Khi mặt trời đã lên đến đỉnh, chúng tôi quyết định quay trở lại gian hàng của Shia.
Vì tụi Shia cứ than phiền rằng chẳng đứa nào có thời gian rảnh tay để nghỉ ngơi cho đàng hoàng, thế nên tôi nghĩ mình sẽ trở thành vị cứu tinh cho các cậu ấy bằng cách mang về một ít quà vặt. Tất nhiên là các cô bé cũng không phản đối.
Vấn đề bây giờ là việc xếp hàng mua thức ăn giữa cái nóng 40 độ thậm chí còn thảm hơn cả tự thiêu. Hơn nữa, Shia có nói rằng một vài người bạn của nhỏ sẽ đến giúp đỡ vào buổi trưa.
Nếu chúng tôi không mua đủ thức ăn cho tất cả mọi người thì tôi sẽ cảm thấy tồi tệ lắm.
Thành ra tôi đi đến quyết định cuối cùng, đó chính là mang bánh mì của Morin-san cho cả bọn cùng gặm. Với số lượng bánh mì khổng lồ mà tôi đang có ở bên trong Hộp Gấu thì dù có bao nhiêu người ở đó cũng không thành vấn đề.
Trên đường trở về, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều người đang dạo quanh lễ hội với que kẹo bông trên tay.
Phải nói thật rằng tôi cảm thấy rất vui khi kẹo bông được đón nhận nồng nhiệt đến thế. Dù sao thì tụi Shia cũng đã rất chăm chỉ học làm kẹo nên tôi cũng hy vọng việc buôn bán sẽ tiếp tục suôn sẻ.
Ngay khi về đến gian hàng, chúng tôi để ý đến một cô gái lạ mặt đang rất tích cực marketing cho sản phẩm kẹo bông. Có phải cô ấy là một trong những người bạn mà Shia đã nói đến không?
Vậy là không giống như tôi, nhỏ thật sự có bạn bè ở trường?
「Bọn tớ về rồi nè, Shia. Các cậu vẫn đang làm tốt nhỉ?」
Tôi bắt chuyện với Shia trong lúc nhỏ đang đưa kẹo bông cho một đứa trẻ.
「Haha, cậu thấy đấy, nhờ có một người bạn bình thường của tớ đến giúp nên số lượng khách hàng của bọn tớ cuối cũng đã trở lại bình thường」
「Nhưng đừng có quên rằng chúng ta phải trả công nhỏ một bữa ăn đấy nhé」
Marcus cắt ngang lời của Shia để giải thích về cái giá phải trả.
Đối với bọn học sinh thì một bữa ăn là đủ để trả công rồi nhỉ? Nếu là người lớn thì sẽ đòi tiền...
Cơ mà bình thường là sao hả? Trước lúc bọn tôi trở về có chuyện gì bất thường xảy ra sao?
Maa~ bỏ chuyện đó qua một bên, tôi nhìn quanh gian hàng của tụi Shia một lần nữa nhưng vẫn không thấy Tilia ở đâu hết. Nhỏ nói rằng sẽ đến giúp đỡ sau khi hoàn tất công việc buổi sáng, chẳng lẽ đến giờ nhỏ vẫn chưa làm xong?
「Shia, Tilia vẫn chưa đến sao?」
Tôi muốn cảm ơn nhỏ vì đã dẫn bọn tôi đi chơi suốt ngày hôm qua.
「À, nếu cậu đang tìm Tilia-sama thì cậu ấy đang ở phía sau gian hàng đấy」
Ở phía sau gian hàng, chúng tôi bắt gặp Tilia đang thu mình trong một góc, quay lưng lại với chúng tôi. Trông nhỏ ủ rũ đến nổi trồng được nấm ở trong đó luôn rồi ấy.
「Nè Shia, có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế?」
「Maa~ nói sao nhỉ? Sau khi tớ nói rằng bọn tớ không cần sự giúp đỡ của nhỏ nữa thì nhỏ thành ra như thế đó」
「Nói thẳng luôn sao? Cậu đúng là phũ phàng thật đấy」
「Đừng nghĩ xấu về tớ thế chứ! Hãy để tớ kể cậu nghe một câu chuyện buồn」
Shia bắt đầu giải thích vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Mọi chuyện bắt đầu khi Tilia bắt tay vào công việc lôi kéo khách hàng của nhỏ. Vì là người nổi tiếng cho nên chẳng mấy chốc nhỏ đã lôi kéo được một nhóm học sinh tụ tập lại phía trước gian hàng. Sau khi Tilia mỉm cười giới thiệu rằng kẹo bông ở đây chính là món ngon nhất lễ hội hôm nay, tất cả học sinh đồng loạt tiến tới tấn công gian hàng của cả đám. Hết người này đến người khác, hết nhóm học sinh này đến nhóm học sinh khác chen chúc nhau hét vào mặt tụi Shia để đòi mua kẹo. Số lượng khách hàng lớn đến mức cả 3 chiếc máy làm kẹo bông hoạt động hết công xuất vẫn không thể xử lý hết.
Cuối cùng, mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi hiệu ứng đám đông kéo thêm những kẻ hiếu kỳ lại gần, để rồi sự hiện diện của Tilia càng trở nên nổi bật và thu hút nhiều người hơn nữa, thậm chí còn gây ảnh hưởng đến các gian hàng ở bên cạnh. Cái vòng luẩn quẩn đó kết thúc với việc Shia túm cổ Tilia lôi vào phía sau gian hàng trước khi tất cả trở thành một đống hổ lốn. Cuối cùng, sau khi mọi thứ đã dần dịu xuống thì chúng tôi cũng về tới.
Nhưng ngay cả khi Tilia đã biến đi mất thì vẫn còn rất nhiều người đang tụ tập ở phía trước nơi này, hơn hẳn tất cả các gian hàng ở xung quanh. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tầm ảnh hưởng của một người nổi tiếng.
Nghĩ kỹ một chút thì mọi chuyện xảy ra hoàn toàn hợp lý thôi. Nếu như Tilia, một công chúa chính hiệu, đích thân đi giới thiệu cho một sản phẩm thì chẳng có lý do gì nó lại không trở nên nổi tiếng đúng không?
Dù là với học sinh, quý tộc hay là thường dân, chỉ cần vô tình đi ngang là sẽ bị thu hút đến đây ngay khi nghe thấy tên của công chúa. Và khi được công chúa giới thiệu cho một thứ gì đó thì làm sao mà họ dám từ chối được cơ chứ. Chưa kể đến vẻ đẹp sắc nước hương trời và nụ cười vô cùng quyến rũ của nhỏ. Chỉ cần một nụ cười thôi là đủ để đám con trai đổ gục dưới chân nhỏ hết rồi. Ừ thì, mấy cái kỹ năng bá đạo đó là bất khả thi với một con gấu như tôi…
Dựa theo kết quả đánh giá thì sự quyến rũ của công chúa có sức hút kinh khủng hơn nhiều so với bức tượng gấu của tôi.
「Và vì lý do đó cho nên bọn tớ buộc phải yêu cầu Tilia-sama ngưng giúp đỡ」
Rồi sau đó nhỏ bắt đầu hờn dỗi ha…
Tôi tiến đến bên cạnh Tilia từ phía sau.
「Tilia, cậu ổn chứ?」
「Yuna? Nghe tớ nói nè…」
Tilia quay lại ngay khi nhỏ nghe thấy giọng của tôi nhưng rồi bắt đầu quay sang trái rồi sang phải tìm như muốn thứ gì đó trong bối rối.
「Hmm? Cậu đang ở đâu thế, Yuna?」
Tôi đang đứng ngay trước mặt cậu đây.
「Mình ngỡ rằng vừa nghe thấy giọng nói của Yuna cơ mà…」
Ừ, đúng là cậu vừa nghe thấy, bởi vì tôi vừa hỏi cậu có ổn không cơ mà.
Ánh mắt Tilia dừng lại ở tôi một lúc, nhưng rồi lại tiếp tục hướng tới các cô bé đang đứng bên cạnh tôi.
「Fina-chan, Yuna đang ở đâu thế?」
「Yuna-oneechan ở ngay trước mặt chị đấy ạ」
Fina và những người khác chậm rãi nhìn sang tôi, và ánh mắt của Tilia cũng trở lại với tôi một lần nữa. Đầu nhỏ khẽ nghiêng một cách bối rối.
「Yuna…?」
「Hai, Yuna-desu」[note40266]
Tôi giới thiệu bản thân với nhỏ thêm một lần nữa. Yuna phiên bản 2.0 đây.
Vẻ mặt của Tilia vẫn trông cứ như đang nghi ngờ cả thế giới.
Phản ứng đó là sao? Nhỏ không cảm thấy hài lòng khi tôi thoát ra khỏi bộ đồ gấu hả?
「…Umu, tay và chân thì giống với Yuna lắm…」
Tilia chụp lấy và sờ năn tay gấu của tôi.
Vậy là mọi người chỉ nhận ra tôi sau khi để ý phần đó thôi hả?
「Yuna, tại sao cậu lại mặc đồng phục vậy?」
「Shia nói rằng tớ không thể mặc đồ gấu nữa bởi vì nó quá nổi bật. Thành ra tớ buộc phải mặc đồng phục dự phòng của nhỏ」
Tôi đưa ra một lời giải thích đơn giản.
「Điều đó cũng đúng, trang phục gấu của cậu thật sự quá nổi bật. Nhưng mà tớ không ngờ cậu lại là một cô gái dễ thương đến thế này luôn đó, Yuna」
Nói thật thì đây là một lời nhận xét khó chấp nhận nhất mà tôi nghe được. Nhất là khi mới hôm trước nhỏ vừa khen tôi mặc đồ gấu rất dễ thương. Tóm lại, với nhỏ thì đồng phục hay đồ gấu cũng chẳng khác gì nhau hết có đúng không?
「Tilia nói đúng đó, thậm chí nó cũng làm tớ bất ngờ luôn. Ai có thể ngờ được một cô gái dễ thương đến mức này lại trốn bên trong bộ đồ gấu cơ chứ」
「Cả cậu nữa hả, Shia?」
Tilia nhìn sang Shia và ngay lập tức phản ứng như thể nhỏ vừa nhớ ra một thứ gì đó.
「Đúng rồi! Nghe tớ nói này, Yuna! Shia bảo tớ đi quyến rũ khách hàng rồi sau đó đột nhiên yêu cầu tớ dừng lại. Mặc dù tớ đã cố gắng hết sức mình nhưng nhỏ lại bảo tớ chỉ gây ra rắc rối thôi đó!」
「Đó là bởi vì số lượng khách hàng cậu mang đến vượt quá khả năng xử lý của bọn tớ. Tớ cũng cảm thấy có lỗi khi bắt cậu vào trong này đấy chứ. Chỉ là bọn tớ không còn cách nào khác mà thôi. Bọn tớ không đủ năng suất để đáp ứng cho đám đông khủng bố như thế」
Maa~ mỗi gian hàng ẩm thực chỉ có thể xử lý một số lượng khách hàng nhất định mà thôi. Điều đó phụ thuộc vào kích cỡ của gian hàng cũng như số lượng nhân viên. Một gian hàng nhỏ nhoi như thế này chắc chắn không thể nào trụ vững trước số lượng khách hàng bị thu hút bởi Tilia.
「Nhưng tớ muốn giúp để cảm ơn các cậu vì đã giới thiệu tớ với Yuna cơ mà」
À đúng rồi, còn cái đó nữa.
Nghĩ lại thì cái giao dịch đó nghe có công bằng chút nào đâu? Tilia đáng lẽ phải đánh giá cao bản thân hơn một chút. Nhỏ đánh đổi thời gian có thể dành để vui chơi lễ hội chỉ để được gặp tôi thôi đó.
「Cậu đã giúp bọn tớ đủ rồi mà~」
Mặc dù Tilia đã cố gắng hết sức nhưng những gì xảy ra là không thể tránh khỏi. Nhỏ có thể là một học sinh nhưng danh hiệu công chúa mà nhỏ mang trên người vẫn chẳng mất đi đâu được.
Cơ mà nói mới nhớ, đem công chúa đi thu hút khách hàng chẳng phải là quá bất công với các gian hàng khác rồi sao? Ở thế giới cũ của tôi, việc này giống như mời Gordon Ramsey đi quảng cáo cho quán mì gõ vậy đó. Nó quá mức cần thiết cho những thứ đơn giản như lễ hội trường, thế nên kết quả tất nhiên sẽ thành ra một mớ lộn xộn.
Dù Shia cố thuyết phục Tilia rằng công việc này không phù hợp với nhỏ, nhưng xem ra Tilia sẽ không chấp nhận điều đó đâu. Rất có khả năng là bởi vì Tilia thực sự mong muốn được giúp đỡ gian hàng, thế nên nhỏ mới trở nên hờn dỗi như thế.
Ngay cả tôi, một người chưa từng trải nghiệm lễ hội trường bao giờ, cũng cảm thấy niềm vui khi giúp đỡ tụi Shia gây dựng gian hàng của mình. Nghĩ lại thì đó là lý do vì sao tôi đưa cho các cậu ấy máy làm kẹo bông và thậm chí còn tạo ra tượng gấu để quảng cáo cho gian hàng nữa.
Bởi vì sự giúp đỡ của tôi góp một phần nhỏ vào sự thành công của họ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc theo, vậy nên tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc của Tilia lúc này.
Maa~ đành vậy, tôi sẽ dùng cách của gấu để an ủi Tilia, hy vọng nhỏ cảm thấy tốt hơn. [note40267]
「Mu, tớ hiểu rồi. Cảm ơn, Yuna. Bây giờ tớ đã ổn rồi. Tớ sẽ không ích kỷ nữa đâu」
*Rừ Rừ Rừ
Ngay khi tâm trạng của Tilia trở nên khá hơn thì cũng là lúc bụng một ai đó bắt đầu đánh trống. Chúng tôi đảo mắt nhìn quanh để tìm xem nguồn gốc của âm thanh.
「Shia, các cậu đã ăn gì chưa?」
「Chưa đâu, cả bọn sắp chết đói rồi đây này, tụi tớ quyết định sẽ thay phiên đi ăn vào ca nghỉ nhưng đến giờ cả đám vẫn chưa ngơi tay」
Nhìn cái cách mà cả bọn chiến đấu với đám đông trước đó thì tôi cá là các cậu ấy chẳng có cơ hội để kiếm thứ gì bỏ vào mồm rồi.
「Nếu không chê thì tớ có mang bánh mì cho các cậu đây」
「Hửm? Có phải là loại bánh mì chúng ta ăn khi cậu hộ tống bọn tớ lần trước không?」
「Queo~ là nó đấy」
「Tớ muốn một phần!」
「Tớ cũng thế!!」
Marcus và Timor, những người vẫn đang làm kẹo bông ở phía trước gian hàng, chồm hẳn về phía sau để đáp lại. Có vẻ như cả ba vẫn chưa quên món bánh mì mà tôi đã cho các cậu ấy trong buổi ngoại khóa đợt trước nhỉ? Chà~ bánh mì của Morin-san là số 1 nên cũng chẳng trách các cậu ấy được.
「Tớ sẽ để lại một ít ở đây, cứ ăn bất cứ thứ gì các cậu thích nhé」
Tôi lấy ra đủ bánh mì cho tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả cô bạn của Shia đang làm việc ở phía trước.
「Yuna-san, tiếp theo cậu định làm gì?」
「Tớ nghĩ là bọn tớ sẽ đi tham quan lễ hội thêm một vòng nữa」
Vẫn còn rất nhiều nơi thú vị mà bọn tôi chưa ghé thăm.
Từ sáng đến giờ, chúng tôi chỉ ghé lại những nơi đã đến hôm qua bởi vì Noa và Shuri muốn páo chù; thế nên, lịch trình chiều nay sẽ là những địa điểm thú vị mới do đích thân tôi lựa chọn.
「Tiện thể mang Tilia-sama theo luôn nhá!」
「Shia!?」
Tilia cũng ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của nhỏ.
「Dù không thể thu hút khách hàng, tớ vẫn có thể giúp đỡ những việc khác cơ mà!」
Shia lắc đầu.
「Ý tớ không phải thế. Tilia, nhờ có cậu nên bọn tớ đã thu hút được rất nhiều khách hàng vào buổi sáng rồi. Những khách hàng đó sẽ làm nốt công việc quảng bá còn lại. Bọn tớ sẽ ổn thôi nên cậu cứ dùng thời gian để làm những việc mình thích đi nhé!」
Nhỏ nói đúng, dù sao thì hàng người ở phía trước cũng chưa bao giờ trở nên ngắn hơn kể từ lúc chúng tôi trở về, thậm chí tôi còn thấy nhiều người đang tiến lại hơn nữa cơ.
「Ngoài ra, nếu bọn tớ để cậu giúp đỡ thêm thì sẽ bị các gian hàng bên cạnh phàn nàn mất」
Nhờ công chúa giúp đỡ vốn đã là gian lận ngay từ đâu luôn rồi gái ơi.
「Hãy thay bọn tớ tận hưởng lễ hội cùng với Yuna và các cô bé nhé!」
Marcus và Timor cũng gật đầu với lời nói của Shia.
「Xin hãy để phần còn lại cho chúng tớ và thưởng thức lễ hội đi, Tilia-sama」
「Mọi người… cảm ơn các cậu」
Tilia chấp nhận tình cảm của mọi người dành cho nhỏ.
Sau khi chúng tôi dùng bữa trưa cùng với Shia và Marcus, hai người đang trong ca nghỉ, chúng tôi rời khỏi gian hàng cùng với một thành viên mới, Tilia.
「Fufu, nếu tớ mà là con trai thì trông tớ chắc hẳn phải giống dân chơi lắm nhỉ? Được nhiều cô gái dễ thương vây quanh đến thế này cơ mà!」
Tilia, người chỉ mới trước đó thôi còn trông cực kỳ chán nản, hiện giờ đang vui vẻ bước đi trong khi nắm tay Shuri và Misa, tôi và Fina cũng tiến bước theo sau.
「Mặc dù tất cả đều là trẻ em…」
Ngoại trừ tôi 15 tuổi, các cô bé ở đây chỉ có độ tuổi trung bình là 8.
「Tuy nhỏ nhắn, nhưng tất cả đều rất dễ thương đúng không?」
Maa~ cái đó thì tôi không thể phủ nhận.
Không giống Noa, Tilia dường như chỉ quen biết Gran-san chứ chưa từng gặp Misa bao giờ. Thế nên chúng tôi cũng đã tranh thủ giới thiệu Misa với nhỏ.
「Chị rất hạnh phúc khi thấy các em mặc trang phục mà chị đã tặng」
Các cô bé rất thích trang phục mà Tilia đã mua cho, thế nên chúng đã trở thành trang phục lễ hội hôm nay của các em ấy. Tilia trông có vẻ rất vui vì điều đó.
Chà~ tôi nghĩ rằng ai cũng sẽ cảm thấy vui khi món quà của mình được trân trọng và mang ra sử dụng… Có lẽ tôi nên kiểm tra lại Hộp Gấu của mình để đảm bảo không có món quà quan trọng nào đóng bụi ở trong đó.
「Misana, em có muốn chị mua cho thứ gì không nè?」
「A, thật sự không cần đâu ạ-」
「Fufu, không cần phải ngại ngùng thế đâu」
Tilia ngắt lời, nắm lấy tay Misa rồi kéo em ấy đến cửa tiệm quần áo mà hôm qua, sau đó tất cả chúng tôi cùng nhau chọn ra bộ trang phục đẹp nhất cho em ấy. Tilia lại một lần nữa cố thuyết phục tôi mua một thứ gì đó dễ thương. Nhưng tôi đã lịch sự từ chối đề xuất của nhỏ thêm một lần nữa.
Sau khi thanh toán trang phục cho Misa, chúng tôi rời khỏi cửa tiệm. Misa đi phía trước, xoay tròn một cách vui vẻ trong bộ cánh mới. Em ấy thật sự quá sức dễ thương khi thể hiện niềm hạnh phúc của mình, tất nhiên Misa không quên cảm ơn Tilia vì đã mua chúng cho em ấy.
「Fufu, vậy là tớ đã có thêm một người vợ dễ thương khác nữa rồi!」
「Coi chừng vào tù đấy gái」
Tôi phản bác lại trò đùa của Tilia trong khi chúng tôi đột ngột bị chặn lại bởi một đám đông ở giữa đường.
「Không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía trước thế nhỉ?」
Noa lách mình qua đám đông để tiến lên phía trước, Misa đi sát theo sau. Shuri cũng lên kế hoạch luồn lách cùng 2 em ấy nhưng ngay lập tức bị Fina giữ lại.
「Onee-chan!」
「Không được!」
「Uuu~」
Chúng tôi từ từ đi xuyên qua đám đông và khi lên được phía trước, chúng tôi được chiêm ngưỡng một màn trình diễn những thứ liên quan đến kiếm.
「Đó là một vũ điệu kiếm (Kiếm Vũ) đúng không?」
Theo những gì tôi thấy thì đây là một màn trình diễn của các vũ công với những thanh kiếm trên tay. Nhưng không như những gì tôi nhớ về điệu múa với những thanh đao ba tư cong vuốt mà tôi từng xem trên TV, ở đây họ chỉ sử dụng kiếm phương tây thông thường mà thôi. Tất nhiên, không phải vì thế mà tiết mục kém đi phần thú vị.
Có tổng cộng 6 người tham gia vào tiết mục này. Với những cú vung đầy uy lực và uyển chuyển, họ thực hiện những vũ đạo đẹp mắt theo mọi hướng. Mặc dù không gian đứng có hơi chật chội nhưng những lưỡi kiếm vẫn chưa chạm vào nhau một lần nào. Chúng luôn tìm được cách để lách qua nhau chỉ với khoảng cách một sợi tóc.
「Thật tuyệt vời!」
「Đẹp quá đi!」
Các cô gái đều bị mê hoặc bởi màn trình diễn hết sức ấn tượng kia.
Đến tôi cũng cảm thấy hào hứng không kém, nó mang lại cảm giác vô cùng tuyệt vời khi được xem trực tiếp. Từng động tác của các vũ công có độ chính xác và đồng bộ một cách tuyệt đối đến nổi tôi không thể tin đây chỉ là màn trình diễn của các học sinh. Chẳng có bất kỳ một lỗi nào diễn ra trong suốt quá trình biểu diễn, và rồi đột nhiên tất cả vũ công đồng loạt chĩa kiếm lên không trung. Giống như là một tín hiệu, chuyển động của họ đột nhiên trở nên gay gắt, sắc bén và nhanh nhẹn hơn, nhưng độ chính xác vẫn như vậy, những thanh kiếm vẫn chưa một lần vượt khỏi quỹ đạo của mình. Cuối cùng, với một vòng cung rộng được tạo ra bởi một cú vung duyên dáng, tất cả thanh kiếm trở vào bên trong bao kiếm một cách gọn gàng, kết thúc vũ điệu tuyệt vời của họ.
Đám đông bên dưới nổ ra một tràng pháo tay vang dội. Tất nhiên, tất cả các cô gái bên cạnh tôi đều nhiệt liệt vỗ tay trong khi tôi cũng cố gắng tạo ra tiếng động tương tự với đôi găng tay gấu, nhưng thật đáng buồn, âm thanh mà tôi mong muốn không hề phát ra. *Bụp bụp
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một màn trình diễn tốt đến thế.
Theo Tilia, thỉnh thoảng cũng có một vài sự kiện nơi mà các nhóm học sinh thực hiện kiếm vũ cùng nhau. Tuy nhiên, chỉ những học sinh giỏi nhất mới được chọn để thực hiện điều đó. Có thể coi đây chính là đặc trưng của những ngôi trường ở thế giới này.
「Công chúa, chị cũng có thể làm được như thế ạ?」
「Chị á? Ưm, chị thật sự không giỏi trong việc phối hợp đồng bộ cùng với những người khác nhưng chị vẫn có thể thực hiện kiếm vũ một mình. Mặc dù để có được một màn trình diễn ngoạn mục như thế này thì em cần đến một vài người bạn phối hợp hết sức ăn ý nhau và một khoảng thời gian luyện tập lâu dài đấy」
Tilia trả lời câu hỏi của Shuri.
Đúng vậy, vũ điệu này chỉ có thể được thực hiện khi tất cả mọi người tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau. Và nó cũng cần rất nhiều sự nỗ lực trong việc luyện tập và nghiên cứu, tóm lại thì thứ này cũng nằm ngoài khả năng của một con gấu như tôi nốt.
Ngay từ đầu, tôi vốn đã không có khả năng làm việc cùng người khác rồi, vậy nên dù có cố gắng thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể đổi nghề thành vũ công được đâu.Lời tác giả:
Và như thế, Công chúa Tilia lại một lần nữa gia nhập pặc ty của anh hùng Yuna.
Chương tiếp theo là buổi chiều của ngày thứ hai. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra đây? Fufufu…