Loren và Lapis cùng nhau chạy xuyên thành phố tối tăm.
Xung quanh trạm xá sáng như ban ngày bởi họ phải đảm bảo tầm nhìn, nhưng bởi vì giờ họ phải chạy ra xa khỏi nó, nguồn sáng duy nhất mà họ có được là ánh trăng và ánh sao.
Họ vừa chạy hết tốc lực vừa diệt những con zombie xuất hiện bất thình lình.
“Mắt của tôi được hợp nhất cùng năng lượng nên chúng ổn thôi, nhưng”
Lapis nói trong khi chạy trước Loren, giọng cô nghe có vẻ như cô ấn tượng một thứ gì đó.
“Tôi cũng để ý rằng thị lực trong tối của anh tốt đó chứ.”
Loren đã từng cõng Lapis trên lưng và chạy xuyên một cái đường hầm tối đen như mực trong một nhiệm vụ trước đây của họ.
“Mấy cái này quen thì làm được thôi.”
Ý Loren muốn nói rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra được trên chiến trường.
Những trận đột kích và cướp đêm đã trở nên quá đỗi bình thường, nên việc phải nhìn trong bóng đêm là công cụ cần thiết để sinh tồn, Loren không là một ngoại lệ, từ khi còn là một cậu bé, Loren đã tự mình luyện tập sao cho cậu có thể di chuyển được trong bóng tối.
“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ bọn xác sống không có đặc điểm nhận dạng để biết vị trí của chúng ở đâu cả. Cảm giác được chúng là cả một vấn đề.
“Ờ thì, trực giác của anh thật phi thường, bởi anh có thể giết bọn chúng trong môi trường thế này cơ mà.”
Không giống như con người hay tên gọi của nó, xác sống không hề sống.
Đó là nguyên nhân chủ yếu gây cản trở khả năng nhận thấy được bọn chúng.
Loren lo lắng tột độ bởi những thứ trời đánh này cứ đột ngột nhảy bổ ra từ đâu mà không có dấu hiệu báo trước.
Mặc dù anh có thể thấy chúng khi chúng di chuyển, và chúng di chuyển vô cùng chậm nên anh có thể dễ dàng đánh bại chúng nó, nhưng anh vẫn không loại trừ khả năng mình bị dính một đòn chí mạng bất cứ lúc nào, nên anh không thể lơ là cảnh giác được.
“Tôi không thể liên tục giữ mình trong trạng thái này được, chết tiệt thật.”
Loren chửi rủa và liên tục dùng thanh cự kiếm của mình để chém những con zombie lao đến anh thành hai mảnh.
Anh nghe thấy một thứ gì đó vỡ tung tóe trên phố, nhưng không gian quá tối để có thể nhận ra cái gì đã rơi xuống từ độ cao nào, và Loren cũng đội ơn rằng trời tối mịt mù, bởi anh không cần phải nhìn thấy những đồ vật và màu sắc làm sởn cả gai ốc.
“Cô không thể triệu hồi ánh sáng bằng ma thuật à?”
“Chạy lòng vòng một thành phố không có lấy một tí ánh sáng mà người mình thì sáng như Đảng thì cứ như báo cho tất cả bọn chúng biết ta đang ở đâu vậy.”
“Bố ai thèm quan tâm chứ?”
Loren nghĩ rằng không còn người nào còn sống trong thành phố cả.
Ngay cả khi có người dân ở đây, thì không tài nào mà người đó không là thức ăn cho lũ xác sống ngoài kia được.
Cái cảm giác mà mọi thứ đều tập trung vào anh và Lapis là một lý do.
Nếu đúng thật xung quanh vẫn còn người sống sót, thì lũ xác sống cũng sẽ đuổi theo họ.
“Ít ra thì Shutel cũng phải để tâm tới chứ nhỉ?”
Nếu lũ xác sống chỉ bao gồm zombie và tử sĩ thì Lapis cũng chẳng thèm quan tâm đến việc để lộ vị trí làm gì.
Nhưng trong số chúng tồn tại loài wight, một loài được biết đến với trí thông minh có thể sánh ngang một người bình thường.
Hơn nữa, loài wight chính là lý do, hoặc gián tiếp gây ra cái tình huống trớ trêu mà họ đang phải đối mặt ngay lúc này.
“Nếu một bầy zombie ập tới thì sẽ chỉ phiền hơn một chút thôi, nhưng nếu con ả triệu hồi cả một con rồng xương thì kèo này căng.”
“Nếu chuyện đó xảy ra thì phương án duy nhất là xách dép lên mà chạy thôi.”
“Và để lại Shayla à?”
Loren bỗng nhiên khựng lại.
Nếu anh lập luận giống như một người lính đánh thuê, thì đúng thật phương án duy nhất là bỏ Shayla lại và rút lui.
Nhưng khi anh tự hỏi rằng mình có thể làm điều đó không, thì anh lại không thể trả lời nó được.
“Để tới lúc đó tôi tính.”
“Ah, đang cố đánh trống lảng nè đúng không?”
Loren cố qua mặt cô, nhưng Lapis nhận ra điều đó, và anh nhăn mặt lại đôi chút.
Nhưng có vẻ như Lapis không định đùa tiếp nữa và im bặt lại, dường như cô đang đợi Loren nói gì đó.
Điều đó cắt ngang cuộc đối thoại ban nãy của họ, nên Loren quay lại chủ đề lúc trước.
“Trong trường hợp này, theo cô nếu Shutel bị đánh bại thì có giải quyết được mọi chuyện không.”
“Tôi nghĩ không.”
Câu trả lời rất đơn giản nhưng vô cùng tàn nhẫn.
Loren thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhưng Lapis vẫn tiếp tục giải thích như thể không có gì xảy ra cả.
“Có một thủ phạm nào đó đã gây nên mớ hỗn độn này. Và người đó không phải Shutel, mà là cái người mà Shutel đã nhắc đến. Tôi không biết hắn ta đã làm gì, nhưng hắn đã làm gì đó với Shayna và đã thất bại, nên ông ta đã trốn khỏi đây.”
“Hợp lý.”
“Và cuộc nổi loạn của vô vàn xác sống này. Chắc hẳn đây là một trong những gì hắn ta đã làm, nhưng hắn không còn ở đây nữa, nên ngay cả khi ta đánh bại Shutel, lũ xác sống sẽ vẫn hoành hành như hiện tại.”
Lapis nói nghe rất đơn giản, nhưng nội dung lời nói của cô cho ta thấy một thực tại tàn nhẫn.
Tại thời điểm đó chưa ai xác định được bao nhiêu phần trăm dân số của tiểu quốc đã trở thành xác sống, nhưng nếu con số đó là 100% thì số lượng xác sống sẽ vượt mức mười ngàn.
Nếu lũ xác sống lang thang với số lượng lớn như thế, nó đã vượt xa tầm kiểm soát của vài người rồi, và lúc đó là lúc chính phủ hoặc quân đội bắt buộc phải can thiệp.
“Loren, bên phải có hai tên.”
Loren trong vô thức đã gần như ngừng suy nghĩ, nhưng Lapis cảnh báo anh về lũ zombie vừa xuất hiện, và anh đã hạ hết hai tên với một cú vung từ thanh cự kiếm của mình.
“Đùa không vui đâu.”
“Đúng, không vui thật. Thật ra, dự đoán của tôi chỉ là một giả thuyết dựa trên con số thương vong nếu nó ở mức thấp nhất.”
Loren nhìn Lapis, anh đợi xem cô có nói gì nữa không, nhưng cô không hề để ý đến ánh nhìn đó, và lắc đầu trong khi chạy.
“Tôi quan tâm đến cái kho báu của Shayna kia kìa. Một con wight thôi đã đủ mệt rồi, nhưng nếu một thứ gì đó to hơn và khỏe hơn xuất hiện, thì lũ zombie và tử sĩ này còn dễ thương chán.”
“Tôi không nghĩ bọn này dễ thương chút nào đâu.”
Loren vừa hạ một con zombie vừa nói.
Anh nghe tiếng một thứ gì đó rơi tõm xuống trong con ngõ tối, và Loren vung kiếm một lần nữa, vì anh sợ thứ đó đang dính đầy thanh kiếm của mình.
“Lũ xác sống này nhiều tới mức nó làm tôi muốn trầm cảm.”
“May là đang ban đêm đấy. Nếu đang ban ngày thì mọi chuyện sẽ căng hơn nhiều.”
Xác sống ít khi ra ngoài vào buổi sáng.
Và ban đêm là lúc bọn chúng có thể tung hoành với toàn bộ năng lực của mình.
Nếu đúng là vậy thì chẳng ai lại đi mừng vì mặt trời lặn xuống, nhưng Lapis thì ngược lại.
Cô nghĩ rằng do lũ xác sống trong thành phố chưa từng ở dạng đó được cũng khá lâu rồi, hầu hết chúng không khác gì mấy phiên bản của mình khi còn sống.
Lapis chẳng quan tâm gì mấy bởi cô là quỷ, nhưng những con zombie mà Loren tàn sát nãy giờ bao gồm cả trẻ con, và nếu như lúc đó là ban ngày, khi anh có thể hoàn toàn thấy địch thủ của mình, anh sẽ không dám xuống tay với bọn chúng.
“Loren, giờ tôi mới nghĩ ra.”
“Gì vậy? Tôi có linh cảm xấu về những gì cô định nói, nhưng cứ nói đi.”
Loren trả lời Lapis, anh chẳng trông đợi gì nhiều, và tay thì liên tục vung kiếm chém những con zombie nhảy bổ vào người anh.
Lũ xác sống đáng lẽ ra phải nên tập trung vào Klaus, người đang đứng trong một khu vực được thắp sáng đồng thời bởi ánh lửa trại và năng lực của Gift, nhưng vẫn còn một số tên tấn công họ trên những con phố tối tăm. Khi họ gần đến trung tâm thành phố, số lượng zombie và tử sĩ tăng lên đáng kể, và điều đó làm Loren đề cao cảnh giác hơn nữa.
“Những người còn sống duy nhất trong thành phố là bọn mình và Klaus đúng không?”
“Không thể tin được cô không kể đến Broas và dàn harem của Klaus.”
Anh biết Lapis không nhắc đến họ bởi cô không chắc họ sẽ sống sót hay không, nhưng Loren cầu mong là vậy, nên anh đáp trả lại Lapis, người theo lẽ tự nhiên không nhắc đến bọn họ.
“Để tôi nói lại. Những ai còn tỉnh táo và biết được những gì đang xảy ra là bọn mình và Klaus đúng chứ?”
“Nếu không tính đối thủ của chúng ta và Shayna.”
“Vậy có phải rằng không có ai ngoài chúng ta là nhân chứng cho những chuyện này không?”
Loren còn cảm thấy tồi tệ hơn khi nghe đến từ “nhân chứng.”
Nhưng xung quanh khu vực chỉ toàn là xác sống, và đúng thật những người còn sống là anh và Lapis, và Klaus thì đang cố gắng giữ lấy mạng sống của mình, nhưng họ đang ở rất xa cậu ta và không trong tầm nhìn của cậu.
Trong trường hợp Broas và những cô gái, chưa biết họ sẽ tỉnh lại hay không, nên Lapis nói không có ai là nhân chứng.
“Thì sao.”
“Tôi nghĩ sẽ không là vấn đề nếu tôi thử nghiêm túc hơn một tí.”
Loren nghĩ một lúc khi Lapis hỏi ý kiến anh.
Tất nhiên anh vẫn không ngừng giết xác sống, nhưng anh vẫn cố suy nghĩ trong lúc duy trì mode đồ sát đó, và sau khi giết được vài tên, anh đưa ra quyết định.
“Uh, tôi nghĩ nó sẽ là vấn đề đó. Nghe như không có gì tốt lành sẽ xảy ra cả.”
“Ổn mà đúng không?”
Trong màn đêm tĩnh mịch, nơi không ai có thể nhìn thấy thứ gì cả, Loren và Lapis nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc đó, Loren nhận ra rằng thuyết phục cô nàng là điều không thể, nhưng anh có cảm giác mình không nên bỏ cuộc nên anh đã tiếp tục lý luận.
“Không. Thanh kiếm của tôi là đủ để hạ lũ xác sống rồi. Dù sao thì, tôi không nghĩ cô nên ép mình dùng năng lực của bản thân. Nếu một con rồng xương xuất hiện thì mọi chuyện sẽ khác.”
Loren vừa dứt lời, mặt đất dưới chân anh rung lắc dữ dội.
Anh cố giữ thăng bằng trên mặt đất đó trong sự bất ngờ, còn Lapis thì lại nói với một giọng điệu rất vui vẻ.
“Anh nói một con rồng xương xuất hiện thì cũng ok mà đúng không?”
“....Đáng lẽ ra tôi không nên nói thế....”
Loren bỗng nhớ tới câu nói “Mới nhắc Tào Tháo...”.
Câu nói đó có nghĩa là những từ thốt ra đôi khi có thể triệu hồi được đối tượng mà người đó đang nói đến, nhưng mặc dù Loren ước gì mình không nói gì cả, mọi chuyện đã quá muộn.
Những đợt rung chuyển bắt đầu tạo nên những kẽ hở trên phố và những tòa nhà xung quanh bắt đầu sụp đổ, và con rồng xương đã đuổi theo Loren và những người bạn trồi lên khỏi mặt đất cùng một tiếng gầm vang trời.
“Nếu anh không để tôi thỉnh thoảng sử dụng toàn bộ công lực, có thể tôi sẽ mất bình tĩnh đấy.”
Lapis không để bộ mặt bình thường của cô lên nữa, mà đôi mắt của cô biến thành hình viên đạn trong sự giận dữ.
Lapis, người đã thay đổi cách nói chuyện của mình, đứng đối diện với con rồng xương đang cố chui khỏi mặt đất, và giơ bàn tay lên trước mặt mình.
“Vượt qua dòng sông của sự đau thương và đến nơi vực thẳm của nó. Nếu ngươi muốn gõ cửa thiên đường, hãy để tội ác của ngươi được phán xét bởi màu đỏ thẫm của máu. <>”
Một màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt Loren.
Anh không thể thấy bất kì thứ gì khác.
Không một tiếng gầm hay tiếng hét, không có tiếng vụn vỡ hay lửa cháy.
Mọi thứ chỉ biến mất vào một màu đỏ thẫm của máu.
“Cái... đéo gì vậy?”
Không phải Loren chưa từng thấy ma thuật trước đây.
Nhưng anh không tài nào tin được cái thứ mà anh vừa chứng kiến thuộc cùng loại ma thuật mà anh đã từng gặp lúc trước.
“Hãy cứ ở sau lưng tôi, được chứ?”
Lapis nói cho Loren-lặng-tiếng bằng một chất giọng nhẹ nhàng.
“Nếu không, anh sẽ chết theo cách mà ngay cả tro của anh cũng không còn tồn tại nữa.”
Lời nói của Lapis như một lời thì thầm.
Cùng lúc đó, màu đỏ thẫm biến mất.
Nó biến mất đột ngột như lúc nó xuất hiện vậy, làm cho Loren nghi ngờ rằng không có ngọn lửa nào đã cháy trước mặt anh cả.
Nhưng sát thương của nó vẫn còn hằn rõ trước mặt anh.
“Cô đang đùa à?”
Mọi thứ đều đã biến mất.
Những phiến đá lót đường, những tòa nhà, con rồng xương đang cố trồi lên từ mặt đất, và những tên xác sống đang tụ lại trong khu vực.
Tất cả những thứ đó đều đã biết mất, và cảnh tượng trước mặt anh không còn gì ngoài mặt đất trống rỗng.
Anh không biết bao nhiêu phần của thành phố đã bị biến thành như vậy, nhưng một phần lớn của thành phố bỗng tan vào mây khói chỉ trong một nốt nhạc.
“Sự kiểm soát của tôi không được tốt cho lắm...Nhưng tôi cũng vui là mình đã sử dụng ma thuật ở mức cao nhất.”
“Vừa nãy là gì vậy...”
“Một loại ma pháp lửa cực độ... nhưng đúng như tôi nghĩ, khó có thể mà kiểm soát chúng với tay chân và mắt giả. Nếu mắt của tôi là mắt thật, ít nhất tôi cũng có thể tăng tầm tác dụng của nó.”
Lapis nói cô đã chưa sử dụng ma thuật ở tầm tác dụng tối đa, nhưng sau khi thấy nó thiêu rụi hoàn toàn con rồng xương cùng lũ xác sống, cộng với những tòa nhà trong khu vực, Loren chỉ biết giữ im lặng.
“Vậy nếu cô ở trong điều kiện tốt nhất thì sao? Nếu vậy, cô có còn cần tôi không?”
“Đùa thôi Loren. Tôi không thể nào sử dụng loại ma pháp này trong chiến trường được. Nó màu mè hoa lá hẹ và có hỏa lực cực tốt, nhưng nó chỉ có thế thôi. Tôi vẫn cần anh chứ Loren.”
Lapis vừa nói vừa đi vào phần đất không mà cô vừa thiêu cháy.
Loren đi theo cô, và anh sợ nền đất sẽ nóng như lòng chảo địa ngục, nhưng những gì anh cảm thấy được là đất và cát, không có gì như sỏi đá bị đốt cháy cả.
Trong khi Loren đang sử dụng 200 IQ của mình để tìm ra cái logic đằng sau mọi chuyện, Lapis nói tiếp.
“Hơn nữa, tôi là một nữ tư tế, nên nếu mọi người biết rằng tôi có thể sử dụng ma pháp, moi chuyện sẽ khá là căng thẳng đấy. Thường tôi không làm thứ này đâu.”
Lapis vươn vai, và nói lúc nãy đã làm cô giảm stress khá nhiều.
Loren theo chân Lapis tiến vào trung tâm thành phố, qua nền đất ban nãy, và anh nhận ra rằng cô chưa trả lời câu hỏi của anh về việc cơ thể cô trong điều kiện tốt nhất. Anh không muốn ép cô phải trả lời và tự thề với bản thân rằng mỗi khi Lapis nói mình muốn sử dụng ma thuật thì anh sẽ ngăn cô ngay lập tức, bằng bất cứ giá nào.