Kuma Kuma Kuma Bear

chương 309: gấu và gia vị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã hứa với Rhasa-san sẽ dạy chị ấy cách làm pudding, và hứa với Karina sẽ cùng nhau nấu nướng. Thế nên ngay ngày hôm sau, cả đám chúng tôi cùng lăn vào bếp.

Tuy rất muốn thử đi khám phá thành phố nhưng trước tiên tôi cần phải làm điều này, tất cả là vì công thức cà ri.

Nói về các thành phần của pudding, ở đây họ có một loài chim lớn đẻ ra những quả trứng siêu to khổng lồ nên tôi không cần phải lo lắng về nguyên liệu nữa. Cơ mà chúng có phải là đà điểu không? Maa~ dù sao đây cũng là một thế giới khác nên có một giống đà điểu ở đây cũng chẳng lạ gì đâu ha~

Tôi có nên mua một vài quả trứng về làm quà lưu niệm cho bọn trẻ ở cô nhi viện không nhỉ? Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt kinh ngạc của tụi nhỏ lúc nhìn thấy quả trứng luôn ~

Cơ mà ở đây cũng có bò nữa đó, mặc dù trông chúng không giống với mấy con bò mà tôi thấy ở làng nghề phô mai. Một góc tư thành phố được dùng cho nông nghiệp và chăn nuôi du mục, sự suy giảm mực nước trong hồ đã gây không ít khó khăn cho người dân khi chăm sóc vật nuôi và cây trồng.

Thật kỳ lạ khi người ta có thể chăn nuôi và trồng trọt ở giữa sa mạc chỉ nhờ một cái hồ nước đúng không? Maa~ tôi nghĩ bí ẩn này có liên quan tới viên thủy ma thạch và cái kim tự tháp, đó cũng có thể là lý do vì sao nhiệt độ bên trong thành phố lại mát mẻ hơn hẳn so với bên ngoài. Tôi đã không nhận ra điều đó sớm hơn bởi vì bộ đồ gấu, nhưng có vẻ như ma thạch ở thế giới này có nhiều công dụng hơn tôi nghĩ.

Vậy là lại có thêm lý do để tôi nhanh chóng đi tìm cái bản đồ, thay thế viên ma thạch bị vỡ và đưa mực nước trong hồ trở lại ban đầu rồi.

「Em thật sự muốn dạy cho tôi một món ăn được phục vụ trong bữa tiệc hoàng gia sao?」

「Maa~ hôm qua em đã nói rồi mà, nó chỉ là yêu cầu đơn giản của bệ hạ thôi, chị không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu」

Bỗng tôi nhớ tới lúc ông vua đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà rồi nhờ tôi làm pudding cho ổng, tệ hơn là Fina, Morin-san và cả Karin-san đều không chịu giúp tôi. Tôi đã phải làm rất nhiều pudding một mình, trong cô đơn…

Ít ra thì điều đó sẽ không lặp lại hôm nay.

「Karina nè, chúng ta sẽ cùng nhau làm pudding nhé?」

「Vâng, em sẽ cố gắng hết sức!」

Karina giơ nắm tay bé xíu lên ngực và vui vẻ đáp lại.

「Vậy thì em thử đập trứng như thế này nha」

Tôi lấy vài quả trứng ra khỏi Hộp gấu.

Tôi muốn làm pudding bằng mấy quả trứng khổng lồ cơ, nhưng hôm nay gấp quá nên tôi không kịp chuẩn bị.

Không biết mùi vị của nó có gì khác với trứng thông thường không nhỉ?

Chà, nếu pudding làm bằng trứng khổng lồ có mùi vị dở tệ thì lần sau ghé thăm tôi phải mang đến cho họ vài con Clucker thôi. Sau khi mực nước trong hồ trở về bình thường thì chắc là họ có thể nuôi Clucker ở đó.

Tôi gõ nhẹ quả trứng vào mép bàn rồi tách trứng ra khỏi vỏ.

「Yuna-san giỏi quá!」

「Đây, Karina cũng thử xem」

Tôi đặt một quả trứng vào bàn tay nhỏ bé của Karina.

Karina bắt chước tôi và gõ nhẹ quả trứng vào mép bàn. Bởi vì em ấy quá thận trọng nên quả trứng vẫn còn nguyên vẹn, chẳng có nổi một vết nứt.

「Nếu không mạnh tay thêm một chút thì nó sẽ không vỡ đâu」

「Vâng, em biết rồi ạ」

Karina gõ quả trứng vào mép bàn một lần nữa và xoay sở để lấy trứng khỏi vỏ thành công. Chà, chỉ mới lần đầu đã làm được thì em ấy cũng có năng khiếu trong nấu nướng đấy.

Rhasa-san cũng mỉm cười nhìn Karina.

「Rhasa, đừng có cười em, chị cũng phải làm nữa đó」

「Karina-sama, tôi đâu có cười ngài」

「Chị vừa cười đấy còn gì!」

Karina phồng má hờn dỗi.

Rhasa-san vẫn cười tủm tỉm trong khi giúp chúng tôi đánh trứng.

Sau khi đun cách thủy đường thành caramel, chúng tôi đổ nó vào từng ly nhỏ, cho thêm hỗn hợp pudding vào rồi hấp chúng lên. Rhasa-san ghi chép từng công đoạn, nhiệt độ, thành phần một cách tỉ mỉ.

「Giờ chỉ cần chờ chúng nguội lại nữa là xong」

「Khi nào thì chúng ta có thể ăn?」

「Em nghĩ chúng ta có thể ăn sau bữa tối đấy」

「Em mong chờ tới lúc đó lắm!」

「Tôi hiểu rồi, cảm ơn rất nhiều, Yuna-san」

「Maa~ đó là tất cả công đoạn rồi」

Nhiệm vụ để lấy công thức cà ri tới đây coi như đã hoàn tất, giờ chỉ cần chờ tới lúc nhận thưởng mà thôi. Tuy nhiên, tôi vẫn còn một vài vấn đề trong khâu nguyên liệu. Thế nên chúng tôi quyết định đi mua sắm vào buổi chiều. Chúng tôi ở đây gồm có tôi và Karina, Rhasa-san bận việc nên không thể đi được. Tôi cũng được biết thêm rằng ngoài Rhasa-san, vẫn còn một vài người khác làm việc ở dinh thự của lãnh chúa, nhưng chỉ mỗi chị ấy là sống luôn ở đó mà thôi. Đó cũng là lý do mà chị ấy luôn dùng bữa cùng với gia đình lãnh chúa.

「Ngài thật sự ổn khi không có tôi đi cùng sao?」

「Em biết đường đến cửa hàng mà, với lại Rhasa vẫn còn công việc」

「Đúng là vậy, nhưng mà…」

Rhasa-san vẫn rất lo lắng.

Tôi đã nhận được một tờ giấy ghi công thức cà ri và số lượng gia vị từ chị ấy, vậy nên tôi chỉ cần biết nơi mua chúng nữa mà thôi. Karina sẽ dẫn tôi đến nơi đó, kế hoạch có vẻ ổn đúng không?

Sau khi rời khỏi dinh thự, tôi và Karina dắt nhau đi bộ trên phố.

*Chirachira. [note48163]

「Gấu?」「Gấu?」「Gấu?」

Chúng tôi sải bước dọc theo những tòa nhà.

*Chirachira.

「Gấu?」「Gấu?」「Gấu?」

Karina, người đi cạnh tôi nãy giờ, bắt đầu cảm thấy bồn chồn bởi ánh nhìn của những người xung quanh.

Tất cả mọi người đi trên đường đều hướng ánh mắt của họ vào chúng tôi. Cụ thể hơn thì họ đều nhìn tôi, vậy nên tôi không nghĩ là Karina lại bị ảnh hưởng bởi điều đó. Chà, có vẻ cũng khá xẩu hổ khi đi bên cạnh một người mặc đồ gấu nhỉ?

「Ừm, Yuna-san, em biết có hơi trễ khi hỏi chị điều này nhưng lúc nào chị cũng ăn mặc thế này ạ?」

「Đúng rồi đó」

Đây là thế giới mà nguy hiểm luôn rình rập ở mọi nơi. Nếu không có bộ đồ gấu thì tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm chỉ có thể trốn trong nhà mà thôi. Tôi thậm chí còn không đủ sức để vật nhau với một Fina khỏe mạnh nữa.

Tất nhiên điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ không bào giờ có thể đến được đây.

「Quả nhiên là thế, em thấy nó dễ thương lắm, nhưng chị không quan tâm đến ánh mắt của người lạ ạ?」

Nói đúng hơn thì tôi đã quen với việc bị soi mói rồi. Nhưng thì sống là buông bỏ mà, tôi chỉ cần lờ đi điều đó là được. Nếu không quan tâm đến nó thì chẳng có vấn đề gì nữa đúng không? Ừm, thật ra là không, vậy nên tôi sẽ kéo mũ trùm gấu xuống.

「Karina, nếu em thấy khó chịu thì chị sẽ giữ khoảng cách với em nha」

Tôi đã quen với sự cô đơn rồi nên không sao hết.

Nhưng nếu Fina nói thế thì tôi sẽ trầm cảm luôn đó.

Lỡ như một ngày nào đó, Fina nói rằng「Ở cạnh Yuna-oneechan xấu hổ quá nên em đi trước đây」thì tôi sẽ trở về nhà và nhốt mình trong đó vài hôm.

Tất nhiên không phải là tôi không cảm thấy gì khi đi cạnh Karina, nhưng đây là sự khác biệt về tính lâu dài trong mối quan hệ, đúng không nhỉ?

「Không sao đâu ạ, vì là con gái của lãnh chúa nên em đã quen với việc đó rồi」

Karina hơi đỏ mặt khi em ấy nắm lấy tay gấu của tôi.

Thật ra thì có sự khác biệt một trời một vực giữa việc bị người ta nhìn do đi cùng một con gấu với việc được mọi người xung quanh chú ý vì là con gái của lãnh chúa. Nhưng miễn em ấy thấy vui là được.

「Yuna-san, chúng ta sắp đến nơi rồi. Đi nhanh thôi nào!」

Karina nắm lấy tay gấu và kéo tôi đi.

・・・ʕ ˵ ̿–ᴥ ̿– ˵ ʔ

Chúng tôi đến trước một cửa hàng bán gia vị.

「Karina, em hay đến đây mua gia vị sao?」

「Thỉnh thoảng em đến để mua sắm cùng Rhasa」

Tôi bước vào bên trong cửa hàng trong khi nắm tay Karina. Vô số mùi hương của gia vị trộn lẫn vào không khí khiến khứu giác của tôi phản ứng.

Các kệ hàng được xếp ngay ngắn với nhiều loại gia vị nhưng một nửa trong số chúng bị bỏ trống, có lẽ đã được bán hết.

Karina cũng để ý đến những kệ hàng trống.

Lúc đó, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, trông có vẻ là chủ cửa hàng tiến đến chỗ chúng tôi.

「Ồ, chẳng là phải Karina-sama đấy sao, và… một con gấu!?」

Chủ tiệm chào Karina rồi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi.

Xin đừng nhìn tôi chằm chằm như thế.

「Ừm, hôm nay có chuyện gì sao? Rhasa-san không đi cùng ngài à?」

Trong lúc hỏi thăm Karina, chủ tiệm vẫn không ngừng liếc mắt về phía tôi. Mặc dù vậy, chú ấy quyết định không hỏi gì về tôi cả. Chà, điều đó thật may mắn, bởi vì có hỏi thì tôi cũng chẳng biết đường mà trả lời đâu.

「Rhasa bận việc rồi ạ. Hôm nay con đến dùng Yuna-san, chị ấy muốn mua một ít gia vị nên con dẫn chị ấy tới đây」

Chủ tiệm lại nhìn về phía tôi.

「Nhưng hình như số lượng mặt hàng ít hơn lần trước tụi con ghé qua, có chuyện gì xảy ra ạ?」

「Cái đó…」

Chú ấy trông có vẻ khó xử.

Vậy ra đúng như những gì tôi nghĩ, Karina cũng khẳng định số lượng hàng hóa ở cửa tiệm ít hơn bình thường.

「Chà, trước tiên thì chú cần hỏi quý cô gấu muốn mua loại gia vị gì cái đã」

Chủ tiệm chuyển hướng sang chuyện buôn bán để lãng tránh câu hỏi của Karina.

Khác với Karina, chúng tôi hoàn toàn là người xa lạ nên tôi chẳng thể hỏi tiếp, vì vậy tôi đem các loại gia vị ghi trong công thức của Rhasa-san ra hỏi chú ấy. Nói thật thì ngoài tên ra, tôi chẳng biết gì về chúng nữa.

Tôi chỉ có thể nhận ra nếu chúng đã được trộn sẵn và dán nhãn bột cà ri lên trên, còn nếu không thì chịu, thế nên tôi quyết định trông cậy vào chủ tiệm.

「Ừm, vậy là cái này, cái này và cái này」

Chủ tiệm chỉ vào những chiếc lọ đựng gia vị cao tầm 30cm.

「Vậy cô gấu muốn mua bao nhiêu?」

「Tất cả luôn ạ」

「……」

「Ừm, tôi muốn mua hết tất cả gia vị của chú」

「Jou-chan, liệu cô có đủ tiền không? Chúng khá là mắc đó」

Trên mỗi lọ gia vị đều có ghi giá nên tôi biết rõ điều đó.

「Tôi có đủ tiền, vậy nên không sao đâu」

「Thật à? Thế thì tốt quá」

「Ý chú là sao?」

「Chà, sắp tới tôi định rời khỏi thành phố, vậy nên cô đã giúp tôi rất nhiều đấy」

「Ý chú là gì cơ!?」

Karina hét toáng lên.

Chủ tiệm giật mình và bụm miệng lại, nhưng đã muộn mất rồi. Mắt ông ấy đảo như rang lạc còn biểu cảm thì có phần khó nói.

「Chú định rời khỏi đây thật sao?」

「Tôi vô cùng xin lỗi, Karina-sama. Ngài cũng biết nước ở hồ đang cạn dần còn lũ quái vật thì tụ tập xung quanh kim tự tháp. Có quá nhiều điều đáng sợ đang xảy ra trong thành phố, vậy nên tôi đã bàn bạc với vợ mình một cách nghiêm túc và chúng tôi quyết định sẽ sớm rời khỏi nơi đây」

Đó là lý do phân nửa kệ hàng đã biến mất ha.

「Xin chú hãy chờ thêm một thời gian nữa được không? Nước trong hồ sẽ sớm quay trở lại. Otou-sama cũng đang giải quyết vấn đề về quái vật rồi」

「Tôi xin lỗi, Karina-sama」

Chủ tiệm cúi đầu xin lỗi.

「Không chỉ mỗi tôi, rất nhiều người khác cũng suy nghĩ như vậy. Quái vật thì có thể được xử lý bởi mạo hiểm giả, nhưng nước trong hồ thì chẳng ai có thể làm được gì hết」

À, chú ấy không biết viên thủy ma thạch đã bị vỡ. Nói đúng hơn thì có lẽ người dân ở thành phố này chẳng ai biết thông tin về viên ma thạch ngoại trừ gia đình của lãnh chúa. Barima-san hẳn đã gặp rất nhiều khó khăn để giữ kín thông tin này. Chà, nếu người ta biết được bên trong kim tự tháp là một viên ma thạch khổng lồ thì liệu những kẻ tham lam có bỏ qua cho nó chỉ vì sự sống còn của một thành phố? Hơn nữa, việc đó còn có thể gây nguy hiểm cho vợ và con cái của Barima-san nếu khả năng đọc bản đồ kim tự tháp của họ bị lộ ra.

Nếu vấn đề về ma thạch được giải quyết sớm thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng xui xẻo cứ chồng chất nhau cuối cùng lại dẫn thành phố tới tình hình hiện tại.

「Chúng tôi đã sống ở đây rất lâu rồi, những người như tôi cũng đã xem đây là quê hương của mình. Nhưng tôi là một người cha. Vì con mình, tôi không còn lựa chọn nào khác」

「……」

Karina lặng lẽ cúi mặt xuống khi nghe những lời của chủ tiệm.

Tôi đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.

「Dù sao thì đó vẫn chỉ là dự định thôi đúng không?」

「Không đâu, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi…」

「Maa~ nhưng nếu chỉ trong vài ngày tới, đám quái vật đều biến mất và mực nước hồ cũng trở lại bình thường thì chẳng phải chú đã tốn công vô ích rồi sao. Em thấy vậy có đúng không, Karina?」

Tôi mỉm cười nhìn Karina.

「Otou-sama đang giải quyết những vấn đề của mọi người. Con cũng sẽ cố gắng hết sức! Vậy nên, xin hãy chờ đợi thêm một chút nữa thôi!」

Karina cúi đầu trước chủ tiệm và nói điều đó.

「K-Karina-sama, xin hãy ngẩng đầu lên. Nếu chỉ vài ngày nữa thì không có vấn đề gì cả」

「Vâng, Otou-sama sẽ trực tiếp nói chuyện với mọi người nếu mọi chuyện trở nên vô vọng, vậy nên xin hãy yên tâm」

「Chà, nếu được thì tôi muốn rời đi trước lúc đó cơ」

Chủ tiệm cười và trả lời Karina.

Nếu lãnh chúa thật sự đến nói với họ điều đó thì tôi dám cá là sẽ có một vụ di dân tập thể đấy. Nhưng tôi sẽ không để việc đó diễn ra đâu.

「Dù sao đi nữa, quý cô gấu đây vẫn là khách quý của tiệm nên tôi sẽ ưu đãi đặc biệt cho cô」

Sau khi mua được những gia vị mình muốn, chúng tôi rời khỏi cửa hàng.

Karina trông vẫn còn rất buồn. Nhưng điều đó là không thể tránh khỏi. Theo những gì tôi thấy, nước trong hồ còn có tác dụng làm giảm nhiệt độ của khu vực quanh đây. Thiếu đi hồ nước, chẳng thứ gì có thể tiếp tục sinh trưởng ở đây nữa.

「Không sao đâu, Karina. Mọi chuyện sẽ ổn thôi」

「Yuna-san…」

Trong trường hợp xấu nhất khi chúng tôi không thể tìm ra tấm bản đồ pha lê. Tôi vẫn có thể tự mình vượt qua mê cung và thay viên ma thạch.

Xử lý mấy cái bẫy sẽ có chút rắc rối, nhưng tôi tin không gì là không thể giải quyết bằng bạo lực.

Chà~ điều đó có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn sau này. Vậy nên nếu có thể, tôi vẫn mong là chúng tôi có thể tìm ra tấm bản đồ đấy.

Khi tôi vừa dạo bước trên phố, vừa an ủi Karina, một người quen của tôi bỗng chạy đến.

Truyện Chữ Hay