Một người phụ nữ bước vào phòng với chiếc bụng to tròn, rõ ràng là cô ấy đang mang thai.
「Oka-sama!」
Karina cất tiếng gọi một cách lo lắng rồi chạy về phía cô ấy.
Vậy ra đó là mẹ của Karina, em ấy trông giống mẹ của mình thật đấy.
Chỉ có điều, trông cô ấy trẻ quá, cứ như là mới 25 tuổi thôi.
Có phải con người ở thế giới này lão hóa chậm hơn trái đất không? Nếu vậy thì cũng chẳng lạ khi tôi thường hay bị nhầm là trẻ con nhỉ? Yeah, hẳn là vậy rồi.
Sau khi bước vào phòng, ánh mắt của cô ấy lập tức bắt lấy tôi.
「Ồ, đúng là có một bé gấu ở đây thật nè~」
Bất chấp sự lo lắng của Karina, cô ấy khá là thoải mái.
「Risutiru, sao em lại đến đây?」
「Fufu, tự nhốt mình trong phòng không tốt cho cơ thể đâu, chồng à. Với lại đây đã là đứa thứ ba rồi, em biết rõ tình trạng cơ thể của mình. Anh không cần phải lo lắng đâu」
「Được vậy thì tốt」
「Dù sao thì Rhasa nói rằng Karina vừa mang về nhà một bé gấu rất đáng yêu thế nên em đã lập tức đến đây để được thấy tận mắt đó~」
Rất tiếc vì tôi không phải gấu thật.
Tôi cũng không thuộc về rạp xiếc nào hết nên chẳng có gì đáng xem đâu.
「Fu, đúng như Rhasa nói, bé gấu này thật sự rất dễ thương~」
「Oka-sama, mẹ mau ngồi xuống đi ạ」
「Ara~ con gái của mẹ đúng là biết lo lắng cho mẹ thật đó~」
Người phụ nữ tên Risutiru ấy được Karina dìu ngồi xuống một cái ghế gần đó.
「Cảm ơn con nha」
Với sự xuất hiện của mẹ Karina, không khí căng thẳng của căn phòng bỗng bốc hơi đi đâu mất tiêu.
「Vậy, con là bạn của Karina đúng không nè?」
Tuổi tác của chúng tôi có hơi cách biệt để trở thành bạn không?
Maa~ tất nhiên là không rồi, tôi có Fina và Noa mà.
「Con không có bất kỳ người bạn nào mặc đồ gấu đâu ạ」
Ừm, dù đã biết trước rồi, nhưng mà bị nói trực tiếp như thế vẫn làm tim tôi đau lắm đó.
Đúng là chúng tôi chỉ vừa mới gặp và vẫn chưa là bạn bè nhưng tim tôi vẫn đau quá.
「Tôi là Yuna, một mạo hiểm giả. Tôi được cử đến đây dưới lệnh của Bệ hạ, Quốc Vương Elfanica」
「Ara~ là Bệ hạ sao?」
「Yuna-san đã mang tới cho chúng ta một viên thủy ma thạch to cỡ này luôn đấy ạ」
Karina giơ tay miêu tả kích thước của viên ma thạch.
「Thật vậy sao?」
「Đó là sự thật, và nó cũng khá lớn. Nếu là thứ này, nó có thể thay thế hoàn hảo cho viên ma thạch bị vỡ」
Khi Barima-san cố gắng đứng để cho cô ấy xem viên ma thạch, gương mặt ông
nhăn mặt khi đứng dậy cho cô ấy thấy viên ma thạch.
「Otou-sama!」
「Ta không sao, chỉ hơi đau một chút thôi」
Nói rồi, ông ấy vẫn mang viên ma thạch tới chỗ vợ mình.
Quả nhiên là ông ấy đã bị thương ở đâu đó.
「Anh không sao chứ?」
「Đừng lo lắng, anh vẫn ổn」
Barima-san ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Ngay cả khi ngồi xuống, gương mặt ông ấy cũng vặn vẹo vì đau đớn.
「Quý cô gấu đã một mình mang thứ này tới đây từ tận thủ đô Elfanica」
「Gấu-san thật sự đã làm điều đó sao?」
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi.
Chà, mong cô ấy không nghĩ rằng cảnh tượng một con gấu chạy băng băng qua sa mạc là quá hư cấu. Nói thật thì với tôi, thứ đó cũng chỉ xảy ra trong truyện cổ tích mà thôi.
Dù sao thì bạn biết đấy, nếu Fina tự dưng xuất hiện và nói rằng em ấy một mình tới đây để tìm tôi thì tôi cũng đâu có tin đúng không? Chắc chắn tôi vẫn sẽ hỏi về người đã đi cùng em ấy.
「Cô ấy là mạo hiểm giả được Follio-sama tin tưởng. Trái ngược với vẻ bề ngoài, cô ấy là một mạo hiểm giả hạng nhất」
Trái ngược với vẻ bề ngoài hở? Ừ thì tôi cũng không thể cãi lại. Bởi vì tôi là một con gấu.
「Ồ, thật sao?」
「Anh đã kiểm tra kỹ bức thư của Follio-sama và xem qua thẻ Guild của cô ấy. Quý cô gấu chắc chắn là một mạo hiểm giả tài năng. Otou-sama có thể đã nhận ra được tình hình hiện tại. Đó là lý do ngài ấy gửi cô ấy đến」
Hửm? Tôi nghe được một thông tin kỳ lạ. Ý ông ấy là sao?
「Vì vậy, anh sẽ nói với cô ấy tất cả mọi thứ」
Trong một khoảnh khắc, mẹ của Karina bị bất ngờ bởi lời nói của Barima-san, nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
「Fufu, em hiểu rồi. Em tôn trọng quyết định của chồng」
「Cảm ơn em」
Hai người nhẹ nhàng ôm nhau.
Thật tốt khi có một mối quan hệ đáng tin cậy giữa vợ chồng nhỉ? Chỉ tệ cho tôi với Karina đứng làm bóng đèn mà thôi.
「Ừm, vậy…」
Tôi không có thời gian để xem họ tán tỉnh cả ngày cho nên tôi quyết định lên tiếng.
「Xin thứ lỗi, trước tiên thì mời cô ngồi xuống. Karina, nhờ Rhasa chuẩn bị trà giúp ta, còn con thì về phòng đi」
「Cha!」
「Karina!」
「…vâng, con biết rồi」
Karina rời khỏi phòng trong khi hai vai buông thõng xuống.
Tôi đến và ngồi vào chiếc ghế đối diện Barima-san.
「Ta là Risutiru, vợ của Barima. Ừm, ta có thể gọi con là Yuna-chan được không?」
「Vâng, không có vấn đề gì ạ」
「Nếu ta không nhầm thì Yuna-chan không quen với cách nói chuyện kiểu này đúng không?」
「Vâng ạ」
Không quá khó để cô ấy nhận ra nhỉ?
「Fufu, cô cũng không thích những từ ngữ trang trọng như thế nên chúng ta cứ nói chuyện một cách bình thường đi nha~」
「Vậy thì con sẽ không khách sáo nữa」
Cảm ơn trời đất, tôi thực sự không giỏi vụ này, tôi cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa nếu cuộc nói chuyện kiểu này tiếp tục.
Đó là lý do vì sao tôi rất biết ơn khi Risutiru-san đề xuất cách nói chuyện thân mật hơn.
「Fufu, vậy ra đây là ngữ điệu bình thường của Yuna-chan nhỉ? Cô thích nó hơn cách con nói chuyện ban nãy nhiều. Con biết không, khi dùng từ ngữ không phù hợp với ngoại hình bản thân thì bầu không khí sẽ trở nên lạ lùng lắm đó~」
「Risutiru, đó là cách mà mọi sứ giả dùng để ngoại giao, em nên tôn trọng điều đó」
「Anh cứng nhắc quá đi」
「Còn em thì quá buông thả rồi」
「Umm, Barima-san, nếu chúng ta có thể nói chuyện một cách bình thường thì điều đó cũng sẽ giúp ích cho tôi」
「…Haa, ta hiểu rồi. Ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện một cách trang trọng với một cô gấu dễ thương. Nói thật thì điều đó khiến ta căng thẳng lắm đấy」
Lại chẳng thế~
Tôi cũng bất ngờ khi ông ấy đã gọi tôi bằng kính ngữ ngay khi gặp nhau đó.
Thường thì mấy ông chú chỉ gọi tôi là “Jou-chan” [note47592] mà thôi.
Đó ắt hẳn là ảnh hưởng từ bức thư của nhà vua nhỉ? Chẳng phải ổng rất tuyệt hay sao, sức ảnh hưởng lan đến cả vùng đất xa xôi này~ Không biết vì sao mà tôi chỉ nhớ đến ổng như một ông già hay tìm đến để ăn chực thức ăn nữa.
Ngay khi chúng tôi định bắt đầu nói chuyện nghiêm túc thì tiếng gõ vang lên và Karina bước vào phòng.
「Otou-sama, con đã mang trà đến rồi ạ」
「Chuyện gì đã xảy ra với Rhasa rồi?」
「Con được giao nhiệm vụ mang trà đến đây. Thưa cha, xin hãy để con tham gia vào cuộc nói chuyện này ạ」
Karina nghiêm túc nhìn thẳng vào Barima-san.
「Otou-sama, làm ơn ạ」
Cả ánh mắt của em ấy cũng toát lên sự nghiêm túc.
「…Haa, ta hiểu rồi, ngồi xuống đi」
「Con cảm ơn!」
Karina vui vẻ đặt ly trà trước mặt mọi người rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi cảm ơn Karina và uống thử một ngụm. Nó lạnh và ngon lắm.
「Vậy Yuna-san, cô đã biết được bao nhiêu về tình trạng của thành phố rồi?」
「Ừm, vì viên ma thạch cấp nước cho thành phố bị vỡ nên mọi người không thể tiếp tục sinh sống ở đây nữa?」
「Chà, điều đó không sai. Nếu không có ma thạch cung cấp nước cho thành phố thì nơi này sẽ sớm bị bỏ hoang」
「Nhưng nếu có một viên ma thạch thay thế thì mọi chuyện đã ổn rồi đúng không?」
Lúc nãy ông ấy có nói là nó đủ lớn mà.
「Trước khi giải thích điều đó, ta sẽ nói cho cô biết về thành phố này」
Ểh~ bắt đầu từ chỗ đó lận hả?
Maa, dù sao thì tôi cũng tò mò về mối liên hệ giữa hồ nước khổng lồ trong sa mạc và viên thủy ma thạch nên tôi sẽ im lặng lắng nghe.
「Thành phố này được dựng lên bởi những mạo hiểm giả vào hàng trăm năm trước. Cô đã thấy tòa kim tự tháp rồi đúng không?」
「Tôi nhìn thấy nó trên đường tới đây」
「Bên trong kim tự tháp đó được chia làm hai phần, tầng trên và tầng dưới. Tầng trên của nó là một mê cung phức tạp với rất nhiều cạm bẫy. Khoảng một trăm năm trước, một nhóm mạo hiểm giả đã đến được khu vực sâu nhất của mê cung và ở nơi đó, họ tìm thấy một viên thủy ma thạch lớn cùng với một ma trận [note47593] khuếch đại lượng nước tạo ra từ viên ma thạch ấy」
「Đó là nguồn gốc của hồ nước trung tâm thành phố?」
「Đúng vậy, với việc hồ nước được hình thành, nó trở thành nơi để khách vãng lai dừng chân nghỉ ngơi trên chuyến hành trình vượt sa mạc, rồi dần dần mọi người cùng tụ tập lại với nhau, và thành phố này được sinh ra」
Ồ, nghe như một câu chuyện cổ tích vậy.
Nó cũng giống như một câu chuyện được viết trong một cuốn sách giả tưởng nào đó. Riêng về viên ma thạch và pháp trận thì rõ ràng chúng là phần thưởng cho việc dọn dẹp mê cung kim tự tháp rồi.
Liệu nó thuộc về một nền văn minh đã tồn tại rất lâu về trước hay chỉ đơn giản là một thứ do thần linh tạo ra? Chà, cái này vượt quá tầm hiểu biết của một con gấu như tôi nên tôi sẽ không suy nghĩ về nó nữa.
「Bởi vì viên ma thạch bị vỡ nên mực nước hồ mới giảm xuống」
Rốt cuộc thì tình trạng hiện tại của hồ vẫn là do viên ma thạch gây ra?
「Nếu chúng ta có thể thay thế nó thì mọi chuyện sẽ ổn thôi đúng không?」
Dù sao thì đó cũng là lý do mà tôi mang viên ma thạch của Kraken đến đây mà.
「Điều đó đúng. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là bọn ta không thể đến được phần sâu nhất của mê cung」
「Ừm, nói cách khác, bởi vì không thể dọn dẹp mê cung nên phía các ngài mới không thể thay thế được viên ma thạch nhỉ?」
Chà, tới đó thì tôi hiểu rồi, nhưng vẫn còn một chuyện lấn cấn, bởi vì những thứ tôi nghe kể lại mâu thuẫn với hành động trước đó của Karina.
Mê cung nằm ở tầng trên, vậy thì vì sao Karina lại muốn đi xuống tầng dưới cùng của kim tự tháp?
「Đúng và sai」
「….?」
Tôi không thích bị đánh đố đâu, làm ơn cho tôi biết câu trả lời cụ thể đi.
「Em…」
Karina cúi đầu xuống đất và cắn môi.
「Ở phần sâu nhất của mê cung, ngoài viên thủy ma thạch ra thì còn một thứ nữa, đó là bản đồ của mê cung」
「Bản đồ của mê cung?」
「Đúng vậy, có một bản đồ chỉ dẫn đường đến chỗ viên ma thạch」
Ồ, bằng một cách nào đó mà tôi đã hiểu ra vấn đề.
Túm cái váy lại, Karina đã đánh mất tấm bản đồ đó rồi đúng không?
Tôi nhìn sang Karina, em ấy vẫn cúi mặt xuống đất.
「Bọn ta thường xuyên sử dụng tấm bản đồ để kiểm tra viên ma thạch. Sau khi nhận ra nó đã bị vỡ trong lần kiểm tra gần nhất, bọn ta quyết định gửi yêu cầu trợ giúp đến các nước láng giềng và thu thập ma thạch nhỏ để câu thêm chút thời gian. Tuy nhiên, khi bước vào kim tự tháp, ta đã sơ ý mắc bẫy và đánh rơi bản đồ xuống một cái hố sâu」
「Không phải thế! Xin cha đừng nói dối như vậy. Chính con mới là người đã đánh rơi bản đồ …」
「Karina…」
Karina nói như thể đang hét lên.
Vậy ra đây là lý do em ấy muốn xuống đến tầng cuối cùng của kim tự tháp.
「Ngài không có bản sao của nó sao?」
Thật kỳ lạ khi bọn họ không copy một thứ quan trọng như thế. Để đề phòng việc mất cắp hay hỏa hoạn thì việc sao chép nó hẳn là cần thiết đúng không?
Nhưng Barima-san lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
「Cấu trúc của mê cung thay đổi hằng ngày. Tấm bản đồ là thứ duy nhất có thể dẫn ta đến nơi mà không bị lạc. Nó cũng không thể bị sao chép」
…Ồ, một mê cung thay đổi hở?
Thậm chí còn có một tấm bản đồ thay đổi theo nó nữa.
Lại thêm một bí ẩn nữa nảy sinh.
「Nói nó là một tấm bản đồ bình thường thì cũng không đúng. Thứ đó có hình dạng là một tấm pha lê và nếu được đổ ma lực vào thì nó sẽ hiện lên bản đồ của mê cung hiện tại」
Một tấm pha lê với hình ảnh bản đồ được hiển thị bên trong? GPS trên máy tính bảng hở?
「Dù sao thì đó là lý do bọn ta không thể thay đổi tình hình hiện tại dù cho đã có được viên ma thạch để thay thế」
「Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu được không? Vì sao ngài lại đưa cho Karina giữ một thứ quan trọng như thế?」
Thứ đó quá mức quan trọng để giao cho một cô bé chỉ mới 10 tuổi.
「Đó là vì…」
「Chồng à…」
Risutiru-san khẽ gật đầu.
「Từ phần này về sau, em sẽ giải thích cho Yuna-chan」
「Em chắc chứ?」
「Yuna-chan được cử đến đây để giúp đỡ chúng ta nên không sao đâu. Yuna-chan nè, mặc dù có hơi bất tiện nhưng mong con giữ bí mật chuyện cô sắp nói nha~」
「Ừm, nếu đó là thông tin mật thì cô không cần phải nói ra đâu」
「Barima cũng nói rồi đó, nếu muốn bọn cô muốn nhờ Yuna-chan giúp thì tốt nhất chúng ta nên thẳng thắn với nhau」
「Con hiểu rồi, vậy thì con hứa sẽ giữ bí mật」
Tôi là người biết giữ lời hứa. Thế nên cho dù nhà vua có năn nỉ thì tôi cũng sẽ không nói gì hết đâu.
「Cảm ơn con nha, Yuna-chan~」
Sau khi cảm ơn tôi, Risutiru-san bắt đầu giải thích.
「Tấm pha lê mà Barima nhắc đến lúc nãy là một vật phẩm ma thuật rất đặc biệt. Người đã phát hiện ra nó là tổ tiên của cô, một trong những người đã lập nên thành phố này. Thứ đó ghi nhớ ma lực của người đầu tiên tìm ra nó và chỉ phản ứng với người đó mà thôi, dù người khác có đổ bao nhiêu ma lực vào bên trong thì tấm bản đồ cũng sẽ không hiện ra đâu. Đó cũng là lý do mà tổ tiên của cô quyết định ở lại vùng đất này, và cuối cùng trở thành lãnh chúa của nơi đây」
「Vậy là không phải ai cũng sử dụng được bản đồ ạ?」
「Đúng vậy, chỉ có những hậu duệ trực tiếp mang dòng máu của người đó mới sử dụng được tấm pha lê. Hiện tại thì chỉ có cô, Karina, đứa em trai 3 tuổi của Karina và đứa trẻ trong bụng cô là đáp ứng được yêu cầu」
「Vậy còn Barima-san thì sao?」
「Ta chỉ là con rể thôi nên không dùng được」
「Bởi vì thể trạng của mình nên Karina đã phải thay cô đến kim tự tháp vào lần trước」
Risutiru-san vuốt ve phần bụng.
「…em đã quá phấn khích trong nhiệm vụ đầu tiên của mình nên đã mắc lỗi và dẫn mọi người vào một cái bẫy」
Đó là lý do Barima-san bị thương và tấm bản đồ cũng biến mất luôn nhỉ?
「Ừm, Risutiru-san, còn cha mẹ của cô thì sao? Con thấy cô vẫn còn rất trẻ mà?」
「Chuyện đó…」
Cả 3 người họ đều cúi đầu như thể chuyện đó rất khó nói.
「Con xin lỗi, con không nghĩ là họ đã qua đời」
「À không, xin lỗi vì để con hiểu nhầm nhé. Cả cha và mẹ cô đều còn sống」
Hả? Vậy cái bầu không khí lúc nãy là sao?
「Ừm thì, con biết đó, bọn ta không thể rời khỏi thành phố này quá lâu vì phải trông chừng kim tự tháp và thực hiện nghĩa vụ với người dân. Vì thế nên sau khi đem hết công việc giao lại cho cô, họ dắt tay nhau đi phượt vòng quanh thế giới rồi. Cô cũng không biết giờ họ đang ở đâu nữa…」
Chà, đó đúng là chuyện khó nói, nhưng theo nghĩa khác.