Kuma Kuma Kuma Bear

chương 268: gấu-san tận hưởng ngày thứ hai của lễ hội trường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Yuna-san, xin lỗi nhé. Không có trang phục gấu thì em không thể nhận ra chị luôn…」

Noa à, đó chắc chắn là thứ mà chị không muốn biết một chút nào hết.

Tôi có thể nghe thấy trái tim mỏng manh yếu đuối của mình tan vỡ mỗi khi có ai đó nhắc về bộ đồ gấu. Người duy nhất tôi có thể tin tưởng hiện giờ chỉ có Fina mà thôi, thế nên tôi đang ôm lấy em ấy từ phía sau.

「Trang phục Gấu-san bình thường của chị rất dễ thương nhưng chị trông cũng rất xinh trong bộ đồng phục đấy ạ!」

「Yuna-neechan dễ thương lắm」

「Vâng, chị mặc đồng phục trông rất xinh」

Các cô bé đang cố gắng để an ủi tôi có đúng không…? Uu~ Mặc dù Shia chắc chắn sẽ nổi giận nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi quay trở lại với bộ đồ gấu của mình và sống nốt phần đời còn lại như một con gấu…

「Yuna-oneechan, trông chị thực sự rất dễ thương, vậy nên đừng lo lắng nữa nha」

「Thật sao… em không lừa chị đấy chứ?」

「Vâng, là thật đấy ạ!」

Fina đã nhận ra sự tuyệt vọng của tôi và khẳng định rằng những lời khen mà các cô bé dành cho tôi không đơn giản chỉ là những lời an ủi.

Maa~ dù sao thì đây một phần cũng là lỗi của tôi. Bởi vì lúc nào tôi cũng mặc bộ gấu nên một khi kéo mũ trùm xuống thì chẳng ai có thể nhìn thấy mặt tôi nữa trừ khi họ tiến lại thật gần mà thôi. Các cô bé không được nhìn thấy mặt tôi thường xuyên, thế nên chẳng có gì lạ khi các em ấy không nhận ra tôi trong một trang phục hoàn toàn khác có đúng không?

Nếu những cô bé luôn ở bên cạnh tôi thậm chí còn không thể nhận ra tôi trong hình dạng này thì những người không quen biết chắc chắn sẽ không bao giờ có thể liên tưởng tôi với con gấu đã làm loạn lễ hội ngày hôm qua được nữa.

Ừm, miễn là tôi còn giữ hình dạng này thì chẳng ai có thể phát hiện ra tôi. Đối với loại môi trường khắc nghiệt như nơi đây thì bộ đồng phục này chính là lớp ngụy trang hoàn hảo nhất.

Dù sao thì tôi cũng không nên để các cô bé phải lo lắng cho mình như thế. Tôi đã phải thay đổi tâm trạng ngay.

「Chị chỉ đùa thôi, làm sao chị có thể giận mấy đứa cơ chứ, các em không cần phải lo lắng như thế đâu」

Tôi nở một nụ cười dịu dàng với các cô bé và biểu cảm của các em ấy liền trở nên nhẹ nhõm hơn. Đây tất nhiên không phải là lỗi của các cô bé mà là của Vị thần đã ban cho tôi bộ đồ gấu quá sức bá đạo này. Đúng thế, tất cả những điều tồi tệ xảy ra với tôi là lỗi của thần linh, vì cái sở thích quái gở của bả nên tôi mới phải chịu đựng đau khổ thế này thôi.

「Gian hàng của chúng ta có vẻ đang làm rất tốt nhỉ?」

Tôi chuyển chủ đề ngay khi nhìn sang gian hàng của tụi Shia. Khác hẳn với ngày hôm qua, dù chỉ vừa mở bán một lúc nhưng đã có rất nhiều người đứng xếp hàng sẵn, chờ đợi phần kẹo bông của mình hoàn tất.

「Những người đi theo chúng ta đều mua một ít trước khi chạy đi mất, sau đó lại càng có thêm nhiều người kéo đến hơn」

「Bọn họ chạy đi đâu thế?」

「Vì bị tượng gấu thu hút nên bọn họ không nhận ra Yuna-san đã bị Onee-sama kéo đi. Ngay khi nhận ra việc đó, họ đã lập tức chạy đi tìm chị đấy ạ!」

Có vẻ như Shia thực sự đã giúp tôi cắt đuôi những kẻ đeo bám. Ngay cả khi bọn họ trở lại gian hàng vào lúc này thì họ cũng chẳng thể nào nhận ra tôi trong bộ đồng phục được đâu. Maa~ ít ra thì tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho những cô bé mà tôi phải bảo vệ nữa.

「Được rồi, vậy chúng ta cũng xuất phát thôi nhỉ?」

Tôi vẫn cảm thấy hơi lo lắng về chiếc váy nhưng đành phải chịu đựng đến khi lễ hội kết thúc thôi.

「Shia, để cảm ơn việc cậu cho tớ mượn đồng phục, tớ sẽ cố hết sức để đóng vai một cô nữ sinh bình thường và không gây rắc rối gì hết, hãy chờ tớ trở về nha」

「Khoan đã, tại sao tớ có cảm giác cậu đang cố tình cắm flag thế?」

Nói vậy là ý gì cơ chứ?

Hào quang rắc rối của tôi chỉ gắn liền với bộ đồ gấu thôi, thế nên cởi ra một phát là ngon ngay. Dù thế nào đi nữa thì người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy tôi là một học sinh hết sức bình thường.

Miễn là không bị giáo viên tóm được thì tôi sẽ ổn thôi, cơ mà dù chuyện đó có xảy ra đi nữa thì tôi vẫn luôn có thể đổ lỗi cho Shia đúng không?

「À đúng rồi, hôm nay Tilia không đến sao?」

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Tilia đã nói rằng hôm nay nhỏ sẽ đến giúp gian hàng của tụi Shia nhỉ?

「Cậu ấy nói mình bận chút việc vào buổi sáng nên sẽ đến ngay khi hoàn tất chúng. Nhưng Tilia cũng đã hứa sẽ cùng một vài người bạn trong lớp đi tham quan lễ hội rồi, thế nên cậu ấy không thể hướng dẫn các cậu đi chơi như hôm qua đâu」

「Thật ra thì nhờ có thêm những chiếc máy làm kẹo của Yuna-san nên công việc của bọn tớ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi, nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì bọn tớ cũng không cần Tilia-sama đến giúp nữa đâu」

Hiện giờ Marcus và Timor đang làm kẹo bông trong khi Shia xử lý những công đoạn khác ở phía sau gian hàng. Nếu khách hàng ồ ạt kéo đến, nhỏ có thể ngay lập tức di chuyển ra bên ngoài để sắp xếp trật tự hoặc nhảy ngay lên chiếc máy thứ 3.

「Cattleya, cậu cũng sớm đi tham quan lễ hội thôi đúng không?」

「Tất nhiên, tớ sẽ đi ngay khi thay ca. Mặc dù cũng muốn đi chơi cùng các cậu lắm nhưng tớ đã lỡ hứa sẽ đi chơi với đám bạn của mình mất rồi, xin lỗi nha」

「Maa~ không sao đâu, với lại hôm qua Tilia đã dẫn bọn tớ đi tham quan khắp học viện rồi thế nên bọn tớ sẽ ổn thôi」

Và như thế, chúng tôi rời khỏi quầy kẹo bông của tụi Shia để tự mình đi khám phá lễ hội.

「Misa, em có muốn ăn thêm thứ gì không?」

Tôi quay sang hỏi Misa, người vẫn đang vui vẻ thưởng thức que kẹo bông của mình.

Vì chỉ có mỗi Misa là đang gặm kẹo bông, tôi cũng nhận ra các cô bé khác đều đã từ chối lời chào hàng buổi sáng của Shia. Maa~ hôm qua mỗi người chúng tôi đều gặm vài que, chưa kể lúc tụi Shia luyện tập thì chúng tôi cũng đã ăn rất nhiều sản phẩm thử nghiệm. Rốt cuộc thì chẳng ai có thể chịu nổi nó nữa rồi.

Dù sao thì vẫn còn rất nhiều thời gian trước bữa trưa nên chúng tôi có thể tự do thưởng thức các món ăn độc đáo của lễ hội mà không phải bận tâm đến đám đông khách hàng chen chúc như hôm qua.

Tuy nhiên, 「Không đâu ạ, chỉ cần chúng ta đi cùng nhau thì mọi thứ đều ngon hết」là câu trả lời của Misa.

「Vậy thì Yuna-san, em có một đề xuất! Em muốn quay lại thử thách ném dao hôm qua! Em phải páo chù!」

Vì Misa không có đích đến cụ thể, thế nên Noa đã nhanh chóng giơ tay lên để đề xuất nơi mà em ấy muốn đến.

「Thế còn hai em thì sao?」

Tôi cũng cần thêm ý kiến của cả Fina và Shuri nữa.

「Em thì sao cũng được hết」

「Em cũng muốn ném dao」

Shuri đồng ý với đề xuất của Noa, trong khi hai cô bé còn lại không thực sự bận tâm về điều đó. Tôi cũng không có vấn đề gì, vậy nên gian hàng ném dao thẳng tiến thôi nào.

Tuy nhiên, để giữ lời hứa không trở nên nổi bật với Shia, tôi đã nói trước với các cô bé rằng lần này mình sẽ không tham gia nữa và chỉ đóng vai trò khán giả mà thôi.

「Shia sẽ nổi giận nếu chị lại gây ra sự chú ý. Thế nên cho dù các em không giành được giải thưởng thì chị cũng không thể giúp được gì đâu nhé」

Nếu tôi lại tiếp tục hành trình chinh phục tất cả các giải thưởng đặc biệt như hôm qua thì tôi cũng chẳng biết mình phải thay đổi trang phục để làm cái gì nữa. Hơn nữa, bởi vì tôi đang mặc đồng phục của học viện, cho nên nếu có ai thắc mắc tôi đến từ lớp nào thì đó sẽ là cái kết (cho Shia).

Bằng mọi giá, tôi phải tránh trở nên nổi bật, nếu không thì chỉ gây thêm rắc rối cho các cô bé đi bên cạnh tôi mà thôi.

Tuy nhiên, lỡ như các em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt cún con và năn nỉ tôi lấy hộ một phần thưởng thì sao? Hừm, tôi chẳng biết lúc đó mình có còn giữ được lý trí không nữa, thậm chí tôi còn có cảm giác việc đó xảy ra có hơi chút thường xuyên trong ngày hôm qua…

Maa~ nói về việc đó, thường khi tham gia trò chơi, các cô bé chỉ nhắm đến những giải thưởng nhỏ xinh mà thôi. Trái ngược hoàn toàn với tôi, người luôn nhắm vào những thử thách khó khăn nhất. Có phải là do dòng máu cựu game thủ xúi giục không nhỉ?

Cơ mà bỏ chuyện đó sang một bên, sau khi thuyết phục các cô bé rằng lần này tôi phải kiềm chế và cố hết sức để đóng vai một khán giả bình thường nếu không muốn lặp lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, chúng tôi cùng nhau đi đến gian hàng ném dao.

Tôi không biết có phải bởi vì những chiếc kẹp tóc quá dễ thương hay không nhưng hôm nay chỗ ném dao vẫn thu hút được rất nhiều cặp đôi và các cô gái trẻ.

「Noa-oneesama, chị lấy được chiếc kẹp tóc của mình từ đây ạ?」

「Đúng đó, nhưng hôm nay chị sẽ giành được phần thưởng lớn hơn nữa cho xem」

Misa nhìn sang mái tóc của Fina và sau đó là Shuri.

「Shuri-chan, em không thử lấy một chiếc cho mình sao?」

「Có chứ! Nhưng mà em không thể giành được phần thưởng nào hết. Mặc dù Yuna-oneechan đã lấy cho em chiếc lớn nhất nhưng bởi vì nó quá nổi bật nên em cũng không thể mang nó theo」

「Thật sao!?」

「Vâng, đó là lý do hôm nay em sẽ cố gắng hết sức để lấy một chiếc nhỏ hơn cho mình」

Shuri tuyên bố với sự tự tin tuyệt đối.

Vì một số lý do, Shuri cũng có động lực giống như Noa. Tôi hy vọng lần này em ấy sẽ ném trúng.

Ba cô bé lần lượt xếp vào hàng để tham gia trò chơi. Chờ chút, chỉ có ba thôi á?

「Fina, em định không tham gia sao?」

「Em đã có một chiếc kẹp tóc rồi, vì thế nên em sẽ ở đây với chị, Yuna-oneechan」

「Em có thể thử nhắm đến một phần thưởng lớn hơn mà」

「Thế này là đủ rồi ạ」

Fina nói và chạm nhẹ vào chiếc kẹp tóc của mình. Xét theo tính cách của Fina thì có lẽ đó là lời thật lòng của em ấy.

「Được rồi, vậy hãy cùng chị cổ vũ cho Noa, Shuri và Misa nha」

「Vâng!」

Chúng tôi nhích lại gần khán đài để cổ vũ cho ba cô bé nhưng lần này chẳng có ai quay sang nhìn tôi và đột ngột thốt lên 「Đó là một con gấu!」nữa.

Trước đó, tôi cũng đã chạm mắt với các học sinh thuộc ban tổ chức của gian hàng và tất nhiên, họ cũng chẳng thể nhận ra tôi chính là con gấu hôm qua. Maa~ dù sao tôi cũng đã cất công thay đổi trang phục cơ mà, hôm nay chúng tôi cũng không đi cùng với công chúa Tilia, tôi thực sự chẳng có gì nổi bật giữa đám đông hết.

Cảm giác ở một chốn đông người mà chẳng có ai nhìn chằm chằm vào mình thật tuyệt vời và thoải mái.

「Yuna-oneechan, nhìn kìa」

Trong lúc tôi đang hạnh phúc với sự bình yên nhỏ nhoi của mình, Fina chỉ tay về chiếc kệ, nơi các giải thưởng đang được sắp xếp ngay ngắn.

Ở đó là một chiếc kẹp tóc thậm chí còn xa hoa hơn cả cái mà tôi đã thắng được cho Shuri hôm qua.

Maa~ ít ra thì tôi vẫn chưa cuỗm sạch mọi thứ từ họ nhỉ?

「Yuna-oneechan, hình như có thứ gì đó được viết bên dưới nó nữa」

「Bên dưới hở?」

Đúng là có thứ gì đó được ghi chú bên dưới chiếc kẹp tóc nhưng quá xa để nhìn rõ. Tôi tăng cường thị giác của mình lên rồi tập trung nhìn lại dòng chữ.

「Giải thưởng cho độ khó cấp Gấu」

Cấp gấu!?

「Cái đó là ám chỉ đến chị, có đúng không?」

Có vẻ là vậy, nhưng ai đặt ra cái tên đó thế? Tại sao lại là ‘Gấu’ cơ chứ?

Trong khi tôi đang thắc mắc về lý do ban tổ chức đồng ý thông qua cái tên đó thì một chàng trai xếp hàng phía trước Noa đã quyết định chấp nhận thử thách của Cấp độ Gấu rồi kìa, sẵn tiện thì bên cạnh ảnh cũng đang có một cô gái đang cỗ vũ nhiệt tình nữa.

Queo, có vẻ như anh chàng này muốn đối đầu với thử thách Cấp độ Gấu chỉ để ghi điểm với cô bạn gái của mình nhỉ? Mong là ảnh thành công, chứ không thì khá là nhục đấy nhé.

Sau khi xác nhận có người muốn tham gia thử thách Gấu, một thành viên trong ban tổ chức nhanh chóng di chuyển ra phía sau khán đài, chụp lấy một thứ gì đó rồi chạy đến cánh phải tại góc xa nhất của trường bắn. Sau đó, cậu ta vào tư thế chuẩn bị và ném mạnh thứ trong tay lên không trung, kẻ thách thức chộp lấy cơ hội và ném con dao trên tay mình vào vật thể đang lơ lửng trên sân đấu nhưng đáng buồn là con dao trượt mục tiêu trong gang tất. Con dao cứ thế bay thêm vài thước nữa trước khi ghim xuống mặt đất một cách đầy thất vọng.

Theo những gì tôi thấy thì đây là thử thách ngắm bắn những thứ chuyển động đúng không? Nó cũng khá giống trò lấy ná bắn chim nhỉ.

Cơ mà nếu xét theo độ khó thì thế này chẳng phải là lunatic rồi sao? Điều khiển con dao ném trúng một mục tiêu đứng yên ở khoảng cách xa thế này đã là một chuyện rất khó rồi, bây giờ chúng nó còn di chuyển nữa…

Những ai dám thử sức cấp độ này đều sẽ ném trật lất mục tiêu thôi. Hay tôi nên nói rằng, đó là điều hiển nhiên nhỉ?

Cô gái cổ vũ anh chàng trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng chẳng thể trách được. Thử thách này cơ bản là không phù hợp với khả năng của bọn học sinh. Thậm chí một mạo hiểm giả lành nghề còn phải chật vật trong việc đối phó với đám quái vật bay thì một cậu trai trẻ non nớt thế này làm cách nào có thể đạt được thành tích như thế chứ.

Sau khi cặp tình nhân đã tấu hài xong, Noa bước lên phía trước. Em ấy nhìn chằm chằm vào giải thưởng Cấp Gấu. Nhưng nhìn kiểu gì cũng là bất khả thi đối với một cô bé nên tôi thực sự hy vọng em ấy có thể suy nghĩ thấu đáo để không lãng phí lượt ném của mình cho cái thử thách điên cuồng này và nhắm đến một chiếc kẹp tóc ở gần hơn.

Noa liếc nhìn về phía tôi, thế nên tôi ngay lập tức lắc đầu, giơ tay chữ X và cố gắng thuyết phục em ấy bằng ánh mắt: Bỏ cuộc đi, em không làm được đâu.

Tuy nhiên, có vẻ như cảm xúc của tôi đã không đến được với em ấy bởi vì sau cùng câu trả lời vẫn là: 「Em muốn tham gia thử thách Cấp Gấu」.

Noa…

Kết quả thì, hiển nhiên là Noa đã ném hụt toàn bộ…

Trong khi đó, Shuri và Misa nhắm đến những mục tiêu ở gần nhất và thành công lấy được cho mình một chiếc kẹp tóc xinh xinh.

Noa phình má tỏ vẻ bực bội trong khi Shuri và Misa ăn mừng.

「Ném trúng một thứ ở trên không như thế đúng là bất khả thi mà」

Đúng rồi đấy, phải chi em ấy nhận ra sớm hơn thì tốt rồi.

Không giống như Noa, Shuri và Misa chỉ nhắm đến thứ mà mình có thể đạt được và giờ các em ấy đang hạnh phúc với giải thưởng của riêng mình.

「Yuna-neechan, cài nó lên giúp em nha」

Shuri vui vẻ chạy đến bên tôi với chiếc kẹp tóc dễ thương mà em ấy vừa thắng được. Tôi nhận lấy nó và nhẹ nhàng kẹp nó lên mái tóc của Shuri giống hệt như cách mà tôi đã làm cho Fina. Lúc này trông hai em ấy thực sự rất giống nhau, hai chị em dễ thương thật đó.

「Fufu, trông em dễ thương lắm」

Shuri có vẻ rất hạnh phúc khi nhận được lời khen của tôi.

Bên cạnh đó, Misa đã nhờ Noa cài chiếc kẹp tóc giúp mình. Và như thế, tất cả các cô bé đều đã sở hữu cho mình một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh rồi.

「Nếu Yuna-oneechan cũng mang một chiếc thì tất cả chúng ta sẽ hợp nhau lắm đó」

「Yuna-neechan, chị có muốn mang chiếc kẹp tóc siêu to mà chị đã tặng cho em không?」

Tôi lịch sự từ chối lòng tốt của Shuri bởi vì nếu làm thế thì chẳng có lý do gì tôi phải thay đổi trang phục của mình nữa rồi.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục lên đường để khám phá nốt những gì chúng tôi đã bỏ lỡ ngày hôm qua.

Thay đổi lớn nhất trong hôm nay chỉ là một số tiết mục giờ đây đã được thêm độ khó Cấp Gấu vào nhóm giải thưởng mà thôi.

Lời tác giả:

Vì tất cả các cô bé đều đã có phụ kiện tóc cho mình, thế nên tôi cũng lấy cho Misa lấy một chiếc.

Năm tới, có lẽ tất cả các tiết mục đều sẽ thêm độ khó Gấu vào chế độ chơi. Chúng ta hãy cùng chờ xem. lol

Truyện Chữ Hay