Kuma Kuma Kuma Bear

chương 304: gấu-san giao thư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Rhasa, cha đang ở trong phòng ngủ sao?」

「Không, ngài ấy đang làm việc bên trong thư phòng ạ」

「!?」

Với vẻ mặt ngạc nhiên, Karina hỏi lại Rhasa-san.

「Chị không dừng ông ấy lại sao?」

「Chị đã cố làm việc đó nhưng ông ấy bảo mình đã ổn và phải sớm quay lại với công việc」

Karina bắt đầu chạy đi sau khi nghe Rhasa-san nói thế.

Rhasa-san cũng chạy theo em ấy thế nên tôi cũng quyết định đuổi theo họ.

Karina chạy lên cầu thang, tiến đến trước một cánh cửa lớn rồi mở tung nó ra mà không thèm gõ cửa lấy một lần.

「Otou-sama! Người đang làm gì trong lúc bị thương vậy!?」

「Karina, lần sau hãy gõ cửa trước khi vào phòng nhé」

Bên trong phòng là một người đàn ông mảnh khảnh đang ngồi trên ghế xem tài liệu. Nếu Karina gọi ông ấy là otou-sama, vậy thì hẳn ông ấy là lãnh chúa Barima-san nhỉ?

「Con xin lỗi, nhưng con nghe nói cha đang làm việc」

「Bây giờ ta đã ổn rồi, tình hình thế này khiến ta không tài nào ngủ nổi」

「Nhưng mà…」

Karina lo lắng tiến gần đến Barima-san.

Tuy trông ông ấy không có vẻ gì giống như đang bị thương, nhưng có thể nó đã được che đi dưới lớp quần áo.

「Vậy con có thể giới thiệu cho ta biết cô bé dễ thương ở phía sau là ai có được không?」

Barima-san xoa đầu Karina trong khi nhìn tôi.

「Chị ấy là Yuna-san, một mạo hiểm giả. Chị ấy đến từ Vương quốc Elfanica để gặp cha đấy ạ」

「Con nói là để gặp ta sao?」

Bất ngờ trước lời nói của Karina, ông ấy nhìn tôi cứ như thể vừa thấy một sinh vật lạ.

「Kính chào lãnh chúa, tôi là Yuna, một mạo hiểm giả đến từ Vương quốc Elfanica」

Tôi đem ra những từ ngữ hoa mỹ mà tôi chẳng mấy khi dùng đến để chào ông ấy.

「Ta là lãnh chúa của thành phố này, Barima Ishurito」

Tôi tiến tới gần và trao bức thư tôi nhận được từ nhà vua cho ông ấy.

「Đây là thư của Bệ hạ gửi cho ngài」

Thay vì phải tốn công giải thích, sẽ nhanh hơn nhiều nếu tôi cho ông ấy xem bức thư. Từ kinh nghiệm xương máu với Karina lúc nãy tôi đã có thể rút ra bài học là cho dù tôi có giải thích thế nào đi nữa, chỉ cần tôi còn mặc bộ đồ gấu trên người thì chẳng có ma nào tin đâu.

「Bức thư này đến từ Vương quốc Elfancia… có đúng như vậy không?」

Ông ấy lần lượt nhìn tôi, rồi nhìn con dấu trên phong bì, rồi lại nhìn tôi một lần nữa.

Tôi hiểu mà~ Đâu dễ gì tin rằng một cô gái trong bộ đồ gấu lại là sứ giả của Vương quốc được đúng không?

「Tôi tin rằng mọi chuyện đều được viết rõ trong thư」

Nó được viết hết trong đó mà đúng không?

Nếu trong đó chỉ là một tờ giấy trắng thì tôi sẽ cho nổ tung cung điện luôn đấy. Tôi không cần một trò đùa kiểu đó đâu.

Barima-san mở phong bì và lấy ra một lá thư.

Ông ấy đọc bức thư trong khi liên tục nhìn về phía tôi với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Có vẻ như nhà vua đã viết bức thư một cách đàng hoàng. Tôi tò mò về những thứ được viết bên trong ghê~

「Otou-sama, bên trong viết gì thế ạ?」

Karina cũng tò mò giống như tôi.

「Không có gì đâu, nhưng bây giờ thì ta đã tin cô ấy là sứ giả của Bệ hạ, Quốc Vương của Elfanica rồi」

Mặc dù nói thế trong khi đang cầm bức thư trên tay nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Chà, dù sao thì trước mặt ông ấy vẫn là một con gấu cơ mà~

「Bức thư cũng nói rằng cô ấy mang đến cho chúng ta một thứ thay thế cho viên thủy ma thạch bị vỡ」

「Thật ạ!?」

「Liệu ta có thể xác nhận việc đó không?」

Tôi lấy ma thạch Kraken ra khỏi Hộp gấu rồi đặt nó lên bàn làm việc của Barima-san.

「Nó đây」

「To thật…」

「Vậy là thật sao…」

Barima-san nâng viên ma thạch của Kraken lên.

「Tôi nghe nói là nó có thể thay thế cho viên ma thạch bị hỏng, ngài nghĩ sao?」

「Cô có chắc rằng muốn trao viên ma thạch này cho chúng ta không?」

Ông ấy nhìn viên ma thạch trước mắt với vẻ mặt hoài nghi.

「Tôi nghĩ là nó đã được viết trong thư?」

Nó được viết trong đó mà đúng không? Đây là lần thứ hai tôi tự hỏi điều này rồi đó.

「Đúng vậy, ta chỉ không ngờ lại nhận được một viên ma thạch lớn đến thế, ta không biết phải cảm tạ cô thế nào nữa」

「Ngài chỉ cần cảm ơn Bệ hạ là được rồi」

Mặc dù viên ma thạch này thật ra thuộc về tôi nhưng nếu nói ra điều đó thì có khi tôi lại rước thêm rắc rối về mất.

Về mặt hình thức thì nó được chuẩn bị bởi nhà vua, chỉ cần biết như vậy là đủ rồi đúng không?

「Cảm ơn cô…」

Ông ấy cảm ơn tôi với một vẻ mặt phức tạp, chẳng lẽ viên ma thạch của Kraken vẫn chưa đủ để giải quyết vấn đề của thành phố sao?

Hay vốn dĩ vấn đề không nằm ở viên ma thạch nhỉ?

「Otou-sama…」

Karina gục đầu xuống khi cất tiếng gọi lãnh chúa. Barima-san đặt tay lên đầu Karina như thể an ủi em ấy.

Barima-san xem lại bức thư một lần nữa, rồi ông ấy nhìn lên tôi. Sau đó, ông ấy gọi tôi gọi tôi với vẻ kiên quyết.

「Yuna-san phải không?」

「Vâng」

「Bệ hạ đã viết rằng nếu ta gặp khó khăn, hãy đọc bức thư còn lại bên trong phong bì」

Barima-san lấy ra thêm một chiếc phong bì nữa từ bên trong phong bì mà tôi dã đưa cho ông ấy.

Có tận hai bức thư hở?

Tôi chưa từng nghe nhà vua đề cập đến điều này.

「Bên trong bức thư, ngài ấy nói rằng nếu không có vấn đề gì khác thì sau khi nhận viên ma thạch từ cô, ta phải gửi trả lại bức thư này lại cho Bệ hạ. Nhưng nếu ta đang gặp rắc rối, hãy hỏi ý kiến của cô trước khi đọc bức thư thứ hai」

「Ý kiến của tôi?」

Tôi còn chẳng hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Ổng thậm chí còn chẳng nói gì với tôi.

「Bên trong là bằng chứng giúp ta tin tưởng cô」

Ồ, vậy ra ý nhà vua là vậy đó hở? Bên trong là thông tin mật của tôi đúng không? Uuu, tôi muốn từ chối lắm, cơ mà dường như lãnh chúa đã vướng phải một vấn đề rắc rối đến mức phải nhờ đến sự giúp đỡ của một con gấu luôn rồi.

「Vậy là ngài đang gặp rắc rối đúng không?」

「Thành thật mà nói, đúng là như vậy. Ta không biết Bệ hạ có ẩn ý gì khi viết ra điều này, nhưng hiện tại bọn ta đang rất cần sự giúp đỡ」

Chà, đến tôi còn chẳng biết nữa cơ mà.

「Dù sao thì Đức vua mà ta biết là một người không bao giờ làm bất cứ điều gì vô nghĩa」

Hả? Thật sao?

Tôi chưa từng thấy ổng làm việc nghiêm túc bao giờ nên không chắc nữa. Đối với tôi thì ổng chỉ là một ông vua chuyên đến ăn chực những món ăn mà tôi mang đến cho công chúa Flora mà thôi.

À khoan, hình như lần đầu tiên gặp mặt trông ổng cũng khá giống một ông vua mẫu mực đấy chứ. Lẽ nào là do đồ ăn làm mờ mắt sao?

「Nếu đó là Đức vua Bệ hạ, ta nghĩ ngài ấy làm thế vì một lý do đặc biệt nào đó」

Không phải ổng chỉ thích gì làm nấy thôi sao?

Hiện tại, trông Barima-san như thể đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi lại không có lý do cụ thể nào để từ chối, cho nên tôi đành đồng ý để ông ấy đọc bức thư kia.

「Vậy thì ta sẽ đọc nó」

Sau khi được tôi cho phép, Barima-san mở phong bì thứ hai và lấy lá thư bên trong ra.

Ngay khi bắt đầu đọc bức thư, vẻ mặt của ông ấy biến đổi liên tục từ ngạc nhiên đến hoảng hốt. Ông ấy cũng liên tục ngước lên nhìn tôi.

「Otou-sama, bên trong viết gì vậy ạ?」

Barima-san đặt lá thư xuống bàn ngay khi đọc xong để Karina không thể nhìn thấy.

「Otou-sama?」

「Yuna-san, những gì được viết trong đây đều là thật sao?」

「Ừm, trước tiên thì cho tôi đọc thử đã nhé」

Barima-san đưa lá thư cho tôi. Tôi cầm lấy nó và đọc lướt qua một lượt.

Nội dung bên trong là tiểu sử nghề nghiệp của tôi, nguồn gốc viên ma thạch của con Kraken bị tôi nấu lẩu và một số chiến tích khác. Dù không đề cập đến vụ tôi solo 10.000 con quái, cơ mà mấy vụ khác thì có đủ, từ Black Viper đến Hổ Sói luôn.

Mọi thứ đều là sự thật, chúng được viết ở đây có lẽ là để thuyết phục ông ấy tin tưởng tôi trong trường hợp cần tôi giúp đỡ, chi phí ủy thác sẽ được chi trả bởi Vương quốc Elfanica.

Cuối thư, nhà vua còn cảnh báo không được tiết lộ những gì được viết trong thư cho người khác, kể cả là người thân trong gia đình. Đó là lý do ông ấy úp lá thư xuống ngay khi đọc xong để Karina không thấy được những gì được viết bên trong.

Cơ mà nội dung bức thư thực sự quá đáng lắm luôn á!

Cái gì mà “tuy trông con bé ăn mặc kì lạ thế thôi, nhưng đừng để vẻ ngoài ấy đánh lừa, đánh giá sách qua bìa là sai lầm chết người” chứ?

Ít ra ổng cũng viết rằng tôi là một mạo hiểm giả có năng lực.

Mấy dòng kỳ thị ngoại hình ở trên có lẽ là để thuyết phục lãnh chúa thôi, cơ mà chúng khiến tôi thực sự khó chịu đấy. Hơn nữa, ổng viết bức thư này mà còn không hỏi ý kiến của tôi. Tôi muốn phàn nàn lắm, nhưng nếu cân nhắc kỹ thì có vẻ như nhà vua đã biết về tình hình của thành phố này nên mới gửi tôi đến đây để giúp đỡ, và để làm được điều đó thì trước hết phải có sự tin tưởng của lãnh chúa. Tôi có đang suy nghĩ quá nhiều rồi không?

「Mọi thứ được viết ở đây đều là sự thật. Nhưng liệu ngài có tin nếu tôi nói vậy không?」

「Sự thật là nó khiến ta cảm thấy cực kỳ bối rối đấy chứ. Nếu nó chỉ là một bức thư bình thường thì ta đã xem nó như một trò đùa thôi. Nhưng với quý cô thì khác, kinh nghiệm sống cho ta biết rằng cô là một người cực kỳ đặc biệt, và hơn hết, cô có sự tín nhiệm tuyệt đối từ Bệ hạ」

Chà, được nghe chính lãnh chúa nói lại thì tôi cũng thấy ảo thật đấy.

Vì lý do gì mà một cô gái mặc đồ gấu lại giành được sự tin tưởng của nhà vua vậy nhỉ? Là vì đồ ăn chăng?

Dù sao thì não ông ấy có vẻ như vẫn chưa tiếp nhận hết chỗ thông tin hư cấu được viết bởi một người mà ổng tin tưởng, thành ra trông ông ấy vẫn còn bối rối.

Chà, cố lên nha. Là tôi thì tôi chẳng tin đâu.

「Cuối cùng, liệu ta có thể xem thẻ guild của cô được không?」

「Thẻ guild của tôi hở?」

「Đúng vậy, nếu cô không phiền, ta muốn xác nhận lần cuối」

Nếu tôi không đồng ý thì liệu tôi có thể rời khỏi thành phố như chưa từng nghe thấy gì không? Chà, làm sao mà được cơ chứ. Tôi không thể trở về trong im lặng khi vẫn chưa biết lý do Karina đến Guild mạo hiểm, nhất là khi em ấy đã khóc trên đường về nhà.

Tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng tôi vẫn quyết định sẽ cho Barima-san xem thẻ Guild của mình.

Sau khi nhận được thẻ guild của tôi, Barima-san lấy một chiếc đĩa thủy tinh ra khỏi hộc bàn rồi thả tấm thẻ lên đó. Một bảng thông tin ngay lập tức hiện lên, mặc dù tôi không thể đọc được nội dung được ghi trên đó từ phía của mình.

Sau khi xem xét thông tin trên chiếc thẻ, Barima-san trả nó lại cho tôi.

「Cảm ơn cô rất nhiều, Yuna-san. Làm ơn, cô có thể giúp chúng tôi được không?」

Lãnh chúa Barima-san đứng lên và cúi đầu xuống trước tôi, một người ăn mặc như một con gấu.

Điều đó có nghĩa là ông ấy đã hoàn toàn tin tưởng tôi rồi nhỉ?

「Otou-sama!?」

Karina cũng giật mình trước lời nói và hành động của ông ấy.

Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ cực kỳ ngạc nhiên nếu người cha vĩ đại của mình đột nhiên cúi đầu trước một cô gấu.

「Chà, nếu đó là việc mà tôi có thể giúp」

「Cảm ơn cô」

Tôi đã chấp nhận yêu cầu của lãnh chúa, nhưng tôi tự hỏi đó có phải là điều Karina đã yêu cầu ở Guild mạo hiểm không?

Nếu tôi nhớ không nhầm thì yêu cầu của em ấy là “Hộ tống đến tầng cuối của kim tự tháp”. Dù sao tôi cũng muốn vào bên kim tự tháp chơi nên chẳng có vấn đề gì hết.

「Vậy ta sẽ nói cho cô mọi chuyện, xin lỗi vì đã để cô phải đứng lâu như vậy. Xin hãy ngồi xuống ở kia. Karina, bảo Rhasa mang trà tới nhé」

Khi Barima-san vừa dứt lời thì một người phụ nữ tiến vào phòng.

Truyện Chữ Hay