Sau khi Lapis tung phép thuật, một phần lớn thành phố đã bị thiêu rụi thành bình địa. Nhưng có vẻ phạm vi của phép này dài còn hơn là rộng, nên nó đã lan tới cả gần dinh thự của Nhà vua.
Trong khi Loren còn đang thấy lạnh sống lưng trước thiệt hại khổng lồ vừa rồi, Lapis chỉ thản nhiên bước đi trên tàn tro đòn phép của cô để lại, rồi niệm phép ánh sáng trên đầu ngón tay để mở rộng tầm nhìn xung quanh.
“Tại sao cô lại làm vậy?”
“Chỉ là một đại ma pháp thôi mà. Chúng biết thừa vị trí của chúng ta rồi, quan trọng gì nữa.”
Lapis nói nhẹ như không.
Loren bối rối, và hỏi cô câu hỏi cần phải hỏi.
“Vậy tại sao cô lại dùng phép thuật đó?”
“...Hehe.”
Lưỡng lự một hồi, Lapis le lưỡi một tiếng rồi cười trừ.
“Đừng có “hehe” với tôi.”
“Không, tôi dùng phép đó để hạ con Cốt Long thật mà. Tình hình gấp rút lắm đó.”
Lapis tỏ vẻ nghiêm trọng rồi ra sức giải thích, Loren tiếp tục nhìn bằng ánh mắt ngờ vực rồi giục cô nói tiếp.
“Thật chứ?”
“Tôi nghĩ đáng lẽ ra nên dùng phép yếu hơn là <> là đủ rồi.”
Không ngờ Lapis lại thừa nhận mình đã dùng sai phép.
Thủ phạm gây ra tình hình hiện tại là Lapis, do cô phải kiềm chế bấy lâu nay nên đã giải phóng hết căng thẳng chồng chất trong lòng dưới hình thức một chiêu phép thuật siêu màu mè. Nhưng thấy cô đã biết lỗi rồi, Loren nghĩ có trách nữa cũng chẳng ích gì nên quyết định đổi chủ đề.
“Thần chú cô vừa xài không dính dáng gì đến số lần dùng thánh thuật của cô đâu nhỉ?”
“Không hề. Hai thứ đó khác nhau hoàn toàn. Tôi vẫn còn 3 lần dùng thánh thuật.”
“Chẳng phải trước đây cô nói chỉ 2 lần thôi sao?”
“Tôi đã tiến bộ hơn một chút rồi.”
Loren không biết tu sĩ thì tiến bộ kiểu gì, nhưng dù sao chuyện số lần dùng thánh thuật tăng lên cũng là chuyện đáng mừng. Còn làm thế nào mà có chuyện đó thì không cần để tâm.
“Có lẽ đến lúc đi rồi…”
Trong khi Loren đang nghĩ anh có thể nhận thêm một đòn nữa vẫn không sao, Lapis mỉm cười và giục họ đi tiếp.
“Đây mới là tác dụng lợi hại nhất.”
Xác sống thì không có những cảm xúc như sợ hãi.
Nhưng dường như ma pháp của Lapis đã gieo rắc nỗi sợ lên chúng.
Bởi vậy hai người đã tới được dinh thự của nhà vua trong yên ổn, không đụng phải con xác sống nào.
Loren tưởng người đứng đầu một quốc gia thì phải sống trong lâu đài nguy nga lộng lẫy, nhưng dinh thự mà họ vừa đặt chân đến này còn khuya mới được gọi là lâu đài.
Bao quanh nó là một hào nước, mỗi bên là một bức tường khá cao, ở trong cùng mới đến dinh thự, thế nên Loren nghĩ nó giống pháo đài hơn.
Vào ngày thường hẳn sẽ có binh lính túc trực trên cầu để canh gác, nhưng bây giờ thì không thấy ai.
Loren và Lapis băng qua cây cầu vắng, đi qua cổng và dừng lại trước một khoảng đất có vẻ là sân dẫn vào dinh thự.
“Bọn các ngươi cũng cả gan lắm mới dám đến đây.”
Ở giữa sân sừng sững một thứ như bệ thờ bằng đá.
Trên bệ thờ là Shayna nằm bất động, trên người mặc bộ váy trắng giống như lúc Loren và Lapis phát hiện cô bé trong rừng sâu. Chắn trước cô bé là Shutel, cô ả đang khoác áo choàng đen.
Quây quanh chỗ đó là những ngọn nến, tỏa sáng đủ thấy cả khoảng sân.
“Gu ăn mặc tệ quá đấy. Ngươi tính làm gì?”
Một cô bé đang nằm yên vị trên bệ thờ.
Nhìn chẳng khác gì một nghi thức tà giáo để tôn thờ một con ác quỷ gì đó, nên Loren giương kiếm, gườm gườm nhìn Shutel.
“Tất cả là để hoàn thành công việc chủ nhân ta đã để lại.”
“Gã chủ nhân đó là tên quái nào chứ? Ngươi định làm gì cô bé đó hả, đồ biến thái kia?”
Khóe môi Shutel giật giật. Cùng lúc đó, Lapis đứng bên cạnh Loren theo dõi tình hình liền bật cười khúc khích.
Để ý thấy Lapis che miệng và run rẩy cố nén tiếng cười, Loren tiếp tục tra hỏi Shutel.
“Ta không thích nghe bọn biến thái trình bày. Kẻ mà ngươi gọi là chủ nhân hẳn phải biến thái hơn ngươi nữa. Bọn biến thái như các ngươi đã là xác sống rồi thì sao không mục rữa dưới Địa Ngục đi?”
“H-hả!? Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này!”
“Riêng khoản đó thì ta không phủ nhận, nhưng đến ta còn biết không được đặt tay lên một bé gái như thế. Cái đó mà ngươi cũng không biết sao, đồ biến thái.”
“Tuổi tác không quan trọng, vì con bé này có sự tương thích!”
Xác sống không có máu chảy trong huyết quản.
Vì thế mà mặt Shutel vẫn không biến sắc, nhưng khuôn mặt ả thì đang méo mó vì tức giận, mắt lườm Loren đầy cay cú.
Thấy Loren cũng lườm lại, Lapis chen ngang.
“Tương thích với cái gì? Ta hơi bị hứng thú đó nha. Kho báu gì đã được ban tặng cho cô bé?”
“Không đời nào hạng người như ngươi có thể hiểu được.”
“Ta là tu sĩ của thần trí tuệ. Nếu có thứ gì hay ho đến vậy thì ta rất muốn biết.”
Lapis vừa gặng hỏi vừa đặt tay lên ngực Loren để chặn anh lại..
Shutel định mở mồm từ chối, nhưng Lapis cắt ngang.
“Ngươi không định nói là không thể đấy chứ? Ngươi đang cố hoàn thành công việc của tên chủ nhân nhà ngươi cơ mà. Nếu không giải thích được cho người khác hiểu, vậy chẳng phải bản thân ngươi cũng không hiểu gì hay sao?”
“Cái gì!?”
“Ngươi chỉ cần nói ra thôi, còn chúng ta hiểu hay không là chuyện khác, nhỉ?”
Lapis nói giọng như thách thức, nhưng rồi Shutel cười khinh khỉnh.
“Định câu giờ hả? Sao cũng được. Việc chuẩn bị đã hoàn tất, các ngươi cũng chẳng chạy đi đâu được. Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết, thì ta sẵn sàng trả lời, về kiệt tác vĩ đại của chủ nhân ta.”
Loren muốn chém chết cô ta ngay lập tức, nhưng đã bị ngăn lại bởi cánh tay trông tưởng chừng mong manh của Lapis với sức mạnh không thể tin được.
Nghĩ Lapis đã có ý định gì đó trong đầu, anh chỉ có nước im lặng nghe Shutel.
“Sự tương thích của con bé này chính là dành cho vật báu mà chủ nhân ta nắm giữ. Sự tương thích với viên ngọc chinh phục cái chết.”
Loren liếc nhìn Lapis, nhưng cô chỉ quay sang anh rồi lắc đầu.
Viên ngọc Shutel nhắc tới là một thứ mà ngay cả Lapis, người tưởng chừng như biết mọi thứ, cũng chưa nghe đến bao giờ.
“Đó là thành quả sau cuộc nghiên cứu của chủ nhân ta. Nó hấp thụ sinh mạng con người và ban tặng sức mạnh để trở nên bất tử.”
Loren bắt đầu bực mình khi nghe Shutel ba hoa giải thích, nhưng có vẻ nó đã chọc đúng trí tò mò của Lapis, cô liền chú tâm nghe từng câu từng chữ của Shutel.
“Chủ nhân cũng đã ban cho ta sức mạnh, song vì không đủ tư cách nên ta chỉ bất tử một nửa.”
Giọng cô ta trầm xuống.
Dường như cô ta đau lòng vì không thể đáp đúng nguyện vọng của chủ nhân, tuy loài wight không dễ chết nhưng giết chúng cũng không phải chuyện bất khả thi.
Lúc Loren nghĩ có thể thí nghiệm đã thất bại, giọng Shutel lại cao vút dần.
“Nhưng công cuộc nghiên cứu của chủ nhân ta cuối cùng đã có thành quả tại vùng đất này! Lúc chủ nhân tìm thấy con bé, ngài đã chắc chắn nó có tố chất và sẽ đem đến kết quả hoàn thiện, vậy nên đã cho nó viên ngọc!”
“Tóm lại là có gã nào đó từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó đã nghiên cứu về thuật bất tử, hắn dùng một ma pháp cụ tự chế để đạt tới đỉnh cao trong nghiên cứu, nhưng không vật thí nghiệm nào của hắn đủ tương thích cả nên chỉ toàn cho ra sản phẩm thất bại, cuối cùng hắn phát hiện Shayna có đủ tư cách, nên đã làm các thứ các thứ.”
“Cô không tóm tắt thì tôi vẫn hiểu được mà.”
“Thế à… Umm, Shutel, có chỗ chưa hợp lý lắm, tại sao câu chuyện chỉ đến chỗ hắn ta tìm thấy Shayna?”
Vẻ mặt Shutel trở nên u ám sau khi Lapis nói vậy.
“Chủ nhân của ta chỉ là phàm nhân. Ngài đã tính toán sai một chỗ.”
“Nghiên cứu của hắn còn nhiều chỗ thất bại chán, tôi không nghĩ chỉ có một chỗ tính toán nhầm đâu.”
“Loren, trật tự nào… chỗ sai đó là gì?”
Lapis nói sau khi bảo Loren im lặng.
Lapis làm vậy để lỡ Loren làm cô ta điên tiết và ngừng nói thì chẳng biết làm sao, nhưng hình như lời của anh không lọt vào tai cô ả.
“Tâm trí của một đứa trẻ không thể giữ được tỉnh táo sau khi bị sức mạnh của cái chết nhập vào.”
“Ý ngươi là sao?”
“Viên ngọc hút sinh mạnh kẻ khác và biến chúng thành xác sống… bị một thứ như vậy truyền vào người, thử hỏi một đứa bé có chịu nổi không?”
Truyền một thứ kỳ quái vào thẳng cơ thể.
Hơn thế nữa là cảm giác khi bản thân ta dần dần biến đổi thành một thứ không còn sự sống.
Dù không hiểu cảm giác đó như thế nào, nhưng anh tin chắc nó rất ghê tởm, không phải thứ có thể dễ dàng mà chịu được, nhất là với một đứa trẻ.
“Cô bé đã phản kháng.”
“Chính xác. Con bé này, trong cơn đau đớn, đã dùng phép <> để trốn thoát.”
“Shayna dùng phép <> sao? À… Ra vậy. Em ấy đã gần trở thành một trong số chúng.”
“Cô giải thích được không, Lapis?”
“Shaysa khi sắp sửa trở thành xác sống do quyền năng của viên ngọc, cô bé đã chống cự và sử dụng sức mạnh của xác sống để niệm phép và thoát khỏi đây. Cô nhóc không xác định được vị trí muốn tới, nên phải gọi là <> thì đúng hơn. Tôi hiểu hầu hết mọi chuyện rồi.”
“Cô nói Shayna là con người mà, phải không?”
Quả thật Lapis đã nói Shayna là con người.
Lapis nhìn Loren vẻ hối lỗi.
“Em ấy sắp trở thành thôi, chưa phải xác sống hoàn chỉnh. Nên hiện tại Shayna vẫn là người. Các thám hiểm giả trong đoàn xe bị suy yếu đến tử vong là do viên ngọc em ấy mang theo.”
Viên ngọc hút sinh mạng người khác.
Shayna đã hút sinh mạng của những người xung quanh em mà không hề hay biết.
“Dù sao thì… sức mạnh được truyền vào người Shayna… toàn bộ người dân Hanza… Viên ngọc đã hấp thụ bao nhiêu sinh mạng?”
“Muốn có thành quả to lớn thì phải chấp nhận hy sinh. Càng nhiều càng tốt.”
“Tệ rồi đây…”
Không nghĩ được gì hơn, Lapis áp lòng bàn tay lên che mặt vẻ lo ngại.
Rồi cô bắt đầu giải thích cho Loren đang ngó ngang ngó dọc giữa cô và Shuten với một vẻ mặt bối rối.
“Xem ra viên ngọc đã biến người dân Hanza, cả thị quốc này, thành xác sống cấp thấp. Dựa trên số người và lượng phép thuật con bé đã dùng trong lúc phản kháng thì nó sẽ nhận được sức mạnh để trở thành xác sống cấp cao.”
“Có cách nào ngăn lại không?”
“Đến nước này rồi thì không. Shutel đã nói rồi đấy. Việc chuẩn bị đã hoàn tất.”
“Chính xác! Chuẩn bị đã đâu vào đấy, tác phẩm của chủ nhân ta sẽ hoàn thành!”
Shutel giơ cao cánh tay hướng lên bầu trời, trên bệ thờ trước mặt cô ả, một tia sáng trắng bừng lên từ ngực Shayna.
Dù sáng đến vậy nhưng nó không tỏa ra chút nhiệt nào, thay vào đó nó tỏa lan ra hơi lạnh sởn gai ốc khiến Loren rùng mình.
“Tình hình tệ quá nhỉ?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Thực sự rất tệ.”
Giọng Lapis có pha chút cay đắng.
Cô hạ cánh tay đang chắn ngang Loren xuống, nắm chặt lại và lườm Shutel đang cười rồ dại.
“Ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây đâu.”
“Ta sẽ không chết. Cho đến khi ta đem thành quả này đến cho chủ nhân! Ngươi cũng nên thấy mừng đi. Hãy quỳ gối xuống và hiến dâng mạng sống của các ngươi cho ngài!”
Ánh sáng tỏa ra từ Shayna thậm chí còn sáng hơn.
Giữa luồng sáng chói mắt, Loren lấy tay che mắt lại, còn Lapis, có lẽ vì mắt cô là nhân tạo nên không cần che chắn, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Shutel đang đứng quay mặt về hướng Shayma và ánh sáng.
Shutel hét lớn cho cả hai người họ nghe thấy.
“Nhất định lần này hãy sinh ra từ quyền năng của viên ngọc và linh hồn của thiếu nữ! Hỡi kẻ chinh phục cái chết! <>!”
Ngay thời khắc đó, một sự hiện diện lấn át cả không gian đã khiến Loren lạnh đến thấu xương, như thể một mũi dùi băng sắp sửa găm thẳng vào tim anh.