân là những kẻ được sinh ra từ giữa một con người và một thú nhân. Nhưng trong thế giới này, những bán nhân thường bị căm ghét. Một phần cũng là do ảnh hưởng từ những vết tích do chiến tranh năm xưa để lại. Những người thuộc Tầng dưới, cũng như các bán nhân đều là các đối tượng bị phân biệt đối xử.

Cô gái bán nhân trông như một đứa trẻ yếu đuối mang đôi mắt có màu của viên ngọc lục bảo. Điểm tương đồng của cô với Luna là đều có một cơ thể nhỏ nhắn. Ngoài ra, mặc dù kích thước có hơi khiêm tốn, nhưng Souji lại vô cùng bối rối bởi cái khoái cảm mềm mại của ngực đang chà vào người cậu, Souji chỉ hy vọng muốn thoát ra khỏi nó càng nhanh càng tốt.

"Nni~yu...... mình ngủ quên mất.”

"Chuyện đó không quan trọng, nhưng cô có thể xuống khỏi người tôi ngay được không?"

"... Hmm. Mình từ chối."

"... Tại sao cô lại từ chối?"

"... Bởi vì mùi hương ở đây dễ chịu quá"

Đó là một lý do không rõ ràng.

"... Bên cạnh đó còn rất ấm áp. Thật là ấm áp. Kimochii. Có lẽ vì vậy nên mình mới ngủ quên mất vào đêm hôm qua."

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cô đã ngủ quên mất vào đêm hôm qua, nhưng tại sao cô lại vào trong phòng tôi hả?"

Khi Souji đặt câu hỏi, cô gái có đôi tai mèo phát ra tiếng “Hmm”, đồng thời đặt ngón trỏ của bàn tay phải lên môi như thể đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, cùng lúc đó, cô vẫn giữ một vẻ mặt tỉnh bơ không thể đọc được cảm xúc.

"... Bởi vì mình được ra lệnh là phải làm như vậy.”

"... Hả, cô có nhận thức được rằng mình vừa nói một điều hết sức vô lý không?"

"?"

Rõ ràng là Souji vẫn chưa hiểu gì cả. Còn vào lúc này, cậu đang cố gắng đẩy cô gái tai mèo ra khỏi giường.

"Vậy thì, trước tiên cô là ai?"

"... Chelsea Bennett, lớp A."

"Lớp A? Cô ruốt cuộc muốn gì ở tôi?"

Trong số các học sinh lớp A, Souji chỉ mới tương tác với duy nhất một người, đó là August Fishburn. Sau khi xem xét lại kí ức những ngày qua, cậu không thể phủ nhận điều đó.

Sau đó, Chelsea vẫn tỉnh bơ trả lời câu hỏi, trong khi đôi tai mèo của cô đang ngọ ngậy.

"--- Mình đến đây để mời cậu gia nhập đội của bọn mình."

Vào ngày hôm đó, Souji được nghe những lời bàn tán nhiều hơn hẳn mọi khi. Càng ngày càng có nhiều tin đồn về cậu, Souji chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại trở nên tồi tệ như thế này. Những ánh nhìn của mọi người như thể muốn đâm xuyên qua cậu vậy.

Một phần lý do cũng là bởi cô gái tai mèo này, người đã tự ý chui vào trong chăn, rồi ngủ cùng với một người đàn ông. Souji chẳng hiểu tại sao Chelsea vẫn còn ở đây, hiện tại cô vẫn đang quàng tay qua cổ ôm sau lưng cậu. Souji cũng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy mỗi khi cô thở vào cổ cậu.

"Này, bỏ ra tôi được không"

"...... Không"

Chelsea đã như vậy từ sáng đến giờ.

"... Souji có mùi rất dễ chịu, lại còn rất ấm áp nữa."

"Này ... ..."

"... Mình sẽ rời đi khi nào nhận được lệnh"

"Ruốt cuộc động cơ thực sự của cô là gì?"

"... Mình vẫn không thay đổi ý định ban đầu mà"

"Điều này nó quá khác so với cái ý định ban đầu của cô!?"

"... Vậy thì là do sự quyến rũ của cậu chăng?"

"Tôi yêu cầu cô tránh xa tôi ra ngay lập tức.”

Sau một khoảng thời gian tranh cãi, Souji đành thở dài, quyết định đi tiếp vì cậu không muốn tốn công để cãi vãi vô ích với Chelsea nữa. Dường như điều may mắn nhất với cậu hiện tại đó là Chelsea khá nhẹ khiến cậu cũng chẳng mất mấy sức để bước đi. Ngoài ra, nếu Souji đi đến được lớp của cậu thì có lẽ Chelsea sẽ phải rời đi thôi.

"A, Souji. Chào buổi..... sáng. Có chuyện gì vậy...."

"Mình cũng muốn kể cậu nghe đây..."

Chelsea vẫn không chịu rời ra ngay cả khi hai người đang bắt gặp Raid tại lối vào ký túc xá.

"... Owwa[note16004]..."

"O... owwa?"

Chelsea gửi lời chào buổi sáng đến Raid, còn Raid thì cũng chào lại trong sự bối rối.

"Souji-kun!"

Ngay lúc đó, từ lối vào ký túc xá, có một cô gái đang bước đến với tốc độ khủng khiếp. Rõ ràng là cô đang rất tức giận.

"Mình nghe nói rằng Souji đang ôm một cô gái lạ, chính xác nó là sao hả ...?"

Ngay khi Ferris chạm mặt Chelsea, Souji rất kinh ngạc.

Có vẻ như cô đang cố tình nhấn mạnh cảnh tượng gây sốc này.

"Trước hết, bọn mình không có ôm nhau. Nói chính xác là mình đang bị mắc kẹt mới đúng."

"... Owwa... "

"Owwa cái gì cơ?"

"... Chào buổi sáng?"

"Đó không phải là vấn đề về lời nói!"

"...... Thế nó có vấn đề gì sao?"

"Đó là hoàn cảnh mà cô nói."

Thấy Souji trở nên không kiềm chế được với cô gái này, Ferris nổi máu ghen.

"Uuu~ .... Chuyện gì đã xảy ra vậy..... "

"Được rồi, được rồi. Nhưng trước tiên chúng ta hãy đến căn tin."

Sau đó, cả nhóm đều đi đến căn tin. Tuy nhiên, do cuộc gặp mặt giữa bốn người nên Souji đến căn tin ăn sáng muộn ba mươi phút so với thường lệ. Đến nơi, Souji cũng bắt gặp ánh nhìn đầy tò mò của Luna. Rồi khi ngồi xuống bàn, Souji kể cho Raid và Ferris nghe chuyện cậu đang được đội của Chelsea chiêu mộ.

"Đội á ... Chẳng phải nếu cậu học ở lớp A thì thiếu gì người?"

Raid hỏi thẳng vào vấn đề. Chelsea trả lời câu hỏi đó bằng một ánh mắt u ám.

"... Lý do là vì chúng tôi là bán nhân”

Câu trả lời này đã cho thấy vị trí của Chelsea trong lớp A là như thế nào. Các bán nhân thường bị phân biệt đối xử bởi cả các thú nhân và con người. Bán nhân được coi là "chủng tộc nửa vời" vừa không phải là thú nhân, vừa không phải là con người.

Dường như không có học sinh nào trong lớp A lại đi hợp tác với một cô gái bán nhân như vậy.

"... Xin lỗi"

Thấy Raid xin lỗi, Chelsea lắc đầu một cách vô thức.

Souji quyết định hỏi về những vấn đề mà cậu đang quan tâm một phần là để thay đổi chủ đề.

"Lúc nãy, cậu có nói là “chúng tôi”, vậy có nghĩa là vẫn còn thành viên khác trong đội ngoài Chelsea, đúng không?"

"... Đúng vậy"

"Hmm. Là ai vậy..."

"Là tôi!"

Cùng với lúc Soji hỏi, đã có một ai đó đã đứng chờ gần đấy từ trước và trả lời cậu.

Souji quay ra nhìn, đó là một cô gái cao bằng Luna và Chelsea. Trên đầu cô cũng có một đôi tai chó, còn đôi mắt cô có màu hồng ngọc. Trái ngược với Chelsea lạnh lùng, cô gái này có vẻ rất năng động. Và cũng giống như Chelsea, cô là một bán nhân.

"Etto, có phải cô chính là người ra lệnh cho Chelsea không?"

"Yeah! Chính là tôi, người đã bí mật ra lệnh cho Chelsea, và là một Star Master, Clarissa Appleton-sama"

"... Tôi cũng là Star Master, Chelsea Bennett.”

"Chúng tôi (sẽ) là đội mạnh nhất, Hội miêu cẩu(dự kiến)!"

"... Wa...Pachi Pachi Pachi[note16006]"

Cô gái có đôi tai chó đứng khoanh tay cùng với một khuôn mặt tràn đầy sự tự tin, còn cô gái đôi tai mèo thì tán thưởng tán cô gái kia bằng vẻ mặt tỉnh bơ.

Mặc dù nhóm Souji rất ngạc nhiên khi biết cả hai đều là Star Master, nhưng cả nhóm vẫn phải thở dài khi chứng kiến biểu hiện hai người này.

Truyện Chữ Hay