Dịch và edit bởi Junnysnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Trưa nay tôi nhập tiệc do hội ngư dân chuẩn bị.
Món nào cũng ngon quá xá, dùng đồ tươi mới nấu có khác. Đã thế chúng tôi còn được ăn đồ nướng ngoài trời làm độ tươi ngon của các món ăn được cộng thêm 20% luôn. Bánh mì siêu ngon của Morin-san cũng ngon hơn tới mấy lần so với hồi đi picnic với nhóm Fina nữa. Cũng lạ ha, ăn ngoài trời thế này lại ngon hơn lúc ăn trong nhà nhiều.
Tiệc BBQ này không chỉ có mỗi cá đâu, rau cũng được nướng ăn kèm luôn nên tụi nhỏ được ăn một bữa rất healthy và balance chứ hổng có đớp thịt tới bến đâu nhé. Đứa nào đứa nấy vừa ăn vừa cười toe toét suốt bữa trưa. Tôi chắc chắn phải cảm ơn nhóm ngư dân tốt bụng này mới được.
Dù họ đã nấu đãi chúng tôi trưa nay, nhưng nếu ngày mai họ cũng làm thế này thì phiền cho Damon-san và mọi người lắm.
「Cô đồng ý với chuyện đó sao?」
Yuura-san cũng tới phụ nấu bữa trưa.
Lúc tôi hỏi thì Yuura-san đang bận nướng chỗ rau củ cùng cá cô ấy đem đến.
「Vụ đi thuyền á hả?」
Ngày mai, tụi nhỏ sẽ được lên thuyền đánh cá ra biển chơi.
Chuyện bắt đầu khi một người trong hội ngư dân hỏi đứa nhỏ kế bên là 「Nhóc có muốn đi thuyền không?」. Đứa nhỏ ấy ngập ngừng đáp 「Dạ muốn ạ」. Sau đó người ngư dân liền nói 「Thế để chú chở đi hen」. Nghe thấy thế, những đứa trẻ xung quanh cũng nhao nhao giơ tay lên nói 「Con nữa ạ」, 「Cho con đi với ạ」, 「Con nữa chú ơi」. Khi chuyện này tới tai những người ngư dân khác thì họ cũng hùa theo luôn, thế là chuyện nó mới to lên.
Tôi thì cứ tưởng tụi nhỏ đòi họ cho đi thuyền chơi nên đã không đồng ý. Nhưng rồi lũ trẻ buồn hẳn đi, đã thế hội ngư dân lại bênh tụi nhỏ nữa. Xém tý nữa là mị đã trở thành người xấu ở đây đó.
Có tất cả 30 đứa trẻ ở đây, với lại ông chú kia cũng đánh tiếng mời Liz-san và Elena-san đi chung luôn. Tôi chỉ biết thở dài và cho phép chúng đi với điều kiện là luôn luôn phải nghe lời người lớn. Tôi cũng dặn mọi người trong hội ngư dân phải cẩn thận phòng khi tụi nhỏ làm gì đó nguy hiểm. Đây là lần đầu tiên chúng ra biển và đi chơi thuyền nên tôi cũng không lường trước hết mọi hiểm nguy mà lũ trẻ có thể gặp phải. Lỡ tụi nhỏ sẽ rớt xuống biển trong lúc thuyền rung lắc thì sao. Bởi vậy tôi mới bắt bọn trẻ nhất định phải nghe lời người lớn ở đó.
Mà Gill, Lurina-san và nhóm Anzu cũng đi cùng nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Nhóm người lớn cũng quyết định đi chung luôn nên thành ra khá đông người sẽ tham gia chuyến đi chơi thuyền này.
「Con cứ yên tâm đi, mọi người đều muốn làm gì đó cho Yuna-chan mà. Nhưng tụi cô mà làm vậy thì Kuro-jisan sẽ phát hỏa mất nên nếu mọi người quay sang giúp tụi nhỏ thì chắc ông ấy không giận đâu. Bởi vậy hội ngư dân mới quyết định làm như vầy. Yuna-chan, cô thấy rất vui khi sắp được chở tụi nhỏ ra biển chơi đó. Tụi nhỏ mà vui thì chắc con cũng thấy vui lây ha, Yuna-chan」
「Cánh đàn ông họ nghĩ đơn giản lắm」. Yuura-san cười cười khi lén nói nhỏ điều này với tôi.
Nói cách khác thì tụi nhỏ chính là thế thân của tôi.
Tuy nhiên, không trực tiếp tìm tôi à, hẳn là họ cũng sợ Kuro-ojisan. Tôi nhất định phải cảm ơn ông ấy mới được.
Nhưng cái gì cũng cho tụi nhỏ hết thì không được. Lỡ chiều quá tay thì cái cảnh tụi nhỏ vây lấy tôi rồi đòi hỏi đủ điều làm tôi sợ vãi mồ hôi hột.
Khi về Nhà gấu, tôi nói chuyện này với viện trưởng và Tirumina-san, rồi họ nói 「Dù Yuna-san có nói thế…」,「Yuna-chan, mau ngẫm lại những gì con đã làm đi」.
Tôi có dễ tính gì cho cam. Tất cả đều là quan hệ cho và nhận thôi. Tôi đồng ý cho lũ trẻ đi chơi vì chúng đã nỗ lực làm việc hết mình đấy chứ. Nhưng trong mắt Tirumina-san và những người khác thì sự việc lại không hề như thế.
Người ở đây lạ thật đó.
「Nhưng Yuura-san đến nói chuyện với con thế này có được không đó? Lỡ người ta nói này nói nọ thì…」
「Không sao đâu. Tại vợ chồng cô là người đã dẫn Yuna-chan đến đây mà, nhờ vậy tụi cô là ngoại lệ đó」
Không lẽ hội ngư dân cũng biết ơn Yuura-san và Damon-san vì họ đã mang tôi đến Mereera sao?
「Cô còn chưa cảm ơn con đủ nữa là. Tuy chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi, nhưng cô ở cạnh con như vầy miễn là con không thấy phiền được không? Dù con cũng hay than lắm đó」
Yuura-san vừa cười vừa nói.
「Bên cô chở tụi con đi thuyền chơi rồi còn cho đi câu cá nữa, vụ này có ổn thật không đó?」
「Sáng thì tụi cô bận thật nhưng đánh cá về thì cô chỉ cần đem cá đi bán là xong. Cô giao việc này cho người khác là được à, con khỏi lo」
Nếu vậy thì được.
Được đi thuyền là một trải nghiệm đáng giá đó. Lỡ trong đám nhỏ này có đứa muốn làm ngư dân thì sao. Nếu có thiệt thì để tụi nhỏ tự mình xem công việc của một ngư dân như thế nào là tốt nhất. Nghe đồn làm ngư dân cũng cực dữ lắm.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Ăn trưa xong, hội ngư dân dọn dẹp mọi thứ rồi rời đi.
Tuy bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của họ nhưng tôi cũng vui khi thấy lũ trẻ phấn kích thế này.
Vào chiều, tụi-nhỏ-không-đói-lắm lại nhào ra tắm biển, chơi đùa trên bãi cát và cưỡi Gấu Yuru cùng Gấu Kyuu. Do muốn được chơi đùa cùng hai bé gấu nên Noa đã đến xin tôi. Em ấy nói 「Để lũ trẻ trong viện mồ côi chơi cùng thì vui lắm」 nên tôi đã đưa hai bé cho lũ trẻ.
Một lần nữa, do đang mặc áo tắm nên tôi có thể xuống biển tắm và chơi đùa với Fina và Shuri, nhưng ngay khi tới giới hạn, tôi liền lết tấm thân mệt mỏi này về nhà nghỉ. Nếu không có trang bị Gấu thì tôi thật sự còn yếu hơn cả một đứa trẻ.
Tôi có cần tập luyện tý không nhỉ?
Nhưng dù làm thế thật thì tôi đã thấy được cảnh tôi nằm liệt giường vì đau nhức khắp cả người trong tương lai rồi.
Và rồi mặt trời cũng khuất sau bờ biển với không một ai bị thương. Cùng lúc đó, thể lực của tôi cũng thấy đáy, tôi quyết định sẽ đi tắm để gột rửa mọi mệt mỏi tích tụ cả ngày hôm nay.
Tuy chân vẫn còn mang Giày gấu nhưng tôi đã mệt tới mức chẳng muốn đi bước nào mà không có nó. Chắc mai tôi sẽ đau nhức cả người mất. Tới đó thì dùng ma thuật có chữa được không ta?
Chữa đau nhức mình mẩy bằng ma thuật, chắc mỗi người chuyển sinh như tôi đây mới nghĩ tới điều này.
Nói chung giờ tôi sẽ cùng Fina và mọi người tiến thẳng đến bồn tắm để thư giãn đây.
「Cảm ơn mấy đứa nha」
Fina, Shuri và Noa đã giữ đúng lời hứa chuẩn bị phòng tắm vào hôm qua.
Ai ai cũng nói 「Mau lên phòng nghỉ đi」 và để tôi đi nghỉ. Sau đó, khi chuẩn bị đi tắm, tôi tiến vào phòng thay đồ ở tầng 3.
Lúc tôi chậm rãi cởi bộ đồ Gấu thì nhóm Noa đã thay đồ xong và tiến vào phòng tắm rồi.
Khi tôi đã thay đồ xong và tiến vào phòng tắm, chợt một tiếng hét thất thanh vang lên từ bên trong.
「Cái gì thế!? Chuyện gì đã xảy ra hả?」
「Đau quá. Đau quá. Người em đau quá」
「U~u, người em đau rát quá à」
Noa và Misa la lên, hai tay không ngừng chà xát cơ thể đau đớn của mình.
「Yuna-oneechan, người em cứ rát rát sao ấy ạ」
「Người em cũng đau quá」
Cả Shuri và Fina cũng thế luôn. Hình như mấy đứa nhỏ đều bị cháy nắng rồi.
Lúc còn ở bãi biển thì không để ý nhưng giờ nhìn kĩ lại thì trên người đám Noa đều có các vệt cháy nắng. Màu da đen và trắng nổi bần bật đây này. Đúng rồi, nếu chơi cả ngày ngoài nắng thì kiểu gì cũng bị cháy nắng cho coi.
Tôi ngó xem cánh tay và người mình nhưng ở đâu cũng trắng hồng đẹp đẽ hết. Mà tôi dành cả ngày nằm dài trong nhà nghỉ nên bị cháy nắng mới là lạ đó. Tôi còn mặc đồ Gấu lúc ăn trưa và cũng không dầm mình ngoài nắng quá nhiều nữa. Nhờ thế nên tôi không có bị cháy nắng.
「Mấy đứa đều bị cháy nắng hết rồi. Đau cũng đúng thôi」
「Ra đây là bị cháy nắng á」
Noa nhìn vào cơ thể rám nắng của mình.
「Noa, không lẽ đây là lần đầu em bị cháy nắng hả?」
「Đây cũng là lần đầu em bị cháy nắng đến mức này đó ạ」
「Giờ em đã hiểu sao Lala luôn đội mũ rồi, thì ra là để không bị cháy nắng」
Tôi có thể nhận ra Lala-san luôn trông chừng Noa. Misa hình như cũng nhận ra điều đó nên cũng gật đầu theo.
Tôi cũng không nghĩ một tiểu thư sẽ bị cháy nắng đến mức này, mà giờ thì có rồi nè.
Họ luôn che dù khi đi chơi dưới tiết trời ngày hè sao?
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh các quý tộc phương Tây, nhưng trông không có vẻ hợp với Noa lắm. Nếu con bé lớn thêm tý nữa thì váy và những đôi găng tay trắng sẽ hợp với con bé lắm.
「Yuna-san, chị vừa nghĩ xấu gì về em đúng không?」
Con bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
「Em chỉ tưởng tượng ra thôi」
Tôi tránh mặt Noa và nhìn về phía Fina và Shuri.
「Fina, Shuri, hai đứa có ổn không?」
「Chỉ hơi đau chút thôi ạ」
「Đau lắm luôn á」
Chà, cả Fina và Shuri cũng có một làn da rám nắng hoàn hảo luôn này. Vầy thì sao mà không đau cho được.
Tuy nhiên, trong khi bốn đứa nhỏ đau rát khắp người thì Shia lại xối cả ca nước ấm lên người tỉnh bơ. Hơn nữa, khi nhìn kỹ thì cũng không thấy một vệt rám nắng nào trên người cậu ấy. Tôi nhớ là cậu ấy cũng chơi hết mình như đám Noa mà ta, sao lại thế này nhỉ?
「Oneesama, chị không thấy rát ạ?」
「Không nha, tại chị đã bôi thuốc mua từ thủ đô rồi」
「Thuốc gì cơ ạ!?」
Noa ngạc nhiên hỏi.
「Thuốc này có tác dụng khiến da không bị nóng rát lên khi ra nắng đó. Nếu đã bôi nó rồi thì cả người không đau tý nào đâu」
Shia tự hào nói.
Ý là kem chống nắng ư? Ở đây cũng có nữa hả?
「Nếu có thứ thuốc như thế sao chị không nói cho em biết!?」
「Vì để cho em tự mình trải nghiệm chứ sao. Noa và Misa nên có cảm giác bị cháy nắng ít nhất là một lần trong dời đi nha. Nhưng nếu hai đứa muốn trở thành một người phụ nữ xinh đẹp thì nhớ phải bôi thuốc đó」
Shia khoe cánh tay trắng nõn của mình cho Noa xem.
「Oneesama xấu quá đi」
Noa phùng má nói.
「Em nên trải nghiệm nhiều thứ hơn khi vẫn còn nhỏ nha」
Shia dội nước ấm lên người Noa và Misa khiến hai đứa hét lên đau đớn.
Giờ thì tôi thấy cậu ra ác thật.
Noa giận Shia vì dám dội nước ấm lên người con bé.
Tôi mệt lắm rồi. Làm ơn để tôi tắm trong yên bình đi mà.
Sau đó, Noa và Misa cũng xuống ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.
「Chắc Yuna-san cũng bôi thuốc nên cậu mới vẫn trắng ha?」
Shia nhìn vào làn da trắng bóc của tôi hỏi.
Trong trường hợp của tôi thì do tôi quá yếu nên lúc nào cũng trốn trong nhà nghỉ thôi.
Tôi tự hỏi mình có nên cảm thấy mừng vì sở hữu cái thân thể yếu ớt này không nữa.
Nhưng mà có dùng ma thuật chữa cháy nắng được không nhỉ?
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Lúc sau, nhóm những đứa trẻ và người lớn tắm sau chúng tôi cũng kể rằng họ đã tắm trong những tiếng hét. Anzu và những người khác đã bôi thuốc cho những đứa trẻ vừa mới tắm xong, có vẻ thứ thuốc đó cũng có cả tác dụng giảm đau nữa thì phải.
「Biết ngay là kiểu gì chuyện này cũng xảy ra mà」
「Thì hồi đó chúng ta cũng như họ thôi」
Anzu và Seno-san cười ha hả khi bôi thuốc cho lũ trẻ.
Thì nếu sinh ra và lớn lên tại thành phố ven biển thì kiểu gì chả bị cháy nắng hoài.
Còn về vụ dùng ma thuật chữa trị hả?
Như Shia đã nói, bị cháy nắng là một trải nghiệm đáng có. Mà cũng không cần phải lo quá vì vết cháy nắng sẽ dần biến mất trong vài ngày thôi.
p/s: các bạn biết có công việc part-time work from home thì hú mình nha ʕ•ᴥ•ʔノ♡