Kuma Kuma Kuma Bear

chương 307: gấu-san đóng vai một vị anh hùng đẹp trai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã nhận nhiệm vụ tìm lại tấm bản đồ.

Dù sao thì vụ đi biển còn lâu mới đến nên tôi về muộn vài ngày cũng không sao đâu ha? Có lẽ tôi phải sớm gọi điện nói chuyện với Fina thôi.

「Vậy thì, Yuna-san, ta muốn tập hợp thêm một vài mạo hiểm giả nữa. Cô thấy ổn chứ?」

Như đã nói, kế hoạch của tôi là chỉ về nhà muộn vài ngày thôi. Tôi còn cả một chuyến đi biển đang vẫy gọi nên không có dư thời gian để lãng phí ở đây đâu nhé.

「Nếu tốn quá nhiều thời gian thì tôi sẽ đi một mình」

「Không mất quá nhiều thời gian đâu, hãy cho ta hai hoặc ba ngày, ta sẽ giải quyết chuyện đó nhanh chóng thôi」

Chừng đó thì ổn. Trong lúc chờ đợi tôi còn có thể đi tham quan khám phá thành phố nữa.

「Vậy thì tôi sẽ quay lại sau hai ngày」

「Cô cần phải đến một nơi nào đó sao?」

「Ừm, tôi muốn tìm một phòng trọ trong hôm nay để có thể đi khám phá thành phố vào ngày mai」

Với tư cách là một cựu gamer thì mỗi khi đến một thành phố mới, việc đầu tiên tôi cần làm là đi loot- à nhầm, đi khám phá nơi này. Lúc còn chơi game thì mục tiêu của tôi thường là cửa hàng vật phẩm, thư viện hay những chỗ có thể chứa sự kiện ẩn. Bây giờ thì tất cả những gì tôi muốn là thức ăn và nguyên liệu. Chà, nếu được thì tôi vẫn muốn đi tìm mấy sự kiện ẩn, với lại ngắm qua cái kim tự tháp để xem nó trông như thế nào cũng không phải ý tưởng tồi đâu.

「Yuna-san, nếu không có vấn đề thì hãy ở lại dinh thự của ta. Ta mong muốn được trả ơn cô vì đã mang viên ma thạch đến cho thành phố này」

「Được chứ?」

「Tất nhiên. Karina, bảo Rhasa chuẩn bị phòng cho khách nhé」

「Vâng, con biết rồi」

Karian đáp lại và rời khỏi phòng.

「Ngoài ra, Yuna-san, xin hãy giữ lại viên ma thạch này」

Ông ấy đẩy viên ma thạch của Kraken về phía tôi.

「Ngài muốn tôi tiếp tục giữ nó hở?」

「Cả ta lẫn Risutiru đều không thể đến kim tự tháp, vậy nên sau khi tìm thấy bản đồ thì cô và Karina cũng sẽ là người đi thay thế viên ma thạch」

Risutiru-san đang mang thai còn Barima-san thì bị thương. Bên cạnh đó, quái vật cũng đang tụ tập xung quanh kim tự tháp. Chà, dù họ có muốn thì tôi cũng không thể để họ đến đó được.

Tôi đồng ý và bỏ viên ma thạch của Kraken trở lại Hộp gấu. Tôi có một cảm giác kỳ lạ khi mang nó ra cho mọi người xem rồi lại nhét nó vào.

「Yuna-chan nè, xin hãy chăm sóc con gái của cô nha~ tuy đôi khi có hơi nóng nảy nhưng con bé vẫn là một đứa trẻ ngoan đó」

Risutiru-san nhờ tôi trông nom Karina. Tôi biết em ấy không phải là trẻ hư. Tuy nhiên, tôi cho rằng việc gánh trên vai trọng trách quá nặng nề đã ảnh hưởng khá nhiều đến tinh thần của em ấy. Ừm, bằng một cách nào đó em ấy khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Fina.

「Vậy con xin phép mượn Karina một chút, con hứa sẽ mang em ấy trở về an toàn」

「Fufu, cảm ơn con. Chà~ giờ thì cô phải về phòng nghỉ đây. Gặp con sau nhé」

Sau khi Risutiru-san rời khỏi phòng, Karina quay trở lại như để thế chỗ.

「Yuna-san, em sẽ dẫn chị đến phòng nghỉ」

「Vậy thì, Barima-san, từ giờ xin hãy chăm sóc cho tôi」

「Cô đã vất vả rồi, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt」

Tôi cúi chào Barima-san và bước ra khỏi phòng, các bé gấu cũng cúi đầu chào ông ấy rồi nối đuôi bước theo tôi.

Tôi không có quên mấy em ấy đâu, cơ mà dắt gấu đi quanh dinh thự của lãnh chúa có vẻ cũng không phải ý kiến hay nhỉ?

Vậy là tôi thu hồi Gấu Kyuu và Gấu Yuru trở về.

「Gấu-san biến mất rồi!~」

Karina tròn mắt vì ngạc nhiên.

Maa~ bởi vì gấu của chị là linh thú nên các em ấy sẽ biến mất khi được thu hồi thôi.

「Yuna-san, Gấu-san đi đâu mất rồi ạ?」

「Chị nghĩ là các em ấy ở trong này」

Tôi vẫy vẫy ngón tay của mình như thể rối gấu trên tay tôi đang vẫy tay chào Karina.

Karina thể hiện sự tò mò rõ ràng trên khuôn mặt và chạm vào găng tay gấu.

「Nhưng Gấu-san rất lớn mà?」

Maa~ nói thật thì tôi cũng thắc mắc điều đó nữa, không biết lúc chưa được tôi triệu hồi thì các em ấy ở đâu nhỉ? Có lẽ tôi nên thử hỏi các em ấy.

Rời khỏi phòng làm việc của lãnh chúa, tôi được Karina nắm tay dắt đi.

Em ấy sau đó dẫn tôi đến phòng của mình.

「Yuna-san, xin hãy nghỉ ngơi ở đây ạ」

Căn phòng mà Karina dẫn tôi đến khá rộng rãi, nội thất cũng rất sang trọng. Có vẻ như lãnh chúa đã cho tôi một căn phòng tốt.

Bên trong phòng là chị gái với nước da bánh mật mà tôi đã gặp trước cổng dinh thự. Tên chị ấy là Rhasa nhỉ? Chị ấy đang sắp xếp lại vị trí của các vật dụng của căn phòng.

「Tuy có hơi muộn, nhưng chào mừng em đến với nơi này, nếu cần thêm bất cứ thứ gì thì đừng ngại nói cho tôi biết nhé」

「Cảm ơn chị, em chỉ cần một chỗ để ngủ là được rồi ạ」

Có lẽ là chẳng cần thêm thứ gì nữa đâu, ngay từ đầu thì đãi ngộ của lãnh chúa đối với tôi đã vượt quá kỳ vọng rồi, chiếc giường trong góc phòng lớn tới nỗi Gấu Yuru và Gấu Kyuu có thể vào ngủ cùng tôi luôn đó.

Sau khi nhận được lời hồi đáp của tôi, Rhasa cúi đầu và rời khỏi phòng. Karina thì vẫn ở lại, vì một lý do nào đó.

Biểu cảm của em ấy cũng thay đổi sau khi Rhasa rời đi.

「Yuna-san nè, chị có sợ hãi khi nhận nhiệm vụ lần này không?」

Karina hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng.

「Đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, không phải tự nhiên mà tất cả mọi người ở Guild đều từ chối nhiệm vụ này đâu ạ」

Ừm, theo quan sát của tôi thì đám mạo hiểm giả ở Guild chỉ chăm chăm vào mấy cái nhiệm vụ hộ tống đơn giản nên chẳng có ma nào dám nghĩ tới việc bước chân vào chỗ nguy hiểm mà thôi. Chà~ nói vậy chứ cũng chẳng trách họ được, kể cả ở Crimonia thì số lượng mạo hiểm giả làm việc vì kế sinh nhai cũng áp đảo hơn nhiều so với những người thực sự muốn tìm sự thử thách. Họ làm nghề này để nuôi sống gia đình, chẳng có lý do gì họ phải mạo hiểm bản thân để đâm đầu vào chỗ chết cả. Đó là lý do vì sao tôi không thể đổ lỗi cho những người đã từ chối yêu cầu của Karina.

「Chúng ta không biết được thứ gì đang chờ đợi mình ở đáy kim tự tháp, có lẽ đó là lý do mà mọi người đều sợ hãi」

「Chị thì không sợ đâu」

Tất nhiên là mọi chuyện sẽ khác nếu tôi còn ở thế giới cũ, tôi sợ là mình còn chẳng lếch xác được tới chỗ này nữa cơ là dẫn một bé gái xuống một hầm ngục đầy quái vật.

Nhưng may thay, trước khi được quẳng vào thế giới này, tôi đã được thần linh ban cho một cheat tối thượng mang hình dáng bộ đồ gấu. Với kỹ năng gấu cùng với Gấu Yuru và Gấu Kyuu thì tôi không ngán bất kỳ đối thủ nào. Hơn nữa, nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm, tôi có thể ngay lập tức trốn thoát với Cổng gấu.

Có rất nhiều cách để tôi giải quyết vấn đề.

「Yuna-san, thật sự rất mạnh nhỉ? Còn em thì sợ lắm... sợ đến nỗi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức thôi. Mặc dù mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của em, và chỉ có em mới có thể sửa chữa mọi việc, vậy mà em lại muốn bỏ chạy…em thật là yếu đuối đúng không…?」

Karina siết chặt bàn tay bé nhỏ của mình. Đôi vai của em ấy cũng hơi run.

Điều đó là quá sức đối với một cô bé chỉ mới 10 tuổi. Đến cả người lớn cũng sợ hãi khi đối mặt với quái vật thì không lý do gì em ấy lại không như thế. Nhưng Karina cũng biết rõ về vai trò và trách nhiệm của bản thân, đó là lý do em ấy cố gắng hết sức để không chạy trốn khỏi nghĩa vụ của mình.

Nếu đây là kiểu cốt truyện game mà tôi biết thì ngay lúc này sẽ có một anh hùng đẹp trai đến bên để an ủi em ấy, cơ mà ở đây chỉ có một con gấu thôi. Chà~ có còn hơn không nhỉ? Tôi ngồi xuống và nắm gọn bàn tay bé nhỏ của Karina.

「Yuna-san?」

「Karina không hề yếu đuối. Em là một cô gái vô cùng mạnh mẽ」

Em ấy không hề được ban tặng cho một cheat nào cả. Em ấy chỉ là một cô bé bình thường. Vậy nhưng cô bé bình thường đó lại mong muốn đến một nơi đầy rẫy quái vật để hoàn thành trách nhiệm của bản thân. Chỉ riêng hành động đó thôi đã là vô cùng dũng cảm rồi.

Hơn nữa, Karina còn là một cô bé vô cùng thông minh. Em ấy muốn đi theo tôi không phải vì sự ích kỷ của bản thân. Karina biết rõ tình hình hiện tại của thành phố và cố gắng hết sức để sửa chữa lỗi lầm dù bản thân đang sợ hãi.

Làm gì có chuyện một cô bé với trái tim mạnh mẽ đến thế lại có thể bị gọi là yếu đuối.

「Nhưng tất cả đều là lỗi của em…」

「Ai cũng có lúc mắc sai lầm và gục ngã hết. Điều quan trọng nhất là cách mà chúng ta đứng dậy cơ. Mọi người đều trưởng thành nhờ những thất bại đó」

「Yuna-san…」

「Maa~ Karina thử nghĩ xem, nếu cuộc sống cứ thuận buồm xuôi gió mãi thì chẳng phải nó thật nhàm chán hay sao?」

Liệu người ta có hứng thứ với con game mà họ chỉ cần chơi một lần là phá đảo? Với tôi thì cảm giác tạch đi tạch lại cả chục lần khi đấm nhau với boss lôi cuốn hơn nhiều. Mỗi khi chiến thuật tôi lập ra bị thất bại, nó không chỉ mang lại sự cay cú mà còn cả sự hưng phấn để tiếp tục trò chơi nữa. Thậm chí dù có xóa game đi thì ấn tượng của nó sẽ vẫn còn mãi trong tôi.

Tất nhiên, game và thực tế là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Với mạo hiểm giả thì chỉ một sai lầm thôi cũng có thể khiến bạn bắt chuyến xe một chiều xuống thẳng nắm mồ mà không thể bắt đầu lại.

Cơ mà cái đó vẫn còn quá sớm đối với một cô bé 10 tuổi~ ít ra thì lần này sẽ không có nguy hiểm gì hết, và chúng tôi có thể bắt đầu lại bất kỳ lúc nào. Công việc lần này của chúng tôi chỉ là tìm một cái bản đồ và thay viên ma thạch đã bị hỏng mà thôi.

Trẻ con cần phải mắc sai lầm để lớn lên, chúng cần học hỏi từ thất bại để tương lai khi vấp ngã trên cuộc đời còn có thể đứng dậy mà đi tiếp.

「Nhưng… bởi vì em mà tấm bản đồ bị đánh mất, cha cũng bị thương nữa」

「Maa~ chuyện đó thì em không cần phải lo, chị chắn chắn sẽ giúp Karina tìm lại tấm bản đồ, còn cha của em cũng sẽ sớm khỏe lại thôi」

「Nhưng trông cha có vẻ đang đau lắm」

「Karina không biết đâu, nhưng đây là tấm huy chương của một người cha đó」

Thông qua cuộc trò chuyện lúc nãy tôi có thể biết được Barima-san quan tâm

Karina thế nào mà. Nếu Karina bị thương thì chắc chắn ông ấy sẽ tự trách bản thân rất nhiều. Nghĩ tới đây, chẳng phải Barima-san và Karina giống hệt nhau sao? Họ đều lo lắng rất nhiều cho người kia nhưng lại không biết cách để bày tỏ cảm xúc.

「Chúng ta hãy cũng nhau đi tìm tấm bản đồ và thay thế viên ma thạch cho cha em nhé」

「Vâng ạ」

Vẻ mặt ủ ê của Karina một lần nữa tràn đầy năng lượng.

「Dù sao thì Karina không cần phải lo lắng đâu, chị đã hứa với Barima-san rồi. Chị chắc chắn sẽ bảo vệ Karina an toàn. Với lại hai bé gấu cũng sẽ bảo vệ em nữa nên không có việc gì phải lo đâu nha~」

Thả tay Karina ra, tôi triệu hồi Gấu Yuru và Gấu Kyuu một lần nữa.

「Gấu-san…」

Karina chậm rãi chạm vào Gấu Yuru và Gấu Kyuu.

「Yuna-san, gấu-san có tên không ạ?」

「Có chứ, bé gấu màu đen là Gấu Yuru còn màu trắng là Gấu Kyuu đó~」

「Gấu Yuru và gấu Kyuu sao? Fufu」

Karina cười vui vẻ.

「Em cười gì thế?」

「Không có gì đâu ạ, em xin lỗi. Tên của gấu-san thật là đáng yêu. Gấu Yuru-chan và Gấu Kyuu-chan, từ giờ xin hãy chăm sóc cho mình nha」

Karina nhẹ nhàng vuốt ve Gấu Yuru và Gấu Kyuu.

Gấu Yuru và Gấu Kyuu kêu lên “ku~un” rồi ôm lấy Karina.

Sau đó, Karina chơi đùa cùng các bé gấu cho tới khi Rhasa-san gọi chúng tôi xuống dùng bữa tối.

Cuối cùng em ấy cũng bắt đầu mỉm cười rồi~

Truyện Chữ Hay