Dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Vừa tỉnh dậy một cái là cơn đau nhức mình mẩy xông thẳng lên não tôi.
Giơ tay lên cũng đau mà cong chân lên cũng thốn. Từng thớ cơ của tôi đang gào thét trong đau đớn. Tuy đã mát xa tay chân trong bồn tắm tối qua rồi nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì. Hề hước ở chỗ do toàn nằm ẹp trong nhà không ra ngoài chơi nhiều nên tôi không bị cháy nắng ấy thế mà lại bị đau nhức khắp cả người. Chỉ cần hơi di chuyển chút thôi là cả người tôi đều đau đớn. Đau tới mức chả nhấc chân lên đi được luôn.
Khi tôi quay sang cầu cứu Gấu Yuru và Gấu Kyuu thì hai bé kêu lên 「Ku~u~n」 đầy lo lắng rồi thay nhau rúc vào người tôi. Nhưng dù hai bé có làm thế thì những cơn đau này vẫn không chịu biến mất. Tôi với tay lấy cặp Tay gấu trên gối đeo vào. Vừa xỏ tay vào là tôi liền dùng ma thuật hòng làm dịu đi từng thớ cơ đau nhức này. Cơn đau cũng dần biến mất. Tôi giơ tay gập chân cũng không thấy đau nữa.
Cảm ơn ma thuật Gấu rất nhiều!
Và đó là cách buổi sáng ngày thứ ba trôi qua.
\ʕ •ᴥ•ʔ/
Lũ trẻ ăn sáng rồi nối đuôi nhau ra cảng để đi thuyền. Tôi đứng vẫy tay tiễn mọi người, gồm cả nhóm Noa, đi chơi. Tuy viện trưởng nói muốn ở lại Nhà gấu nhưng cô ấy đã bị lũ trẻ dụ theo cùng.
Chỉ có mỗi tôi, Fina và Shuri là ở Nhà gấu thôi.
「Hai đứa có chắc mình không đi chơi cùng mọi người không đó?」
「Vâng ạ, em muốn đi cùng Yuna-oneechan thôi」
「Shuri không muốn đi thuyền chơi sao?」
「Muốn chứ ạ, nhưng em thích đi gặp Dega-ojichan hơn」
Sau những gì đã xảy ra vào hôm qua, tôi quyết định đi chào hỏi mọi người tại Mereera. Đương nhiên là cũng bao gồm cả Dega-san rồi. Nghe tôi nói thế, Fina và Shuri đều muốn đi cùng tôi.
「Với lại tụi em đã được đi thuyền vào lần trước tới đây rồi mà」
Vì thế nên tôi mang theo Fina và Shuri đến quán trọ của Dega-san. Tuy Anzu bảo không cần phải làm thế đâu nhưng vấn đề ở đây không phải là chuyện đó. Vì tôi đang chăm sóc con gái của chú ấy mà, nên đến chào hỏi là rất quan trọng đó.
\ʕ •ᴥ•ʔ/
Chúng tôi thong thả rời khỏi Nhà gấu. Tôi cũng không gửi Gấu Yuru và Gấu Kyuu về Tay gấu.
Khi vừa đặt chân vào quán trọ thì chúng tôi đã được chào đón bởi đống cơ bắp đồ sộ của chú ấy.
「Chào mừng quý khách. Hử? Cô Gấu?」
「Dega-san, lâu rồi không gặp」
Tôi vừa dứt lời, cả Fina và Shuri cũng cúi đầu chào chú ấy.
「Ồ, hôm nay mấy đứa dễ thương lắm. Ta cũng giật cả mình khi Anzu đột ngột về nhà hôm qua đó」
「Chú không nhận được thư sao?」
「Nhận chứ, nhưng trong đó không hề nói gì tới việc con bé sẽ về cả. Chắc con bé tưởng ta sẽ lo nếu nó viết thế. Ta cũng đâu có ngờ Anzu sẽ về nhà sớm đến thế chứ」
Ờ mà, hình như cậu ấy cũng nhắc tới điều này rồi thì phải?
「Lúc hay tin con bé ở đây, ta đã tính tới nhà cháu rồi nhưng ngặt cái ta lại bận quá」
「Vậy giờ chú đã có rất nhiều khách hàng rồi ha?」
「Chuẩn luôn, nhưng khi ta bảo Anzu ở lại đây luôn đi thì con bé lại từ chối. Nó còn nói 「Không được, con cũng có cửa hàng để lo rồi」」
「Không được đâu. Cháu sẽ gặp rắc rối nếu Anzu không về Crimonia đó」
「Không được đâu ạ. Nếu chú bắt Anzu-oneechan ở lại thì tụi cháu không còn được ăn những món ngon nữa mất」
Tôi nhanh chóng ngăn Shuri lại, nhưng cả Fina cũng gật gù với ý kiến đó.
Dega-san giơ bàn tay to lớn của mình xoa đầu Shuri.
「Ta chỉ đùa chút thôi. Yên tâm đi, ta không có bắt Anzu ở lại đâu」
「Thật ạ?」
Nhưng gần nửa trong số đó là nghiêm túc đấy.
「Ta nghe Anzu đang làm việc vô cùng hạnh phúc. Nếu con bé gặp khó khăn rồi khóc lóc ỉ ôi thì ta sẽ mang con bé về」
「Bình thường thì chú phải nói chỉ khi nào trở thành đầu bếp chuyên nghiệp thì cậu ấy mới được về chứ?」
「Sao ta lại nói thế với cô con gái rượu của mình được! Nếu nó là con trai thì ta sẽ đá đít nó rồi lôi về nhà rồi」
Hình như dù ở thế giới nào đi nữa thì mọi người cha đều rất yêu thương con gái của mình ha.
「Nhưng đừng có nói với con bé là ta nói thế, ta xấu hổ lắm」
Dù người cha đầy cơ bắp đang xấu hổ nhưng lại chẳng có miếng moe nào hết đó, nên chú đừng có làm cái mặt đó nữa.
「Mà Anzu hình như đang làm rất tốt nên ta cũng bớt lo」
Có lẽ Dega-san đã nghe tin tiệm ăn của Anzu khách trọ. Nhà hàng Gấu-san vẫn nổi tiếng như mọi khi ha. Chú ấy cũng nghe về nó từ những người ở Mereera đến Crimonia và ngược lại.
Vậy các tin Dega-san có về Anzu chủ yếu từ tin đồn rồi.
「Nhớ đừng có nói với Anzu đó」
Ơ, thế có nghĩa là Anzu cũng nghe được tin của Dega-san hay sao?
Thôi, biết tin của nhau cũng tốt. Thế thì họ không phải lo lắng cho người kia.
Sau đó, chúng tôi kể với nhau nghe Anzu đã làm gì tại Crimonia rồi chuẩn bị lên đường đến địa điểm tiếp theo.
\ʕ •ᴥ•ʔ/
「Giờ chúng ta đến chỗ Atora-san hả chị?」
「Gặp Atora-oneechan ạ?」
「Hồi trước chị ấy đã rất giận khi chị không tới gặp còn gì」
Lúc đầu, tôi còn chẳng biết sao chị ấy lại giận khi tôi không đến.
Chắc cái ý nghĩ vì chẳng có chuyện gì với chị ấy nên tới làm gì là kết quả khi làm dân neet lâu năm của tôi.
Thường thì tôi chỉ cần tới chào cái thôi nhỉ?
Vì thế cả ba chúng tôi lên đường đến Guild mạo hiểm để gặp Atora-san.
Vừa tiến vào Guild mạo hiểm, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người tôi, lâu rồi mới có lại cảm giác này đấy.
「Sao lại có gấu ở đây?」-mạo hiểm giả 1
「Ông không biết hả? Quý cô Gấu đang trong kì nghỉ với các nhân viên của mình đó」-mạo hiểm giả 2
「Sao ông biết vụ này hay vậy?」-mạo hiểm giả 1
Đúng rồi đó. Sao ông lại biết vụ này thế?
「Tui thấy tờ thông báo về kì nghỉ của cửa hàng thôi. Tui đảm bảo với ông luôn đó, tại tui là khách quen của tiệm bánh mì với tiệm ăn ở đó mà」-mạo hiểm giả 2
Người mạo hiểm giả đó tự hào nói.
Mà tờ thông báo đó có viết lý do cho kì nghỉ ngày không?
Tôi cũng không rõ lắm nữa. Tuy nhiên, cũng có khả năng là Anzu và lũ trẻ đã báo cho khách hàng. Tuy vậy nhưng tôi cũng không có dặn họ giữ bí mật lý do sao chúng ta lại đóng cửa tiệm nghỉ.
Lúc đang dạo quanh một lát thì một anh nhân viên đã nhận ra tôi.
Etto, người này chắc là…
「Yuna-san, lâu rồi không gặp nha」
「Se, Sei-san, ờ ừ, lâu rồi không gặp」
Nguy, nguy hiểm quá. Bỗng dưng tôi lại không nhớ nổi tên của anh ta.
Song, Sei-san chỉ cười không nói gì cả, không biết anh ta có nhận ra hay vờ như không để ý nữa.
「Atora-san có ở đây không? Tôi muốn chào chị ấy lúc vẫn ở Mereera」
「À, ngài ấy đang ở đây. Xin hãy ra phòng sau cùng tôi」
Với Sei-san dẫn đường, chúng tôi tiến vào căn phòng Atora-san đang ở.
Các nhân viên khác đều lần lượt cúi chào. Tôi không cần mọi người làm thế đâu. Bởi vậy chúng tôi mới tiến thật nhanh vào phòng.
\ʕ •ᴥ•ʔ/
「Gì thế? Nếu là công việc thì chuyển nó vào buổi chiều đi」
Atora-san cúi đầu làm việc nói.
「Không phải thế đâu hội trưởng. Yuna-san đã đến rồi này」
「Yuna đến đây á?」
Nghe Sei-san nói thế, Atora-san đang cặm cụi làm việc liền ngẩng đầu lên.
「Yuna! Còn có cả Fina và Shuri nữa!」
「Atora-san, lâu rồi mới gặp chị」
Atora-san vẫn ăn mặc thiếu vải như thường. Chị ta làm được vì chị ấy tự tin vào thân hình cháy bỏng của mình. Cỡ tôi thì không thể nào cân được cái style này đâu.
「Mấy đứa mới đến hả?」
Hình như Atora-san không biết vụ tôi đến đây chơi.
Sei-san nói 「Mọi người cứ tự nhiên」 rồi đi ra ngoài.
「Em đã đến đây từ hôm qua rồi. Với lại, em đến đây vì sợ chị lại giận giống hồi trước đó」
「Chị có giận gì đâu. Chị chỉ thấy buồn vì Yuna, người đã luôn giúp đỡ mình, lại không tới chơi thôi」
Bởi vậy lần này tôi mới tới nè.
「Thế lần này là gì? Em cùng Fina và Shuri tới đây chơi nữa hả?」
Tôi giải thích ngắn gọn lý do chúng tôi đến đây.
「Thế đây là chuyến đi chơi của nhân viên và lũ trẻ hử. Yuna vẫn làm chuyện khác người như thường ha」
Bộ vụ này khác người lắm sao?
Thôi, dù mọi người thấy nó kì nhưng tôi cứ làm những gì mình muốn thôi. Tôi không cần phải để ý đến người khác nghĩ gì. Lúc vừa nghĩ thế thì gương mặt của Tirumina-san lại hiện ra trong đầu tôi. Tôi lắc đầu lia lịa để xua tan Tirumina-san ra khỏi đầu mình.
Tirumina-san chắc cũng đang tận hưởng chuyến đi này nên chẳng có vấn đề gì hết.
Với hôm nay, cô ấy cũng đi thuyền cùng lũ trẻ mà. Tirumina-san cũng hỏi cách để đánh bắt thủy sản nữa. Như tôi đã nói ấy, Tirumina-san đang tận hưởng chuyến du lịch này lắm.
「Dù là thế, nhưng trông chị đang bận ha」
「Ừ, nhiệm vụ đảm bảo trị an thị trấn đã được giao lại cho chị nên mới bận hơn bình thường đây nè」
「Chị cũng khiêm luôn vụ đó sao?」
「Tân thị trưởng nói mình không thể quản lý mọi thứ. Trước đây chỉ có một ít lính canh ở đây thôi, nhưng giờ thì lượng lính ấy đã nhiều hơn rất nhiều. Khi bên đó không đủ người thì họ quay sang thuê mạo hiểm giả, nên là người đang quản lý các mạo hiểm giả, nếu chị cũng khiêm luôn nhiệm vụ đảm bảo trị an thị trấn thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngoài ra, chị cũng có thể cử mạo hiểm giả xử lý các vấn đề bên lính thành không thể giả quyết, rồi chị cũng nắm được thông tin về quái vật gần đây nhanh hơn nữa, nói chung là có rất nhiều lợi khi đảm nhiệm vụ này. Khuyết điểm duy nhất chính là chị phải bận túi bụi như vầy thôi」
Tuy Atora-san vừa cười vừa nói nhưng vẻ mặt của chị ấy lại nói điều ngược lại.
「Với giờ thị trấn cũng không có đủ người nên chị cũng phải góp tay nhiều nhất có thể」
Tuy nhân lực đang dần tăng lên, nhưng công việc cũng vì thế mà nhiều hơn.
「Mà Atora-san này, em tính hỏi chị việc này. Khu vực quanh nhà em ấy, sao chỗ đó vẫn chưa được giải tỏa vậy?」
Khu rừng quanh nhà tôi vẫn y nguyên như cũ. Đường được trải đã cuội giữa rừng rồi cuối con đường ấy là Nhà gấu. Nếu phải miêu tả hiện trạng này thì Nhà gấu của tôi y như một ngôi đền vậy.
「À, vụ này…」
Atora-san lảng tránh ánh mắt của tôi.
「Mọi người đều muốn để nó như vậy」
「Tại sao họ lại làm thế?」
「Vì từ khi em xây căn nhà gấu bự tổ chảng đó nên chẳng có ai có thể xây cái gì gần đó nữa. Cũng không có ai muốn xây cái gì quanh chỗ đó, và vì muốn ngăn người khác làm thế, nên mọi người thống nhất sẽ giữ nguyên nơi đó như vậy」
Nói cách khác lại tại căn nhà gấu chứ gì.
「Với lại căn nhà kia cũng không quá nổi bật nếu có khu rừng vây quanh mà」
Đúng là thế thật, không ai có thể nhận ra nó trong cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, nó vẫn nổi bần bật lên vì chỉ có mỗi chỗ đó có rừng và một con đường được trải đã cuội tuyệt đẹp. Nếu đứng ở đầu đường thì ai cũng sẽ thấy một cái mặt gấu a.
Tôi có nên xây một cái tường vây che nó lại không nhỉ?
「Yuna, nếu em không thích thế thì chị có thể nói cho mọi người biết」
Cái người này chỉ biết quăng vấn đề cho người khác vì nó quá rắc rối thôi.
Mà với tôi thì vụ này cũng rắc rối không kém. Tôi sẽ không dọn dẹp khu rừng quanh nhà mình cho tới khi đã thuyết phục mọi người đâu.
「Cả thị trấn đều rất biết ơn Yuna nên họ không có ý xấu đâu. Nên việc này không phải có ý cô lập em hay gì hết. Em thông cảm nha」
Tôi biết điều đó chỉ bằng thái độ của hội ngư dân ngày hôm qua rồi. Tôi đều nhận ra khát vọng muốn cảm ơn tôi của họ và họ cũng cố để không gây phiền hà cho tôi.
Họ thật sự không cần phải lo về việc tiêu diệt Kraken hay tạo đường hầm đâu.
Làm gỏi Kraken vì tôi muốn có gạo, nước tương và miso thôi. Còn cái đường hầm chỉ để mở đường cho thủy sản và Anzu. Nên tôi đâu có quan tâm với các thứ khác.
Tuy nhiên do không thể nói sự thật này cho bất kì ai cả nên tôi không còn cách nào khác là chấp nhận tình hình hiện tại thôi.