Tôi đi đến phòng ăn cùng với Karina.
「Yuna-san, mời chị ngồi đây ạ」
Tôi ngồi vào ghế của mình và Karina cũng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Ngay khi chúng tôi ngồi xuống ghế, cánh cửa mở ra và Balima-san cùng Risutiru-san bước vào. Bên cạnh Risutiru-san còn có một cậu bé đang nắm tay cô ấy. Hình như lúc nãy cô ấy có nói mình còn một cậu con trai 3 tuổi nữa nhỉ?
「Oka-sama…」
Ngay khi nhìn thấy tôi, cậu nhóc liền núp sau lưng Risutiru-san.
Chắc hẳn là em ấy rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Gấu-san nhỉ?
Maa~ tôi hiểu mà, gấu đáng sợ lắm nên phản ứng như thế là bình thường thôi.
「Fufu, con không thấy đó là một Gấu-san đáng yêu sao? Yuna-chan, để cô giới thiệu với con nha~ đây là con trai của cô, Noris」
Risutiru-san đầy cậu nhóc về phía trước.
「Là Noris ạ」
Sau khi thì thầm tên của mình thì cậu bé lại trốn ra sau lưng mẹ.
「Um, chị là Yuna. Rất vui khi được gặp em」
Tôi giới thiệu bản thân mình với cậu nhóc. Đáp lại tôi, Noris ló đầu ra khoảng 2 giây rồi núp lại chỗ cũ.
「Nhóc nhà cô có hơi ngại ngùng một chút, xin lỗi nha, Yuna-chan」
Risutiru-san dắt cậu nhóc đến chỗ ngồi.
Chà, Gấu có trái tim bao la lắm nên không cần phải lo lắng đâu nhé.
「Karina, vừa có chuyện gì vui xảy ra sao?」
Risutiru-san hỏi khi thấy Karina ngồi cạnh tôi.
Cô ấy đã ngay lập tức nhận ra biểu cảm u buồn của con gái mình bỗng trở nên tươi sáng hơn. Có vẻ như việc chơi đùa cùng Gấu Yuru và Gấu Kyuu đã mang nụ cười hồn nhiên của Karina trở lại. Trái tim đóng chặt của em ấy cũng đã hé mở với tôi rồi.
「Vâng ạ, con đã trở thành bạn của Gấu Kyuu và Gấu Yuru, các bạn ấy mềm mại và dễ chịu lắm!」
「Ara~ tuyệt thật đó」
Risutiru-san mỉm cười và quay sang tôi.
「Cảm ơn con nha, Yuna-chan. Lâu lắm rồi cô mới thấy Karina cười tươi thế này. Từ sau vụ việc đó con bé cứ ủ rủ suốt thôi~」
Chà, nói thật thì lúc mới gặp Karina tôi cứ tưởng sắp tận thế đến nơi rồi mới làm cho một cô bé 10 tuổi có biểu cảm như thế. Dù sao thì hiện giờ em ấy đã trở nên rạng rỡ hơn rồi. Sẽ thật tốt nếu như việc chơi cùng các bé gấu khiến cho em ấy quên đi mấy chuyện không vui.
Sau khi tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Rasha-san bắt đầu mang thức ăn ra.
Bỗng nhiên, mũi gấu của tôi bắt được một tín hiệu quen thuộc từ vị trí của chị ấy, cụ thể là từ chiếc xe đẩy mà chị ấy dùng để mang thức ăn ra.
Mùi này…!? Là thật sao!?
Dù có là trong mơ đi nữa thì tôi cũng không thể ngờ mình có thể gặp được nó ở nơi này.
Rhasa-san lần lượt đặt lên bàn bánh mì, salad, một vài món phụ và cuối cùng, chị ấy đặt trước mặt tôi một đĩa súp có màu đặc trưng của cà ri.
Mùi hương của nó rất kích thích nhưng cũng thật hoài niệm. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại ngửi được hương thơm của nhiều loại gia vị trộn lẫn vào nhau một cách tinh tế như thế này.
Thứ này… chắc chắn là cà ri.
Tôi chăm chú vào món súp cà ri trước mặt. Màu sắc, mùi vị, tất cả mọi thứ của nó đều giống hệt như món cà ri ở trong trí nhớ của tôi. Nó mà có vị khác hẳn thì tôi chắc chắn sẽ mang đi kiện thật đó.
Dù vậy, nó không có những nguyên liệu thường thấy của cà ri. Nó là một món cà ri không có khoai tây lẫn cà rốt? Liệu nó có khác so với món cà ri mà tôi biết không?
Trong lúc tôi đang nhìn vào đĩa súp cà ri và suy nghĩ về nhân sinh thì Rhasa-san lên tiếng.
「Em hãy phết nó lên bánh mì rồi dùng thử nha」
Tôi không nghĩ là mình cần được chỉ cách ăn cà ri, nhưng mà cảm ơn.
Sau khi phân phát thức ăn cho mọi người thi Rhasa-san cũng ngồi xuống bàn để cùng chúng tôi dùng bữa. Rõ ràng là nơi đây không hà khắc về vấn đề giai cấp như tôi nghĩ.
「Vậy thì, Yuna-san, tôi hy vọng cô sẽ thích nó」
Ừm, tôi chắc chắn sẽ thích nó, thế nên có thể bỏ qua mấy thủ tục rườm rà và cho tôi ăn liền được không?
May mắn thay, sau khi Balima-san dứt lời, mọi người bắt đầu bữa ăn bằng cách nhúng bánh mì vào đĩa cà ri trước mặt. Tôi cũng bắt chước theo và ngay lập tức đưa miếng bánh mì thơm phức mùi cà ri vào miệng. Hương vị nồng nàn cùng vị cay đặc trưng lan tỏa trong khoang miệng khiến tôi suýt nữa thì chảy nước mắt. Đây đúng là cà ri rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tìm được nó ở đây. Cảm giác cứ như gặp lại tri kỷ sau hàng chục năm xa cách ấy.
「Yuna-san, chị có ổn không?」
Karina hỏi khi thấy tôi đắm chìm trong cảm xúc.
「Karina~ thứ này là gì vậy?」
「Bọn em gọi nó là cà ri ạ, chị thấy sao?」
「Nó ngon lắm, thật sự là ngon lắm luôn!」
「Vâng, em cũng rất thích cà ri, nó rất ngon!」
Karina cũng đang ăn bánh mì cùng với cà ri một cách ngon lành trong khi tôi chìm đắm trong niềm hạnh phúc của mình. Ngon quá đi thôi! Với thứ này tôi có thể làm cơm cà ri, bánh mì cà ri và cả udon cà ri nữa. Dù là món nào thì cũng ngon hết.
「Karina, em có biết cách làm món này không?」
「Ý chị là cách nấu cà ri ạ?」
「Ừ, nếu em biết thành phần nguyên liệu để làm nó thì chị muốn đi mua một ít」
Bên trong Hộp gấu đã có sẵn rất nhiều gia vị vì tôi dùng chúng để nấu ăn.
Tôi cũng biết là bột cà ri được tạo ra bằng cách trộn các loại gia vị với nhau.
Nhưng giữa biết và làm được là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Tôi sẽ không bao giờ có thể làm ra bột cà ri bằng cách đó nên nếu có chỗ nào bán bột cà ri thì tôi chắc chắn sẽ mua ngay.
「Ừm, em xin lỗi… Rhasa!」
Karina do dự một chút rồi gọi Rhasa-san.
Rhasa-san liền rời khỏi ghế ngồi của chị ấy và tiến tới chỗ của chúng tôi.
「Có chuyện gì sao, Karina-sama?」
「Có vẻ như Yuna-san muốn biết cách làm cà ri ạ」
「Cà ri hở?」
「Em muốn biết công thức của nó. Nếu nó cần những loại gia vị đặc biệt thì em cũng muốn mua chúng nữa ạ」
「Maa~ đúng là bọn chị có bán gia vị nhưng không phải là thứ này. Bởi vì nó cần kết hợp nhiều loại gia vị lại với nhau nên không phù hợp để bán ở các cửa hàng」
Không bán sao…
Không thể nào…
…nhưng nếu có công thức thì tôi vẫn có thể trộn các loại gia vị để làm ra nó đúng không?
「Chị có thể nói cho em biết cần phải dùng những gia vị gì được không ạ?」
「Chà, công thức của nó là một thứ quan trọng mà mẹ đã để lại cho tôi」
Công thức quan trọng được mẹ chị ấy để lại?
Ặc, không lẽ…
「Em rất xin lỗi vì điều đó」
「Hả? À không, xin lỗi nhé Yuna-san, tôi khiến em hiểu sai mất rồi, mẹ tôi vẫn còn sống」
「?」
Tôi cứ tưởng là mình lại giẫm phải flag rồi cơ.
Dù sao thì thật tốt vì mẹ chị ấy vẫn còn sống.
「Chà, dù sao thì bà ấy vẫn khỏe lắm. Khi tôi được nhận vào làm việc trong dinh thự này, bà ấy đã dạy tôi công thức nấu cà ri như một món quà kỷ niệm. Đây cũng là món ăn mà mẹ tôi luôn nấu mỗi khi tổ chức đám tiệc ở nhà」
Vậy là nó quan trọng với chị ấy theo một nghĩa khác.
「Tôi cũng muốn nói cho Yuna-san lắm, nhưng công thức này…」
…mặc dù không phải là trường hợp tồi tệ nhất nhưng tôi vẫn không thể yêu cầu chị ấy nói cho tôi biết công thức cà ri.
Mặc dù đã suy nghĩ tới việc lấy nó làm phần thưởng cho nhiệm vụ của Balima-san, nhưng tôi cảm thấy điều đó thật hèn hạ. Nếu lợi dụng điểm yếu của người khác vì mục đích của bản thân thì cuối cùng tôi sẽ trở thành người tồi tệ nhất.
Chẳng lẽ không còn cách nào khá nữa sao…
Mua bằng tiền hở? Tôi thậm chí còn chẳng dám mở miệng nói ra điều đó nữa. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ nhưng nó không áp dụng đối với những thứ thật sự quý giá về mặt tinh thần.
…vô vọng rồi, tôi chẳng nghĩ ra gì nữa.
Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy cà ri. Tôi không muốn vuột mất cơ hội này. Nhưng tôi cũng không muốn ép buộc Rhasa-san.
Lần đầu tiên khi đến thế giới này, tôi phải đối mặt với lựa chọn có thể khiến cho cuộc sống của tôi thay đổi.
Uuuuuuuuuu… tôi phải làm gì bây giờ!?
「Em biết Rhasa-san rất trân trọng công thức này, nhưng chị có thể dạy nó cho Yuna-san được không?」
Trong lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng thì Karina đã đưa một tay ra để giúp đỡ tôi.
「Karina-sama…」
「Ừm, đổi lại em có thể giúp chị bất kỳ thứ gì trong khả năng của mình. Như vậy có được không ạ?」
Tôi không nghĩ ra bất kỳ thứ gì mình có thể dùng để trao đổi với Rhasa-san nên chỉ có thể nói vậy mà thôi.
Rasa-san nhìn Karina và tôi. Sau đó, chị ấy khẽ thở dài.
「…Tôi hiểu rồi」
「Thật ạ!?」
Bằng một cách thần kỳ nào đó, sự chân thành của tôi cùng với một chút hỗ trợ từ Karina đã có thể thuyết phục được chị ấy.
「Nhưng có một điều kiện đấy nhé」
「Điều kiện ạ?」
「Đúng vậy, tôi sẽ dạy cho em công thức cà ri, nhưng đổi lại, Yuna-san cũng phải dạy cho tôi một công thức nấu ăn mà tôi không biết. Tôi cũng muốn nấu những món ăn mới cho Karina-sama」
「Một món ăn Rhasa-san không biết sao?」
Maa~ trao đổi công thức nấu ăn với nhau là một ý tưởng hợp lý hơn nhiều so với việc mua bán bằng tiền bạc.
Một công thức nấu ăn… hửm?
「Chị chỉ chấp nhận những món ăn ngon thôi đấy nhé」
「Nhưng Rhasa đã nghiên cứu về nấu ăn từ rất lâu rồi mà? Yêu cầu này chẳng phải quá khó sao?」
「Vâng, đó chính là tầm quan trọng của công thức nấu cà ri đó, Karina-sama」
Rhasa-san đang dạy cho Karina về sự quan trọng của nấu nướng. Bản thân Rhasa-san mặc dù đã đồng ý tiết lộ công thức cà ri cho tôi nhưng vẫn giữ quan điểm không thể làm việc đó một cách dễ dàng. Đó là lý do chị ấy giao cho tôi một thử thách. Chà, nói theo cách khác thì chỉ cần tôi có thể khiến cho chị ấy hài lòng, công thức cà ri sẽ thuộc về tôi.
Với kiến thức ẩm thực của thế giới cũ, tôi có rất nhiều công thức nấu ăn mà Rhasa-san không biết. Nhưng cũng như việc tôi không thể làm bột cà ri bằng cách trộn các loại gia vị với nhau, có nhiều món ăn mà tôi biết nhưng không thể tái tạo lại chúng ở thế giới này.
Suy xét về giới hạn của nguyên liệu, gia vị và thiết bị nấu nướng thì những công thức thật sự thuyết phục được Rhasa-san bó hẹp là chỉ còn pizza, pudding và bánh gato mà thôi.
Chà, nguyên liệu của chúng có lẽ sẽ hơi hiếm ở nơi này nhưng như vậy là đủ cho một cuộc giao dịch đồng giá.
「Đồ ngọt có được tính không ạ?」
「Được chứ~」
「Maa~ vậy thì em sẽ cho chị nếm thử chúng sau bữa tối nhé?」
「Ừm, em định nấu chúng ngay bây giờ sao?」
Tôi lắc đầu.
「Em có mang theo một ít thành phẩm. Sau khi dùng thử, nếu nó ngon và đáp ứng được điều kiện của Rhasa-san thì xin hãy dạy em công thức của cà ri nhé」
「Ồ, tôi hiều rồi」
Chị ấy đã hứa rồi!
Mọi người ở đây đều là nhân chứng!
「Yuna-san cũng biết nấu ăn ạ?」
「Ừ, để đề phòng bất trắc thì chị cũng phải tự nấu ăn đó~」
Mặc dù bữa ăn hàng ngày của tôi thường là bánh mì của Morin-san và các món trong cửa tiệm của Anzu nhưng đôi khi tôi cũng lăn vào bếp để tự nấu nướng.
Đặc biệt là các món ăn liên quan đến cơm, hầu hết trong số chúng đều do tôi tự tay chế biến. Tôi cũng hay làm đồ ngọt cho Fina và những người khác nữa.
Việc nấu ăn cũng khá phiền phức song nó cũng khá vui.
「Yuna-san kỳ lạ thật đó. Chị trông như một chú gấu, là một mạo hiểm giả rất mạnh và còn biết nấu ăn nữa. Trong khi em chẳng làm được gì cả」
「Vậy thì, nếu chị vượt qua thử thách của Rhasa-san thì ngày mai chị em mình cùng nấu ăn nha?」
「Được ạ?」
「Maa~ dù sao chị cũng cần phải dạy công thức cho Rhasa-san mà」
Cứ tưởng là phải dạo quanh thành phố thì mới gặp được sự kiện ẩn , ai mà ngờ tôi lại sắp có được công thức nấu cà ri ngay ở đây luôn rồi. Vụ khám phá thành phố thì có thể để sau, bây giờ tôi phải tập trung hết cho cà ri. Rhasa-san có thể đổi ý bất kỳ lúc nào đó.
Tôi tự động viên mình bằng cách cắn thêm một miếng bánh mì cà ri. Ngon quớ! Chắc chắn tôi phải chôm- ý tôi là lấy được nó!
Sau khi mọi người đã dùng bữa xong xuôi, tôi mang pudding và thìa ra đặt trước mặt họ. Theo tôi thì công thức pudding có thể tương đương với công thức cà ri về giá cả. Tất nhiên nó không thể so sánh với một công thức gia truyền về mặt giá trị tinh thần. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là dùng hương vị của nó để thuyết phục Rhasa-san.
「Ara~ cả nhà cũng được mời nữa sao?」
「Vâng, xin mọi người hãy dùng thử, và nếu nó ngon thì giúp con thuyết phục Rhasa-san nhé」
「Được thôi ~ nhưng cô sẽ đánh giá một cách công bằng đấy nhé」
「Rhasa-san, chị đã từng thấy món ăn nào như thế này chưa?」
「Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một món ăn có vẻ ngoài đặc biệt như thế」
Ô hô, tất nhiên rồi, nếu chị ấy từng nhìn thấy nó trước đây thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
「Đây là…」
Balima-san chợt lên tiếng khi nhìn vào chiếc pudding.
Are~ không lẽ ông ấy biết món này sao?
「Chẳng phải đây là món ăn đã xuất hiện trong đại lễ mừng thọ của Follout-sama sao?」
Ồ, vậy ra ông ấy cũng đến tham dự sinh nhật của nhà vua.
「Chồng biết món này sao?」
「Thứ này khá là nổi tiếng đấy, nó là món ăn được phục vụ tại bữa tiệc hoàng gia trong đại lễ mừng thọ của Follout-sama. Hương vị tinh tế của nó thu hút rất nhiều sự chú ý từ giới quý tộc」
Biểu cảm của Rhasa-san thay đổi thành sự ngạc nhiên khi chị ấy biết được đây là món ăn phục vụ trong sinh nhật nhà vua.
「Sao cô lại có thứ này thế, Yuna-san?」
Ừm, tôi phải làm sao đây?
「Xin hãy giữ bí mật chuyện này, thật ra tôi là người đã làm ra chúng」
「Chà… giờ thì ta hiểu vì sao Follout-sama lại giấu kín danh tính của đầu bếp đã tạo ra nó rồi」
Balima-san lần lượt nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc pudding.
「Cô vẫn thường nấu ăn cho nhà vua sao, Yuna-san?」
「Maa~ tôi cũng tự hỏi? Mà thôi, mọi người hãy nếm thử xem」
Thật khó để giải thích mối quan hệ giữa tôi với nhà vua, thế nên tôi giục mọi người ăn lẹ lẹ để trốn tránh vấn đề đó.
「Okaa-sama~ nó ngon lắm!」
Noris, người đã ăn trước tiên reo lên với một nụ cười thật tươi. Sau đó mọi người cũng bắt đầu xúc thìa của họ.
「Ồ, ngon thật đấy」
「Ara~ họ phục vụ những món thế này ở lễ hội sao?」
「Chà, dù sao thì nó cũng là lễ mừng thọ Đức vua cơ mà」
「Nó thật sự rất ngon~」
Những từ tôi muốn nghe nhất đã được Rhasa-san thốt lên.
「Em sẽ dạy chị cách làm ra chúng」
「Em chắc chứ? Đây chẳng phải là món ăn phục vụ cho hoàng gia Elfanica sao? Hơn nữa, theo những gì chủ nhân nói thì công thức của nó được giữ bí mật với cả những quý tộc khác nữa」
「Maa~ bởi vì đây làm món ăn em tạo ra nên em có thể dạy nó cho bất kỳ ai, hơn nữa, nó đáng giá với công thức cà ri của Rhasa-san. Em cũng tin là Rhasa-san sẽ không tự tiện dạy nó cho người khác」
「Vâng, tất nhiên rồi, tôi sẽ không làm thế. Chỉ cần Karina-sama và mọi người trong dinh thự được ăn ngon là tôi đã hài lòng rồi」
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc thỏa thuận đã thành công.
Tôi vui vẻ cảm ơn Rhasa-san.