Tôi đã nắm được đầu đuôi câu chuyện rồi.
Đầu tiên là viên ma thạch bị vỡ. Muốn thay thế nó thì phải đến được phần sâu nhất của mê cung. Muốn đến được đó thì cần có bản đồ. Muốn bản đồ hiện ra thì cần phải là người có huyết thống đặc biệt, cụ thể ở đây là Karina. Vì quá phấn khích nên em ấy quẳng bản đồ xuống hố, giờ thì bọn tôi phải tìm cách chui xuống dưới để nhặt nó lên.
Chà, não tôi tổng hợp thông tin tốt đấy chứ.
Nhưng liệu Karina có muốn cùng với tôi không?
Mặc dù chuyện về bản đồ là bí mật, nhưng Barima-san có thể thuê một mạo hiểm giả cấp cao và nhờ người đó đi lấy nó về mà? Dù sao thì nếu không huyết thống đặc biệt, thứ đó đối với anh ta sẽ chỉ là một tấm bảng pha lê bình thường thôi đúng không?
Tất nhiên là tôi hiểu Karina cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện này nhưng em ấy đâu nhất thiết phải đến đó để thu hồi tấm bảng. Dù có là mạo hiểm giả cấp cao đi nữa thì vừa phải vượt mê cung vừa phải bảo vệ một đứa trẻ cũng không đơn giản đâu.
「Tại sao em lại muốn tự mình đi tìm bản đồ vậy, Karina? Em chỉ cần nhờ mạo hiểm giả lấy giúp thứ đó là được mà」
「Cái gì cơ?」
Barima-san cau mày sau khi nghe những gì tôi nói.
「Hửm? Bởi vì Karina…」
「Yu,Yuna-san」
Karina ngồi cạnh cố ngăn tôi lại.
「Karina, yên lặng! Yuna-san, cô có thể nói rõ hơn được không?」
Karina bị Barima-san chặn miệng còn tôi thì được thúc giục để nói tiếp.
Hình như có gì đó sai sai, tôi lại dẫm flag nữa rồi sao?
「Ừm, tôi gặp Karina ở Công hội mạo hiểm giả, khi đó em ấy đang nhờ người khác đưa mình đến kim tự tháp」
「Karina!」
Tôi vừa dứt lời, Barima-san nhíu mày nhìn sang Karina.
Lúc nãy, em ấy chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất nhưng bây giờ Karina đã ngẩn đầu lên để đối mặt với Barima-san.
「Otou-sama! Đây là trách nhiệm của con, và hơn hết, con biết vị trí mà tấm bảng đã rơi xuống」
Karina mạnh mẽ thuyết phục cha mình bằng lời nói.
Em ấy thực sự biết thứ đó rơi ở đâu hở?
「Đó là chuyện hoàn toàn khác!」
Tôi không thể hỏi về tấm bảng bởi vì Barima-san vừa lên giọng đáp lại câu nói của Karina.
Có vẻ như Karina đã quyết định tự mình đến Guild mạo hiểm để gửi ủy thác thay vì thông qua Barima-san đang bị thương. Ban đầu, ủy thác chỉ bao gồm việc thu hồi một vật phẩm bị thất lạc bên trong kim tự tháp. Về phần hộ tống thì chắc là do Karina đã tự ý thêm vào.
「Vậy đó là lý do con đến Guild mạo hiểm」
Barima-san hơi gằn giọng hỏi Karina.
「Thôi nào chồng, đừng nổi giận như thế mà. Karina cũng cảm thấy có trách nhiệm với những gì mình đã gây ra nên con bé mới làm thế」
「Nhưng mà…」
「Người có lỗi ở đây là em, em đã kể quá nhiều về vai trò của mình từ lúc Karina còn rất nhỏ, chính vì thế nên con bé mới cảm thấy có trách nhiệm như vậy」
「Oka-sama…」
Hmm, vụ này khó đấy, nhưng ít nhất tôi cũng hiểu được lý do mà Karina cảm thấy mình có trách nhiệm. “Bởi vì mình mà cha bị thương” “Bởi vì mình mà tấm bản đồ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác bị thất lạc” “Bởi vì mình mà thành phố có thể sẽ biến mất”… chà, quá nhiều áp lực đặt lên vai một đứa trẻ 10 tuổi mất rồi.
Cảm thấy mình có trách nhiệm thì tốt thôi, nhưng muốn tự mình giải quyết chuyện đó thì lại là một vấn đề khác.
「Vậy thì Barima-san chỉ ra ủy thác thu hồi lại tấm pha lê thôi đúng không?」
「Tất nhiên rồi, chẳng có cha mẹ nào lại để con gái mình đi vào chỗ nguy hiểm cả」
「Tôi hiểu rồi, nhưng phản ứng của Guild khá là tiêu cực đúng không? Dù Karina đã ra mặt xin giúp đỡ nhưng mọi mạo hiểm giả đều từ chối」
Việc không một ai dám đứng ra nhận nhiệm vụ được ủy thác trực tiếp từ lãnh chúa là rất kỳ lạ.
「Đó có thể là do những hiện tượng bất thường đang diễn ra bên trong kim tự tháp」
「Hở?」
「Kể khi viên ma thạch bị vỡ, quái vật bắt đầu tụ tập xung quanh kim tự tháp」
「Quái vật kéo tới đó sao?」
「Lý do thì hẳn là bởi vì viên ma thạch rồi, nhưng nguyên nhân sâu xa thì ta không biết rõ. Dù sao thì sự gia tăng số lượng nhanh chóng của chúng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc thăm dò kim tự tháp và thu hồi tấm bản đồ」
À, có lẽ đây là những gì mà anh lính gác cổng nói đến.
Tôi cứ nghĩ anh ta nói về viên ma thạch bị vỡ thôi.
「Quái vật có tồn tại bên trong kim tự tháp không?」
Theo lý thuyết thì mê cung lúc nào cũng tràn ngập quái vật. Cơ mà nếu như thế thật thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm đây.
「Mê cung ở tầng trên chỉ toàn là bẫy, đường đến chỗ viên ma thạch cũng chưa xuất hiện quái vật bao giờ. Nhưng tầng dưới của kim tự tháp là một hầm ngục , chẳng cần ta phải nói thì cô cũng có thể đoán ra rằng nơi đó tràn ngập quái vật」
Ồ, một mê cung và một hầm ngục?
Nói cách khác, nếu mắc phải một cái bẫy ở tầng trên thì sẽ được đi thang máy một chiều xuống thẳng tầng dưới để nhảy đầm cùng đám quái vật luôn hở? Nghe tuyệt đấy.
「Quái vật bên trong kim tự tháp thuộc dạng nào? Chúng có mạnh không?」
「Không, ta chưa từng được báo cáo về những quái vật mạnh xuất hiện ở đó. Chủng loại của chúng thường chỉ ở cấp độ giun cát, đó là một bãi săn cấp thấp nơi mạo hiểm giả mới vào nghề rèn luyện kỹ năng và kiếm tiền」
「Vậy vấn đề chỉ là số lượng của chúng thôi sao?」
「Bởi vì số lượng quái vật xung quanh kim tự tháp tăng đột biến nên không loại trừ khả năng bên trong cũng như thế」
「Otou-sama, đó không phải là vấn đề duy nhất」
「Karina?」
「Có tin đồn rằng một con quái vật rất lớn đã xuất hiện gần kim tự tháp. Một số mạo hiểm giả đã nhìn thấy nó, nhưng những người đó đã sợ hãi đến nổi ngay lập tức chạy khỏi thành phố, vì thế nên chẳng ai biết rõ về thứ mà họ đang nói đến. Những lời đồn đó rất nổi tiếng giữa các mạo hiểm giả đấy ạ」
「Thật sao?」
Vậy là ở đó có rất nhiều quái vật, thậm chí còn có một con quái vật to lớn bí ẩn. Chà, tôi hiểu vì sao chẳng ai dám chấp nhận nhiệm vụ này rồi, nhất là khi còn phải dẫn theo con gái của lãnh chúa vào đó nữa.
Ngoài ra thì, mặc dù công việc chính của mạo hiểm giả là tiêu diệt quái vật nhưng theo lời của Jade-san, mạo hiểm giả ở thành phố này chủ yếu chỉ thực hiện những nhiệm vụ hộ tống lữ khách di chuyển trên sa mạc mà thôi. Ở trên sa mạc thì lại có những cột trụ giữ an toàn cho mọi người rồi, nói tóm lại, Guild mạo hiểm ở đây là chỗ tụ tập của một đám yếu đuối, chẳng có năng lực gì sấc.
Chà, cũng không thể trách được, chẳng mấy người tài giỏi lại muốn ở một nơi nóng nực như thế này đâu.
Nếu được chọn giữa nơi này và Crimonia thì tôi sẽ chọn Crimonia mà không chút do dự.
「Trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu ngài yêu cầu sự trợ giúp từ các nước láng giềng thay vì Guild mạo hiểm」
Tôi tin là nhà vua cũng sẽ điều động binh lính để trợ giúp nếu biết được tình trạng của nơi này.
Chỉ với binh lính hoàng gia thôi cũng đủ dọn sạch đám quái xung quanh kim tự tháp rồi. Sau đó thì chỉ cần xuống tầng đáy và tìm kiếm tấm bản đồ mà thôi.
Nhà vua nói rằng thành phố này là một điểmgiao thương quan trọng nên tôi chắc chắn ông ấy sẽ không ngại giúp đỡ.
Tuy nhiên, Barima-san lại lắc đầu trước đề nghị của tôi.
「Ta không thể làm như thế」
「Tại sao lại không?」
「Hiệp ước đã ngăn cản mọi hành động gửi binh lính đến thành phố này. Bất kể lý do là gì, chỉ cần có một quốc gia gửi binh lính đến đây, nó sẽ được xem là một hành vi xâm lược」
「Maa~ điều đó đã giải thích vì sao mọi chuyện là thành ra thế này rồi」
「Yuna-san, hiệp ước không phải là thứ có thể dễ dàng thay đổi. Dù lý do là gì đi nữa thì chẳng quốc gia nào có thể yên tâm khi ở biên giới của mình bỗng nhiên xuất hiện binh lính của nước khác. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, cả thành phố này có thể sẽ trở thành chiến trường」
Tôi hiểu điều mà ông ấy muốn nói.
Dù hai bên đang ở trong một mối quan hệ thân thiện thì ta cũng chẳng thể nào biết rõ được thứ mà đối phương đang giấu đằng sau chiếc mặt nạ của mình.
Tôi có thể tin tưởng nhà vua, nhưng tôi chẳng biết gì về đất nước ở bên kia biên giới. Họ sẽ nghĩ gì nếu Vương quốc Elfanica bất ngờ điều động quân đội, điều đó chẳng phải giống như mối đe dọa về một cuộc tấn công bất ngờ sao? Thứ duy nhất mà họ nghĩ tới sẽ là kẻ thù đang lợi dụng câu chuyện của thành phố này để chuẩn bị xâm lược bọn họ.
Và ngược lại, nếu một đội quân của đất nước đối địch bỗng xuất hiện ở biên giới đất nước, liệu tôi sẽ nghĩ gì? Tóm lại, để bảo vệ lãnh thổ và người dân thì có những quy tắc không thể phá vỡ, chỉ khi thành phố này đứng trung lập và giữ vững vị trí của mình thì nền hòa bình mỏng manh mới có thể tồn tại.
Chà, dù ở thế giới nào đi nữa thì nhắc tới chính trị lúc nào cũng đau đầu nhỉ?
「Ngoài ra, nhờ cậy một quốc gia đồng nghĩa với việc không tin tưởng bên còn lại, cô có thể tưởng tượng hậu quả rồi đấy」
Nếu quân đội của hai nước đồng ý hợp tác thì thật tốt, cơ mà chuyện viễn vong đó có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra.
Cuối cùng thì chỉ có thể trông cậy Guild mạo hiểm.
「Ngài đã thử gửi ủy thác của mình đến các công hội mạo hiểm ở thành phố khác chưa?」
「Ta đã làm điều đó. Tuy nhiên, họ chắc chắn sẽ không tới kịp」
「Vậy nên ngài quyết định giao việc đó lại cho tôi」
Thường thì đây không phải là việc mà người ta có thể nhờ một con gấu giúp đỡ đâu.
「Ta tin tưởng những gì được Follio-sama viết trong thư, vậy nên ta thật sự mong muốn sự giúp đỡ từ cô」
「Otou-sama, Yuna-san thật sự rất mạnh ạ?」
「Yuna-san, ta có thể tiết lộ nguồn gốc của viên ma thạch này được không?」
「Maa~ tôi không nghĩ là có ai tin điều đó đâu, nhưng được thôi」
「Cảm ơn cô」
「Otou-sama, chị ấy lấy viên ma thạch này ở đây vậy ạ?」
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về viên ma thạch được đặt trên mặt bàn.
「Đây là ma thạch của một con Kraken bị chính Yuna-san tiêu diệt đấy」
「Kraken? Có phải là con thủy quái khổng lồ sống dưới đáy biển không ạ?」
「Chính là nó. Thông thường, thứ đó là thảm họa tự nhiên mà rất nhiều mạo hiểm giả cấp cao hợp sức mới có thể đánh bại. Yuna-san đã làm điều đó một mình」
Karina và Risutiru-san đứng hình vì ngạc nhiên trước những lời nói của Barima-san.
「Otou-sama, cha đang nói thật ạ?」
「Như ta đã nói, tin hay không thì tùy con. Riêng ta tin điều đó là sự thật」
「…Otou-sama, con hiểu rồi. Con cũng sẽ tin tưởng」
「Em thì lúc nào cũng tin tưởng chồng~」
Cả ba nở nụ cười trong hạnh phúc, tình cảm gia đình của họ thật sự chói mù mắt gấu.
Nhìn ba người họ khiến tôi nhớ đến Fina, Shuri và Tirumina-san.
Ừm, có lẽ là tôi hơi nhớ nhà.
「Được rồi, vậy thì Yuna, ta muốn cô tiến vào kim tự tháp để tìm tấm bản đồ. Ta cũng sẽ liên lạc với Guild để đưa ra một ủy thác mới」
「Otou-sama! Con cũng muốn đi cùng」
「Không có chuyện đó đâu」
「Nhưng con biết vị trí của tấm bản đồ, nếu đi cùng chị ấy thì bọn con sẽ tìm được nó nhanh hơn」
「Lúc nãy em cũng có nói về điều đó nhỉ? Ý em là sao?」
「Cái đó…」
Barima-san nhìn sang Risutiru như thể xin ý kiến của vợ mình một lần nữa. Sau đó, Risutiru-san gật đầu và giải thích.
「Gia tộc cô có một mối liên kết ma lực với tấm pha lê đó, cũng giống như cách mà bọn cô dùng ma lực của mình để khiến bản đồ hiện lên, bọn cô có thể cảm nhận được chính xác vị trí của nó thông qua liên kết. Tổ tiên cô gọi nó là khế ước」
Tôi hiểu rồi, đó là lý do Karina yêu cầu mang em ấy theo.
「Vốn dĩ đó là nhiệm vụ của cô, nhưng…」
Risutiru-san vuốt ve chiếc bụng mình. Tất nhiên là không được rồi, cô không thể đi đến nơi đầy rẫy quái vật được. Tôi đoán là Risutiru-san cũng cảm thấy tiếc nuối vì không thể hoàn thành được trách nhiệm của mình.
「Karina, em thật sự biết tấm pha lê đó nằm ở đâu đúng không?」
「Vâng, em biết, nhưng em chỉ có thể chỉ hướng cho chị mà thôi」
Vậy là đủ rồi.
「Được rồi, nếu vậy tôi sẽ mang Karina theo」
「Yuna-san!」
Karina trông rất vui nhưng cha em ấy, Barima-san lại phản đối dữ dội.
「Bằng cách đó, tôi sẽ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ」
「Nhưng…」
「Xin đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ em ấy đúng cách」
Tôi biết chính xác cách để bảo vệ một đứa trẻ, dù sao thì tôi cũng đã thám hiểm cùng với Fina nhiều lần rồi mà~
Tuy nói thế nhưng không biết lời cam kết từ một cô gái mặc đồ gấu lại có đủ sức nặng để thuyết phục ông ấy không nữa.
「Ta tin rằng Yuna-san rất mạnh. Tuy nhiên, vừa chiến đấu vừa bảo vệ một đứa trẻ là điều bất khả thi. Nếu dự định của cô là thuê những mạo hiểm giả khác để giúp đỡ thì ta khuyên cô nên bỏ cuộc. Bởi vì điều đó khiến cho ủy thác đặt ra chẳng khác gì ban đầu, chẳng kẻ nào dám chấp nhận nhiệm vụ như thế đâu」
Đối với tôi thì điều đó chẳng thành vấn đề. Nhưng để giảm bớt sự lo lắng của Barima-san, tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế rồi tiến về phía không gian trống của căn phòng.
「Yuna-san?」
「Xin đừng quá ngạc nhiên nhé」
Đưa găng tay gấu về phía trước, tôi triệu hồi Gấu Yuru và Gấu Kyuu.
「Gấu-san!!」
「…!!」
「Gấu! Ui da!」
Cả ba đều ngạc nhiên khi thấy Gấu Yuru và Gấu Kyuu bất ngờ xuất hiện. Trong lúc Barima-san kinh ngạc thì mặt ông ấy nhăn lại dữ đội vì đau đớn, có lẽ là do chạm trúng chỗ bị thương.
「Otou-sama!」
Karina sốt ruột chạy tới chỗ Barima-san.
「Yu,Yuna-san, mấy con gấu này là sao?」
「Các em ấy là linh thú triệu hồi của tôi」
「Thú triệu hồi…」
「Tôi sẽ nhờ hai em ấy bảo vệ Karina. Cả hai đều mạnh hơn bất kì con quái vật nào ở xung quanh đây nên ngài đừng lo lắng nữa nhé」
「Otou-sama, làm ơn đi ạ. Đây là trách nhiệm của con, vì vậy con nhất định phải đi」
「Karina…」
「Chồng à」
Khi nhìn vợ và con gái của mình, Barima-san khẽ thở dài.
「Yuna-san, xin hãy thay ta chăm sóc cho Karina」
Barima-san cúi đầu thật sâu trước tôi.