Lấy tay chống cằm, nhà vua bắt đầu kể lại câu chuyện.
「Để xem, trước tiên thì cô biết Vương quốc Triform ở phía nam phải không?」
Có lẽ ai trong vương quốc cũng đều biết điều đó, trừ tôi. Làm sao tôi biết tên quốc gia láng giềng trong khi còn chưa biết hết chỗ mình đang sống cơ chứ? Thế nên tôi lắc đầu để đáp lại.
「Haa… cũng chẳng sao. Nếu đi về phía nam từ Thủ đô, cô sẽ đến một vùng sa mạc rộng lớn, phía bên kia sa mạc chính là vương quốc Triform」
Một Vương quốc Phương nam hở? Cơ mà nhà vua vừa nhắc đến sa mạc đúng không? Không biết nó có giống sa mạc Sahara hay đụn cát Tottori không nhỉ?
Thật ra thì tôi chưa từng đến cả hai nơi nên cũng không biết phải so sánh thế nào đâu.
「Đó là nơi đang cần ma thạch của Kraken hở?」
Tôi khá tự tin với suy đoán của mình nhưng nhà vua lắc đầu đáp lại.
「Không phải, nơi cần nó là Deserto, một thị trấn nằm giữa sa mạc」
「Deserto?」
Một cái tên mới lạ.
「Đó là một thị trấn tọa lạc giữa sa mạc. Khi Vương quốc Elfanica chúng ta và Vương quốc Triform kết mối quan hệ ngoại giao, các thương nhân của cả hai Vương quốc đã cùng nhau dựng lên một thị trấn ở giữa xa mạc tồn tại cho đến tận bây giờ, họ gọi nó là Deserto」
Nếu ở trong game thì đó hẳn là một thị trấn xinh đẹp nằm cạnh một ốc đảo. Không biết ở đó có ốc đảo không nhỉ?
「Deserto là điểm giao thương quan trọng của cả hai Vương quốc. Vì một lý do chưa xác định mà viên ma thạch cung cấp nước chính cho cả thị trấn đã bị vỡ. Vì thế nên nguồn nước ở đó bỗng trở nên khan hiếm, nếu không nhanh chóng giải quyết vấn đề này thì nơi đó chẳng mấy chốc sẽ trở lại thành một mảnh đất hoang. Trong lúc đang nghĩ cách thì bọn ta chợt nhớ ra việc cô đã từng đánh bại Kraken, đó cũng là lý do cho cuộc nói chuyện này đấy」
「Vậy đó là lý do ngài gọi tôi đến hở? Nhưng chẳng phải trong cung điện cũng có đầy những viên ma thạch tương tự sao?」
Tôi không nghĩ là bên trong cung điện rộng lớn này lại thiếu những viên ma thạch cỡ đó.
「Ta nghĩ là cô đang hiểu lầm rồi: Thứ nhất, trên thế giới chẳng có nhiều ma thạch với kích thước thế này đâu. Thứ hai, thủy ma thạch là một thứ cực kỳ khó kiếm, ngay cả đối với Cung điện hoàng gia. Kết hợp hai thứ đó lại, viên ma thạch mà cô hiện đang nắm giữ là thứ không thể tìm được ở bất kỳ đâu khác. Giờ thì cô hiểu chưa?」
Nghĩ lại thì đúng là đánh nhau với đám quái vật ở dưới nước phiền phức hơn rất nhiều. Giả sử nếu trận chiến với Kraken là một trận chiến trên cạn thì tôi đã có nhiều phương án để đối phó với nó hơn, trận chiến vì thế cũng sẽ đỡ tốn thời gian và công sức.
Xét theo hướng ngược lại thì cũng vì lý do đó cho nên ma thạch của đám thủy quái mới trở nên quý hiếm đến vậy đúng không?
「Viên ma thạch của cô có giá trị không thể đong đếm đối với những người dân ở đó, vì thế nên ta mong cô đưa nó cho họ. Tất nhiên, cô sẽ nhận được sự trả ơn thích đáng」
Họ sẽ trả tiền cho tôi hở? Nhưng mà tiền thì tôi có thiếu đâu.
Maa~ dù sao thì tôi cũng đâu thể bỏ mặc thị trấn và người dân ở đó chỉ vì tôi không thích cơ chứ.
Nếu viên ma thạch của Kraken thật sự có thể giúp ích thì tôi không ngần ngại tặng nó cho họ đâu. Nhưng chỉ với một viên ma thạch thế này liệu có thể cung cấp đủ nước cho cả một thị trấn? Tôi quyết định hỏi nhà vua về điều đó.
「Theo ta được biết thì ở đó tồn tại một ma pháp trận cho phép khuếch đại sức mạnh của ma thạch. Ta không phải là chuyên gia nên chỉ biết đến vậy mà thôi」
Ồ, ở đây còn có cả ma thuật khuếch đại ma thuật khác nữa hở?
Maa~ dù sao thì đây cũng là thế giới fantasy mà, điều đó là hoàn toàn có thể mong đợi.
Ít ra thì bây giờ tôi đã biết vì sao họ ma thạch của Kraken rồi.
「Nếu đó là tất cả lý do thì tôi sẽ giao nó lại cho ngài」
Nó có thể cứu giúp được cả một thị trấn nên tôi không có lý do gì để từ chối hết, nhất là khi nếu giữ nó lại thì nó cũng sẽ chỉ nằm đóng bụi ở dưới đáy Hộp Gấu mà thôi.
「Ta thay mặt người dân ở Deserto cảm ơn cô. Ngoài ra thì còn một chuyện nữa… cô với lũ gấu có chịu nóng được không?」
Nhà vua liếc sang các bé gấu và hỏi.
「Chịu nóng thì được thôi, nhưng thích hay không thích việc đó thì tôi chọn vế sau nhé. Về phần hai bé Gấu thì…」
Tôi quay sang hỏi ý kiến của cả hai.
「Mấy đứa nghĩ sao? Chị nghĩ là mấy đứa cũng không ngại đâu ha?」Gấu Yuru và Gấu Kyuu đáp lại bằng một tiếng 「Kuun」, tôi cũng không biết ý nghĩ của nó là gì nữa, cơ mà nếu được lựa chọn thì cả tôi và các bé gấu đều sẽ chọn ở lì trong nhà và bật điều hòa cả ngày mà thôi.
Điều hòa là chân lý, nhất là trong những ngày hè oi bức.
「Thật xin lỗi khi yêu cầu điều này, nhưng cô có thể đến sa mạc cùng với lũ gấu của mình được không?」
「Đến sa mạc hở? Maa~ tôi không có vấn đề với việc đó」
Với bộ đồ gấu siêu cấp bá đạo của mình thì nhiệt độ chết người của sa mạc cũng chẳng si nhê đâu đúng không?
Nói chớ tôi vẫn chưa thử kiểm tra giới hạn kháng nhiệt của bộ đồ gấu, cũng như không chắc các bé gấu sẽ cảm thấy thế nào khi đối phó với sóng nhiệt khủng khiếp của sa mạc nên tôi vẫn có chút lo lắng.
Nhưng dù sao thì chúng tôi cũng đã nhẹ nhàng vượt qua những trận bão tuyết ở trên núi rồi nên chắc cũng chẳng sao đâu.
Có lẽ lần sau tôi sẽ đến núi lửa để thử nghiệm.
「Nếu vậy, ta, vua của Vương Quốc Elfanica chính thức đặt một ủy thác cho cô, mạo hiểm giả Yuna. Cô có thể mang ma thạch của Kraken đến thị trấn Deserto được không?」
「Ngài muốn tôi đích thân mang nó đến đó?」
「Đúng vậy, nếu là cô thì viên ma thạch sẽ có thể đến đích một cách nhanh chóng, sự an toàn của nó cũng được đảm bảo. Hơn hết, vì cô là người giữ viên ma thạch nên ta chẳng cần phải lo lắng về việc nó bị đánh cắp hay cướp đoạt. Chà, dù có chuyện gì đi nữa thì cô cũng sẽ xử lý được thôi đúng không?」
Ổng tỉnh bơ nói ra mấy chuyện nguy hiểm có thể xảy đến với một thiếu nữ 15 tuổi mà không mảy may lo lắng chút nào luôn.
Maa~ miễn là còn có bộ đồ gấu trên người thì dù phải đối đầu với quái vật hay trộm cướp đối với tôi cũng không thành vấn đề.
Một thị trấn ở giữa sa mạc hở? Nghe cũng thú vị lắm, cơ mà vì còn phải chuẩn bị cho chuyến đi biển nữa nên có lẽ tôi sẽ không có nhiều thời gian để tham quan nơi đó đâu.
Kế hoạch tốt nhất có lẽ là chạy một mạch đến đó, thiết lập cổng gấu, rồi nhảy vào và trở về Crimonia.
「Deserto là một nơi như thế nào vậy ạ?」
「Như ta đã nói, nó là một thị trấn được những người dân sinh sống ở đó tự lập nên, một vùng tự trị không thuộc sở hữu của bất kỳ quốc gia nào khác」
「Thật sao? Vì ngài cuốn cuồn đi tìm ma thạch Kraken nên tôi cứ tưởng họ là một phần của vương quốc chúng ta chứ?」
「Ừm… Có vài mâu thuẫn giữa Elfanica và Triform trong quá khứ nên thị trấn đó được coi là vùng trung lập trong hiệp định đình chiến của hai bên. Có lẽ họ cũng đã gửi lời cầu cứu đến cả Triform nữa, thế nên ta mong cô có thể mang viên ma thạch của Kraken đến đó trước để họ nợ chúng ta một ân huệ thay vì phía bên kia」
Một khoảng nợ mang tầm vóc quốc gia.
Hẳn là có hiềm khích sâu xa giữa hai vương quốc đúng không?
Không phải ông vua này đang chuẩn bị cho một cuộc chiến đấy chứ?
「Cái vẻ mặt kia là sao? Đừng có hiểu nhầm, hiện tại quan hệ giữa hai Vương quốc đang rất tốt」
「Thật á?」
「Tất nhiên. Ta đã nói ban nãy rồi, hiềm khích chỉ là trong quá khứ mà thôi. Hiện tại cả hai bên đều rất thân thiện với nhau」
「Nhưng ngài vẫn muốn thị trấn kia mắc nợ đấy thôi…」
「Đó là để suy tính cho tương lai, ai biết được hòa bình có thể kéo dài trong bao lâu cơ chứ? Việc nắm trong tay thông tin cũng như tầm ảnh hưởng đối với những khu vực gần biên giới vẫn tốt hơn cho chúng ta」
Ổng đang lo lắng cho thế hệ sau này hở?
Nếu thị trấn đó mang ơn chúng tôi thì họ sẽ nguyện ý đem những thông tin có lợi về cho chúng tôi ngay khi phía bên kia có những hành động đáng ngờ đúng không?
Mặc dù nhìn thế thôi nhưng người ở trước mặt tôi vẫn là một nhà vua luôn nghĩ về tương lai của đất nước nhỉ…
Chà, mấy việc suy tính thế này mà rơi vào tay tôi là hỏng bét, thật may mắn tất cả những gì tôi phải làm chỉ là mang viên ma thạch của Kraken đến chỗ cần thiết mà thôi.
「Dù sao thì ủy thác lần này cũng được tính là nhiệm vụ Rank B đấy」
「Tận Rank B cơ á?」
「Đúng vậy, bởi vì chinh phạt Kraken được xếp vào lớp trên của các nhiệm vụ rank B, thế nên nhiệm vụ liên quan đến ma thạch của nó cũng có thứ hạng tương tự」
Ừm, nếu nội dung của nhiệm vụ là mang ma thạch của Kraken đến một địa điểm nhất định thì tất nhiên người thực hiện phải sở hữu viên ma thạch bằng một cách nào đó.
Nếu xét về độ quý giá mà viên ma thạch nắm giữ cũng như những rủi ro đi kèm thì nhiệm vụ này mang rank B cũng không phải là bất hợp lý…
「Tôi chỉ cần mang nó đến đó thôi đúng không?」
「Đúng thế」
「Vậy tôi xin chấp nhận nhiệm vụ này」
「Cảm ơn cô rất nhiều. Cơ mà cô thật sự định đến đó trong dạng này thật hả?」
Nhà vua nhìn bộ đồ gấu rồi hỏi.
「Tất nhiên, sao ngài lại hỏi thế?」
Không có bộ đồ gấu thì tôi chẳng thể trụ nổi năm phút trước khí hậu ở sa mạc đâu.
「Cô có biết sa mạc là nơi như thế nào không?」
「Tôi sẽ ổn thôi」
「Haa… thôi kệ đi, đừng có mà ngất giữa sa mạc đấy」
Cũng như Noa từng nói đến, nhìn từ phía bên ngoài thì chẳng cách nào có thể nghĩ ra bên trong bộ đồ gấu thật sự rất mát mẻ.
Nhà vua không bận tâm về điều đó nữa mà mở ngăn kéo lấy ra một cuộn giấy rồi trao nó cho tôi.
「Đây là bức thư gửi đến lãnh chúa Deserto, Barima. Trong thư đã viết rõ về cô, nên cô không cần phải gây rắc rối khi tới đó đâu」
「…Tôi cũng không có ý định gây rắc rối」
「Ta đùa thôi. Nếu không có thư mang dấu ấn hoàng gia thì không đời nào một cô gái mặc đồ gấu gặp được ông ta. Cứ giao nó cho họ thì cô sẽ được họ tiếp đãi nồng hậu」
「Khoan đã… ngài chuẩn bị bức thư này từ trước, thế nghĩa là ngài đã quyết định tôi là người sẽ đi giao viên đá từ đầu rồi sao?」
「Ta đã chuẩn bị sẵn hai bức thư, một cho phái đoàn ngoại giao và một cho cô, hiểu rồi chứ?」
Vậy là ổng cũng đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch dự phòng phòng khi tôi từ chối.
Chà, với tôi vậy là đủ.
Tôi thu hồi hai bé gấu, bỏ ma thạch của Kraken và bức thư vào Hộp Gấu trong khi đứng lên, chợt một suy nghĩ bỗng vụt qua đầu tôi.
「Hôm nay tôi có thể đến thăm công chúa Flora có được không?」
Tôi định mang cho em ấy một chiếc bánh mà Elena-san đã bỏ nhiều công sức để thực hiện.
「Được chứ, nhưng ta mong cô có thể xuất phát đến Deserto sớm nhất có thể」
「Maa~ không sao đâu, tôi chỉ đến chơi một lát mà thôi. Tôi sẽ xuất phát ngay khi trở về」
Có được sự chấp thuận của nhà vua, tôi rời khỏi văn phòng rồi tiến đến phòng của công chúa.
Vì một lý do nào đó mà ông vua lẽo đẽo theo sau tôi. Ổng không định trở lại làm việc tiếp hở?
Ban đầu tôi cứ nghĩ nơi ổng hướng đến chỉ tình cờ trùng với lộ trình đến phòng công chúa mà thôi, nhưng khi tôi đến trước cửa phòng công chúa Flora thì nhà vua cũng dừng lại ngay bên cạnh.
Tới đây thì mọi chuyện cũng đã sáng tỏ.
「Ừm, sao ngài lại đi theo tôi?」
「Thì, cô định mang chiếc bánh cô ăn lúc nãy cho Flora đúng không?」
「Đúng là thế, cơ mà việc đó thì liên quan gì đến việc ngài ở đây?」
「Ta ở đây tất nhiên là để ăn chúng rồi」
Ơ, sao ổng tự nhiên như ở nhà thế nhỉ?
À mà nơi này đúng là nhà của ông ấy thật.
Mặc dù tôi cảm thấy khá là vô lý nhưng dù sao cũng đã quá trễ để bật lại rồi nên tôi quyết định mặc kệ và gõ cửa phòng của công chúa Flora.
「Flora, con có ở đó không?」
「Phụ hoàng?」
Công chúa Flora ngay lập tức nhận ra chúng tôi ngay khi cánh cửa mở ra. Em ấy lon ton chạy đến trong khi nhà vua khụy xuống giang rộng vòng tay chào đón.
Khung cảnh sau đó diễn ra y chang như mấy cảnh trong anime khi mà công chúa Flora bơ đẹp ông vua để lao vào vòng tay của tôi.
「Gấu-san!」
Tôi có thể thấy vai của nhà vua run lên vì bị ngó lơ. Ông ấy cũng không biết phải làm sao với khoảng trống giữa vòng tay của ổng.
Chà, tôi sẽ làm bộ như mình không nhìn thấy gì hết.
「Công chúa Flora, chị mang bánh đến cho em nè, chúng ta cùng ăn nha?」
「Vâng ạ!」
「Vậy tôi xin phép đi pha trà」
Anju-san cũng không nói gì đến nhà vua mà nhanh chóng di chuyển sang bên kia phòng để làm công việc của mình.
Tôi nắm tay công chúa Flora và dẫn em ấy đến chiếc bàn ở giữa phòng. Khi công chúa đã ngồi ngay ngắn trên ghế, tôi mang ra một phần bánh kem nho nhỏ vừa đủ cho một món tráng miệng cùng với một chiếc thìa và đưa nó cho em ấy.
Tôi cũng đưa một phần cho Anju-san.
「Anju-san, phiền chị mang chỗ này tới cho Zelef-san nhé? Em sẽ đến hỏi ý kiến của ông ấy về nó sau」
「Vâng, cứ yên tâm để việc đó cho tôi ạ」
「Em cũng có phần cho chị nữa, hãy ăn chúng sau nhé」
「Cảm ơn em rất nhiều, Yuna-sama」
Anju-san không thể ngồi ăn cùng chúng tôi vì nhà vua đang ở đây. Chị ấy sẽ ăn nó khi ông ấy rời khỏi.
「Này, ít nhất thì cũng đừng có bơ ta chứ…」
Nhà vua cuối cùng cũng phục hồi được một chút và đến ngồi chung với chúng tôi.
「Cho ta một phần nữa」
「Phụ hoàng, cha đang giận sao?」
「Không, làm gì có」
「Ngài không dỗi vì bị con gái mình ngó lơ đấy chứ?」
「Cô nghĩ xem, ta thậm chí còn thua một con gấu」
「Maa~ nếu vậy thì ngài chỉ cần khoác lên người bộ đồ gấu là công chúa Flora sẽ vui vẻ chạy theo đó」
「Cô nghĩ một nhà vua có thể ăn mặc kiểu đó hả?」
Đùa thôi, tôi cũng không muốn thấy ông ấy trong bộ dạng đó đâu nên đừng có làm thế nhé, tôi sẽ cho ổng một phần bảnh để an ủi.
「A đúng rồi, sao Eleanora-san lại không đến vậy?」
Thường thì lúc này cô ấy đã tìm đến để ăn chực rồi chứ?
「Eleanora không biết cô đã đến đây bởi vì ta đã ra lệnh cấm tất cả mọi người liên hệ với cô ta trong giờ làm việc như một phần của hình phạt. Trừ khi đích thân ta ra lệnh, nếu không thì chẳng ai đến báo tin cho cô ấy đâu」
Vậy là nhà vua đã ra tay chặn đứng sở thích trốn việc đi chơi của cô ấy.
Cơ mà tôi khá chắc là đằng nào cô ấy cũng biết được việc tôi đến cung điện và mang bánh cho công chúa Flora mà thôi. Nếu cứ mặc kệ thì lần sau gặp lại tôi sẽ bị cằn nhằn dữ lắm nên tôi quyết định nhờ Anju-san mang thêm một phần bánh nữa đến cho Eleanora-san.
Sau khi cùng nhau xử lý xong chiếc bánh, tôi chơi cùng công chúa Flora một chút trước khi rời khỏi Cung điện Hoàng gia để lên đường đến sa mạc.