Kuma Kuma Kuma Bear

chương 289: gấu-san bị triệu tập

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc đang phè phỡn ở nhà tưởng tượng về chuyến đi biển sắp tới thì một người hầu của Cliff đến gõ cửa nhà tôi, anh ta trông như sắp đứt hơi tắt thở tại chỗ luôn rồi ấy.

Theo những gì tôi thấy thì hẳn là ảnh vừa chạy một mạch từ dinh thự của Cliff tới thẳng đây luôn.

Sau khi đứng thở một chút, anh ta bảo tôi hãy đến dinh thự của Cliff ngay lập tức.

Tôi có hỏi lý do nhưng anh ta lại hoàn toàn không biết gì hết, chỉ biết là có việc rất gấp mà thôi.

Hừm, tôi tự hỏi là chuyện gì vậy nhỉ? Gần đây tôi đâu có chọc giận Cliff đâu?

Trước khi mang Noa đi chơi lúc nào tôi cũng đến xin phép đàng hoàng mà.

Vụ thiếu hụt là trà từ Thiêng thụ của làng Elf là điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới, nhưng Lala-san đã bắt Cliff hứa sẽ chỉ uống một tách mỗi ngày thôi nên hẳn là họ vẫn còn trà mà nhỉ?

Tôi vừa đi vừa nghĩ nhưng mãi không tìm thấy lý do cho lần triệu tập đột xuất này.

Khi vừa đặt chân đến dinh thự, người giúp việc của Cliff nhanh chóng đưa tôi lên phòng làm việc của lãnh chúa.

「Cô tới rồi đấy à, ngồi xuống đi」

Tôi ngồi xuống cái ghế ông ấy chỉ rồi lén ngó lên mặt Cliff, trông ổng không có vẻ gì là giận dữ, có lẽ lần này tôi bị gọi đến đây không phải tại vì mớ hỗn độn tôi vô tình gây ra ở đâu đó.

Vậy thì lý do là gì?

「Ngài cần tôi giúp gì sao?」

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

「Đức vua vừa gửi một lá thư đến đây. Ngài ấy muốn triệu tập cô đến Cung điện」

「Hửm? Ý ngài là người triệu tập tôi không phải ngài mà là nhà vua á?」

Vậy ra người phá hoại khoảnh khắc nằm nhà phè phỡn của tôi mang đẳng cấp quốc gia luôn? Nhưng vì lý do gì vậy? Đây là lần đầu tiên ổng triệu tập đích danh tôi đúng không? Ông ấy đã răn dạy tôi vụ lễ hội trường rồi nên chắc không phải vụ đó đâu nhỉ?

「Trước đó ta cần xác nhận một thứ. Cô là người đã giết Kraken ở Mireera đúng không?」

「Con mực khổng lồ ở Mireera hở? Tôi tưởng tôi đã báo cáo với ngài rồi chứ. Lẽ nào ngài nghi ngờ tôi à?」

「Ta nói là muốn xác nhận chứ không phải không tin cô, hiểu không?」

Rồi rồi, cơ mà sao tự nhiên ổng lại hỏi tôi vụ này vậy?

「Mà thôi, chuyện gì đã xảy ra với con Kraken?」

「Tôi đã nướng nó」

「Cái đó ta biết rồi, ta nghe nói sau đó nó đã bị phân tách tại chỗ. Hiện giờ cô đang giữ viên ma thạch của nó đúng không?」

「Ma thạch của Kraken hở? Đúng là tôi đang giữ nó」

Ban đầu tôi định tặng nó cho Mireera để giúp họ phục hồi thị trấn nhưng Atora-san lại bảo rằng ma thạch là bằng chứng của một cuộc chinh phạt nên họ không thể giữ nó được.

Cũng vì thế nên viên ma thạch của Kraken vẫn nằm đóng bụi bên trong Hộp gấu, tôi thật sự cũng chẳng biết dùng nó vào dịp gì.

「Có thể cho ta xem nó được không?」

Tôi lấy nó ra khỏi Hộp gấu rồi đặt lên bàn cho Cliff xem.

Viên đá tỏa sắc xanh của đại dương ra khắp căn phòng.

「Đây là ma thạch của Kraken? Nó đúng là to thật」

Nó to hơn cả hai bàn tay tôi gộp lại, nên yeah, nó cũng khá lớn.

「Vậy mọi chuyện là sao?」

「Yuna, xin lỗi nhưng cô có thể mang nó tới cho bệ hạ được không?」

「Ngài muốn tôi mang viên đá này cho nhà vua hở?」

Cliff nâng viên ma thạch màu xanh lên bằng cả hai tay và nhìn vào nó một cách chăm chú.

「Đúng vậy. Ngài ấy viết trong thư rằng nếu cô vẫn giữ viên ma thạch của Kraken thì hãy mang nó đến cung điện ngay lập tức」

Chuyện này nghe có vẻ rắc rối hơn tôi tưởng?

Có chuyện gì xấu xảy ra ở Thủ đô nên ông ta mới cần đến ma thạch của Kraken chăng?

「Ta biết cô có thể nhanh chóng đến đó nhờ bọn gấu, cô có làm được không?」

Tôi có thể đến đó ngay bây giờ nhờ Cổng gấu luôn ấy chứ. Đương nhiên là tôi không thể nói thế được nên tôi chỉ gật đầu.

「Trong thư có viết lý do không?」

「Ta xin lỗi nhưng trong thư chỉ viết về yêu cầu của bệ hạ, ngoài ra không giải thích gì thêm. Ta đoán bệ hạ có chuyện gấp cần phải dùng đến nó」

Cliff đã phải xác nhận tôi có giữ viên ma thạch hay không trước khi đưa ra yêu cầu nên tôi cũng đoán được là nó cần thiết cho một chuyện quan trọng gì đó rồi. Tôi tò mò nhà vua định làm gì với thứ này nhưng có vẻ trong thư cũng không đề cập đến.

Tự nhiên bị nhà vua triệu tập đến cung điện cũng hơi bị khó xử đó. Nhất là khi tôi đã tự hứa với lòng là sẽ không đặt chân đến Thủ đô một thời gian. Maa~ dù sao thì chuyến đi biển còn lâu nữa mới đến. Tôi chỉ ước mọi chuyện không diễn ra một cách đột ngột như thế này.

「Cô sẽ mang nó đến Cung điện chứ?」

「Tôi có thể từ chối sao? Tôi sẽ mang nó đến đó」

「Chà, vậy thì ta thật lòng cảm ơn」

Dứt lời, Cliff cúi đầu cảm ơn.

「Sao ngài lại làm thế?」

「Vì đây là lá thư từ bệ hạ. Ta buộc phải chấp hành mệnh lệnh được giao. Nếu cô từ chối thì ta phải đích thân đến Thủ đô để tạ lỗi với ngài ấy」

「Ngài có thể bắt tôi giao nó ra hoặc bắt tôi mang nó tới Thủ đô mà?」

「Ta không thể làm thế, bởi vì ta vẫn còn nợ cô. Cô cũng là bạn thân của Noa. Hơn nữa, nếu người dân trong thị trấn phát hiện ra ta đối xử tệ bạc với cô thì có khi họ sẽ cày nát dinh thự của lãnh chúa mất」

Ổng làm quá lên rồi đó, sao người dân lại nổi giận với lãnh chúa chỉ vì đối xử không tốt với một con gấu như tôi chứ?

Maa~ cùng lắm thì ổng sẽ bị Mylene-san và Chủ Guild mạo hiểm phàn nàn đôi chút, nhưng ai lại dám chống lại mệnh lệnh của lãnh chúa cơ chứ.

「Dù sao thì chính cô là người đánh bại Kraken. Ta thà đi tạ tội với Đức vua còn hơn là cướp viên ma thạch từ cô. Chẳng phải một lời nhờ vả sẽ tốt hơn nhiều so với một mệnh lệnh ép buộc hay sao?」

Maa~ xét ra thì Cliff cũng đã phần nào chăm sóc tôi kể từ lúc tôi vừa đến đây cho nên tôi cũng không ngại giúp ổng đâu, miễn là mấy vụ đó đừng có điên quá là được.

「Cũng đúng đó~ Cơ mà ngài gặp may đấy, nếu như bức thư của nhà vua đến trễ xíu nữa thôi thì chắc là tôi đã từ chối vì bận đi biển chơi rồi」

「Vậy ra đối với cô đi chơi được ưu tiên hơn cả mệnh lệnh từ Đức vua sao?」

Cliff cười phá lên.

Thì, nếu phải lựa chọn giữa việc gặp một ông già và đi chơi với bọn trẻ… Tất nhiên là tôi chọn vế sau rồi.

Hơn nữa tôi đã lên kế hoạch đi chơi từ trước rồi nên ông ta không thể phàn nàn được đâu.

Nhưng nếu đây là một yêu cầu từ công chúa Flora hay Tilia thì khác nhé. Tôi sẽ không ngại chạy một mạch đến Thủ đô để giúp đỡ đâu. Suy cho cùng, là tại vì người đưa ra yêu cầu không đáng để quan tâm mà thôi.

Dù sao thì vẫn còn khá nhiều thời gian trước chuyến đi biển và lễ hội trường cũng đã kết thúc khá lâu rồi, nên là bây giờ tôi đến Thủ đô chắc cũng không gặp vấn đề gì đâu ha?

「Vậy thì tôi về chuẩn bị đây」

Tôi cất viên ma thạch vào Hộp gấu rồi tiến về phía cửa trước khi nhớ ra mình cũng có chuyện cần nói với Cliff.

「À đúng rồi, sắp tới tôi có thể mang Noa đi chơi biển cùng được không?」

「Được thôi, ta cũng nói với con bé là nếu chăm chỉ học hành từ bây giờ cho đến lúc đó thì ta sẽ đồng ý」

Hình như Noa đã tự xin phép trước rồi, maa~ em ấy trông háo hức đến thế cơ mà. Dù sao thì chúng tôi cũng đã được cho phép nên chẳng còn vấn đề gì nữa đâu nhỉ?

Mà khoan, nếu vậy lỡ như Noa lười biếng không lo học thì em ấy cũng khỏi đi biển chơi luôn hở? Chà, cái đó là tự làm tự chịu nên tôi cũng không ý kiến gì nữa đâu.

Rời khỏi dinh thự, tôi đi tìm Tirumina-san và Fina để báo rằng tôi sẽ đến Thủ đô một chuyến.

「Tirumina-san, con sẽ cố trở về sớm nhất có thể, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì nhờ cô xử lý ạ. Fina, nếu có chuyện gì xấu xảy ra thì phải gọi điện cho chị đó nghe chưa?」

「Con đúng là một người bận rộn đó, Yuna-chan」

「Cũng không hẳn đâu, nhờ cô chăm sóc cửa tiệm và cô nhi viện nên con mới có thời gian đấy ạ」

「Ui~ con đúng là dẻo miệng mà, nịnh bà thím như cô không giúp ích được gì cho con đâu~」

「Tirumina-san, cô vẫn còn trẻ lắm」

「Fufufu, cảm ơn con nhé」

Tirumina-san khiêm tốn thế thôi, chứ thật ra cô ấy đã giúp tôi xử lý rất rất nhiều chuyện rồi. Cứ lâu lâu là tôi lại đi một chuyến xa nhà, nếu không có cô ấy thì tôi chẳng thể làm được gì hết.

「Cô biết con sẽ ổn thôi, nhưng nhớ chăm sóc cho bản thân đấy, Yuna-chan」

「Vâng, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì cô phải nói Fina gọi cho con nhé」

「Cô sẽ làm thế, con không cần lo lắng đâu」

Tôi tạm biệt mẹ con Tirumina-san rồi về nhà Gấu trong lúc phân vân không biết có nên đến thủ đô ngay hay không.

Dù sao thì tôi cũng chỉ vừa nhận được thư ngày hôm nay thôi, nên chắc nên đợi thêm một, hai ngày nữa cũng không có vấn đề gì đâu ha. Đúng vậy, tôi nên ở nhà chơi thêm hai ngày nữa rồi dùng cổng dịch chuyển đến Thủ đô sau bữa sáng cũng không muộn.

- ʕ•ᴥ•ʔ -

Hai ngày sau, tôi đã phá lời thề vừa lập không lâu trước đây để vác mặt đến Thủ đô.

Chẳng biết vì cớ gì mà ông vua đó lại muốn tôi đến Thủ đô vào lúc này.

Vì sợ người ta sẽ nhận ra nên tôi di chuyển như một nhẫn giả xuyên qua những khu phố đông người rồi lao nhanh đến cung điện.

「Ồ, chẳng phải Yuna-dono đấy sao? Bệ hạ đang chờ ngài đấy ạ」

Anh lính gác cổng cung điện cúi cổng chào tôi. Có vẻ như anh ta đã được thông báo rằng tôi sẽ sớm đến.

Tôi sau đó được anh ấy dẫn đến một căn phòng, hẳn đây là nơi mà tôi sẽ gặp nhà vua nhỉ?

「Xin hãy chờ một lát」

Tôi bước vào một nơi trông giống như phòng làm việc. Nếu nhớ không nhầm thì đây cũng là nơi lần đầu tiên mà tôi gặp nhà vua.

Chỉ khác là giờ ổng không có ở đây.

Vì anh lính lúc nãy bảo tôi chờ nên tôi sẽ ngồi chơi một xíu nhỉ?

Ở đây có sẵn một bộ sofa lớn đặt cạnh chiếc bàn nên tôi ngồi xuống rồi lấy trà từ Hộp gấu ra vừa uống vừa chờ. Maa~ tự nhiên như ở nhà thôi.

Nhấp một ngụm, trà ngon ghê~ Tôi nhận chúng từ Lala-san nên hẳn là một loại trà cao cấp.

Có vẻ như nhà vua sẽ không sớm đến đây.

Sau khi uống hết nửa tách trà, tôi lấy một chiếc bánh thử nghiệm của Elena-san ra ăn.

Măm, măm, măm, vị chua của chiếc bánh này thật sự rất ngon. Chị ấy đã dùng loại quả gì vậy nhỉ?

Elena-san đang thử kết hợp rất nhiều các loại nguyên liệu để làm ra nhiều loại bánh khác nhau, có cả những loại mà tôi chưa từng biết tới luôn. Mong thần linh sẽ phù hộ cho vòng hai của chị ấy. Mong là nó không trở nên ú nu khi chị ấy mặc đồ bơi.

Cơ mà hơi lâu rồi đó, sao nhà vua vẫn chưa đến vậy? Có lẽ nào bận quá nên ổng quên luôn rồi không?

Thường thì khi nhà vua bận rộn trong lúc tôi ở cung điện thì Eleanora-san sẽ đến thay, nhưng lần này cô ấy cũng không đến nốt.

Công chúa Flora cũng không có ở đây để tôi đọc sách tranh cho nghe nên tôi đành triệu hồi hai bé gấu trong dạng gấu con để chơi cùng cho đỡ chán.

Sau khi cưng nựng hai cục bông mềm mại một lúc, thì tôi để Gấu Yuru lên vai trong khi ôm lấy Gấu Kyuu. Fuu~ cảm giác tuyệt ghê luôn.

Trong lúc đang tận hưởng cảm giác fuwa fuwa từ các bé gấu thì cánh cửa chợt mở ra và nhà vua bước vào.

「Đã để cô chờ lâu rồ… Cô đang làm cái gì thế?」

Nghe nhà vua hỏi thế nên tôi nhìn một vòng quanh căn phòng, ở trên bàn là trà và bánh đang ăn dở, ngồi cạnh đó là tôi, người đang được Gấu Yuru massage vai trong khi ôm Gấu Kyuu.

Tôi đang tự nhiên như ở nhà, phải không nhỉ?

「Tôi nhận được yêu cầu triệu tập đến đây và được dặn chờ ở trong phòng này, nhưng vì không thấy ai tới hết nên tôi chán」

「Cái đó thì cho ta xin lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một người chờ ta đến mà lại thoải mái thế này đấy」

Tôi còn nghe ông ta lẩm bẩm「Dù trông thế này thôi nhưng ta vẫn là một vị vua cơ mà?」

「Tôi cứ tưởng ngài phải quen với mấy việc này nhờ có Eleanora-san rồi chứ?」

「Cô với Eleanora đều cùng một giuột cả」

Không có chuyện đó đâu nhé. Tôi vẫn chưa đạt đến đẳng cấp của cô ấy đâu.

「Vậy, ngài gọi tôi đến đây có việc gì thế?」

「À đúng rồi」

Sau khi nhà vua ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tôi liền dọn sạch chiếc bàn rồi đặt Gấu Yuru và Gấu Kyuu ngồi ở hai bên.

「Cô đến nhanh thật đấy」

「Chẳng phải trong thư ngài nói là có việc gấp sao? Thế nên tôi mới phải gấp rút đến Thủ đô đó」

Nói dối đó, thật ra tôi dành hai ngày lăn lộn ở nhà trước khi nhảy vào Cổng gấu để đến đây.

「Vậy, chuyện là gì thế? Tôi chỉ biết ngài cần ma thạch của Kraken để làm gì đó thôi」

「Trước hết thì mang viên đá ra cho ta xem được chứ?」

Tôi lấy viên ma thạch của Kraken ra đặt lên bàn.

「Đây là ma thạch của Kraken?…Khá lớn đấy. Ta có thể chạm vào nó được không?」

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhà vua cầm nó lên săm soi một cách nghiêm túc. Hẳn là ổng cần nó cho một việc gì đó quan trọng lắm.

「Yuna, cô có thể giao thứ này lại cho ta có được không?」

「Được thôi, ngài cứ lấy đi」

「Ta biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng…hở?」

「Tôi nói là ngài có thể lấy nó, tôi không có vấn đề gì với việc đó hết」

「Cô có chắc không đấy…?」

Nhà vua có vẻ bất ngờ khi yêu cầu của ổng được đáp ứng nhanh thế.

「Ổn mà, không phải ngài đang cần nó sao?」

Tôi thì chẳng biết phải làm gì với nó hết, thế nên đem nó cho nhà vua có vẻ là lựa chọn tốt hơn.

Dù không biết ông ấy cần nó làm gì, nhưng hẳn phải là chuyện rất quan trọng nên ông ấy mới gọi tôi từ Crimonia tới đây.

「Thay vào đó, ngài có thể cho tôi biết lý do ngài cần thứ này được không?」

Maa~ tôi không nghĩ là ông ấy dùng nó vào việc xấu, nhưng tôi tò mò về chuyện đó. Với lại, là người sở hữu hợp pháp của viên đá, tôi có quyền biết nó sẽ được sử dụng cho chuyện gì mà đúng không?

Nhà vua đặt viên đá xuống mặt bàn rồi từ tốn kể cho tôi nghe ngọn nguồn câu chuyện…

Truyện Chữ Hay