Cơ thể Shayna lơ lửng trên bệ thờ, tà váy cô bé đong đưa.
Mái tóc vàng óng giàu sức sống khi trước giờ đã mất đi sự tươi sáng, trở nên lạnh lẽo và xám xịt.
Đôi mắt của cô bé vô hồn vô định, và thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn yếu ớt của cô là tiếng rền rĩ đến chói tai.
Từng màn sương trắng liên tục tuôn ra từ làn da nhợt nhạt, nhuốm màu tang tóc của Shayna, chúng trườn từ cơ thể cô bé xuống bệ thờ, phủ kín mặt đất.
Vật thể trên ngực cô không còn bừng bừng chói lòa như ban nãy mà chỉ tỏa ánh sáng nhè nhẹ, mơ hồ, làm Loren có cảm giác như đang có gì đó nổi lên da mình.
“Aa… Đây, đây chính là tác phẩm của chủ nhân ta… Đây đích thực là vị vua tử thần…”Giọng Shutel run lên vì sung sướng.
Do là xác sống nên cô ả không thể nào cảm nhận được thứ cảm giác mà người trần mắt thịt như Loren đang phải gánh chịu từ Shayna.
“Tệ quá. Tệ hết sức.”
Lapis nghiến răng lùi lại một bước, như thể bị lấn át bởi sự hiện diện của Shayna. Shutel đắc thắng lên tiếng với giọng nói vẫn còn đang tê tái đầy sung sướng.
“Đây là kết thúc! Thời khắc đã điểm, vạn vật sẽ phải quỳ gối trước tuyệt tác của chủ nhân ta!”
“Làm như tên <> có thể một mình tận diệt của thế giới vậy… Triệu hồi hàng loạt cái lũ này thì may ra còn được, mà suy tính của ngươi có một chỗ hổng đấy.”
Shayna, giờ đây đã trở thành Vua Bất Tử, vẫn chưa có động thái nào.
Lapis giơ ngón tay chỉ vào Shutel trong khi đứng cách vài bước sau lưng Loren, người đang lăm lăm thanh cự kiếm hướng về phía Shayna dù đang nổi da gà đến lạnh sống lưng.
“Chỗ hổng? Ngươi đang nói cái...?”
“Chính nó!”
Lapis hạ ngón tay xuống, lớn tiếng ngắt lời Shutel.
Shutal giật mình liền im bặt, Lapis nhân lúc đó thuyết giảng cho cô ả.
“Cái thứ đang xuất hiện hiện ở đây chắc chắn là <>. Nhưng liệu tên <> có thể kiểm soát được hay không?”
“Hả?”
Nhìn Shutel phản ứng bối rối như vậy, Lapis càng thêm chắc chắn một điều.
Tuy điều này chẳng có ý nghĩa gì với họ lắm, nhưng lại là vấn đề nghiêm trọng với Shutel.
“Đừng nói là ngươi triệu hồi <> trong tình trạng chưa kiểm soát đấy nhé.”
“Ch-chuyện đó… Không, <> chỉ tấn công những sinh vật sống như ngươi mà thôi! Ta là xác sống nên…”
“À rồi. Ra là thế. Chết rồi mà vẫn ngu!”
Shutel câm nín khi đột ngột bị Lapis chửi mà quên cả tức giận.
Lapis nói tiếp bằng giọng còn lớn hơn và chỉ thẳng vào Shayna.
“Cái thứ ở đằng kia chính là <>! Nó là chủng xác sống cấp cao nhất với ý định kéo mọi thứ trên thế giới xuống mồ để trở thành bá chủ đấy! Không đời nào nó lại để một tên xác sống nguyên vẹn ý thức như ngươi sống sót đâu!”
“Cái- Aaa!?”
Shutel suy sụp, lùi lại vài bước tránh xa khỏi Vua Bất Tử đang lơ lửng bên cạnh và ngước lên nhìn Shayna.
Cô ả tình cờ bắt gặp phải ánh mắt trống rỗng của Shayna.
“Éccccc!?”
Shutel khẽ rên một tiếng.
Là một xác sống lẽ ra không thể biết sợ hãi, nhưng toàn thân cô ả giờ đây đang tràn ngập một nỗi sợ kinh hoàng, và trong lúc còn đang đứng bất động tại chỗ, Shayna từ từ giơ cánh tay về hướng ả.
“Dừng lại! Ta là…”
Cô ả không có cơ hội nói nốt.
Ngay khi Shayna tập trung vào Shutel, một thứ gì đó tựa ngọn lửa trắng bốc lên từ dưới chân Shutel và nuốt gọn ả.
Rồi ngọn lửa tan biến, để lại Shutel với một vẻ mặt vô hồn, chẳng còn chút sức sống.
Ả đang quỳ xuống như là một thần dân quỳ gối trước uy quyền của nhà vua, miệng cô ta chỉ bật ra những tiếng gầm gừ nghe không ra từ ngữ. Màn sương vàng ố bao quanh khắp người cô ả cũng dần biến mất.
“Không thể tin nổi. Cô bé hút sinh lực từ ả wight đó và biến ả thành zombie bình thường.”
“Khó vậy sao chơi… Khoan, vậy là chúng ta phải giết Shayna ư?”
Loren thừa biết đối thủ của mình là <>, xác sống cấp cao nhất.
Song nó vẫn mang hình hài của Shayna, bởi vậy khi tự vấn bản thân mình liệu có thể nhấc kiếm lên không, anh chỉ biết câm lặng.
“Nếu anh có thể chém hạ nó thì đã tốt, nhưng đối thủ của chúng ta là <> đó biết không? Nó có vô số lớp bảo vệ kháng đòn vật lý và phép thuật, thậm chí có cả một trường hút sinh lực quanh người nó nữa. Nếu anh có thể giết nó… ấy, chờ đã, hừmm?”
Lapis im bặt và chuyển sang nghĩ ngợi, nhưng trước khi cô kịp nảy ra ý gì, con zombie từng là Shutel đã phát hiện ra bọn họ và bò qua bệ đá lao về chỗ hai người.
Thấy kẻ địch đang phóng thẳng tới, Loren vung kiếm chém con zombie một nhát từ vai chéo xuống, cắt đứt cơ thể nó làm đôi.
“Chết tiệt! Nó nhìn sang đây rồi!”
Hành động của Loren đã dụ Shayna nhìn về phía anh, cô bé giơ cánh tay lên, hệt như vừa làm với Shutel.
Loren nghĩ nếu bị trúng đòn lửa trắng đó thì anh cũng sẽ bị hóa thành zombie, thế nên anh lập tức nhảy sang một bên để né.
Cùng lúc đó Lapis tránh về hướng ngược lại với Loren để làm chệch mục tiêu của Shayna.
“<>” (Hoả Nguyền)
Cột lửa trắng phụt lên từ mặt đất nơi Loren vừa đứng trước đó.
Thấy ngọn lửa tan biến mà vẫn không bắt được Loren, Shayna, vẫn đang lơ lửng trên bệ thờ, chầm chậm quay người lại và bắt đầu lia mắt truy tìm anh.
Loren hiểu ngay rằng chỉ cần anh dừng lại là sẽ có thêm những ngọn lửa nhằm vào mình, nên anh phải chạy, né sang trái, nhảy sang phải, cố không đi thành một đường thẳng. Shayna dường như đã nắm được chuyển động của Loren, cô bé mấp máy môi và đọc một câu thần chú khác.
“<>”
Cô bé vẫy nhẹ và lửa tỏa ra từ tay cô, rồi bay về hướng Loren theo hình cánh quạt.
Loren né nó bằng cách vội vàng lộn một vòng ra sau, nhưng khi làm vậy anh cũng đồng thời làm giãn khoảng cách cố gắng thu hẹp nãy giờ với cô bé.
“Tôi còn không thể tiếp cận được nó chứ đừng nói gì đến chém hạ này nọ!”
“Anh không còn con dao nào à?”
“Tôi dùng hết để xử bọn zombie rồi!”
“Nuuu… Hỡi những vong hồn đang lạc lối, hãy quay về nơi ngươi thuộc về. <>”
Lapis rên rỉ và niệm phép trừ tà. Cơ thể Shayna tỏa sáng một khắc rồi lập tức tắt phụt, xem ra không hề hấn gì. Cô bé thậm chí chẳng thèm quay sang Lapis mà vẫn chăm chăm nhìn Loren, người đang chạy zig zag đến chỗ mình.
“Dĩ nhiên là bị kháng rồi ha… Thậm chí không đủ gãi ngứa nữa là.”
“Hay tại cô không đủ lòng tin!?”
“Nếu có con tu sĩ nào đủ sức thanh tẩy <> thì mang ra đây hộ tôi cái!”
Lapis vừa dứt lời thì liền nhào sang một bên, sau đó một ngọn lửa trắng bùng lên ngay chỗ cô vừa đứng.
Shayna không để mắt đến Lapis nhưng vẫn biết vị trí của cô.
Cô bé định tấn công Lapis ngay khi cô lơ là cảnh giác nên đã diễn kịch, mắt nhìn Loren tay chỉ Lapis, nhưng Lapis cũng không phải hạng tầm thường.
“Xích diệm thạch, oanh tạc kẻ thù! <>!!” (Hoả Đạn)
Lapis vừa né đòn vừa niệm phép bắn ra 4 viên hỏa đạn từ ngón tay, đều trúng ngay chóc mặt Shayna.
Nếu người thường ăn trọn một đòn như vậy thì đã tan xác từ lâu, nhưng khi khói tan, Lapis thấy trên gương mặt Shayna không có lấy một vết bỏng rồi cằn nhằn.
“Chắc phép thuật trình còi thế này không đủ gây ra một vết xước.”
Trong khi Lapis khẽ lẩm bẩm, Shayna rời mắt khỏi Loren và nhìn về phía cô, cuối cùng đã coi cô là mối nguy.
Lúc Shayna đang từ từ hướng lòng bàn tay vào mình, Lapis đứng yên như phỗng và nhìn thẳng lại với một nụ cười tinh ranh.
“Em chắc chưa? Quyết định rời mắt khỏi anh ta có đúng đắn không đó?”
Khoảnh khắc sự chú ý của cô bé rời khỏi anh.
Loren không ngu gì mà bỏ qua cơ hội như thế.
Shayna đang dở tay thi triển đòn tấn công vào Lapis, nên anh tức tốc chạy lao thẳng vào cô bé vì đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận.
“Đừng ghét anh nha nhóc!”
Loren giáng thanh cự kiếm từ quá đầu, nhằm thẳng vào trán Shayna, nhưng lưỡi kiếm không thể chém trúng cô bé.
Nguyên do chính là Shayna đã cảm nhận được đòn tấn công của Loren và nhảy xuống khỏi bệ thờ trong lúc vẫn tung <> vào Lapis. Đòn đánh của Loren chỉ sượt qua tà váy cô bé rồi đập thẳng xuống bệ đá, nghiền nó thành từng mảnh.
“Lapis!”
Loren tiếp tục đánh móc lên từ phía dưới, nhưng Shayna lại né được. Nhưng anh quyết tâm phải giữ chân cô bé cho đến cùng và chuẩn bị chém thêm một nhát nữa. Dẫu vậy, khi thấy Lapis bị lửa nuốt chửng, anh hoảng hốt la lên.
“Tôi vẫn ổn! Một chiêu không làm gì được tôi đâu!”
Khi ngọn lửa tan đi, Lapis vẫn chưa biến thành xác sống, dù hơi thở có phần nặng nhọc.
Đòn tấn công vừa rồi khiến wight cũng phải khuất phục, vậy mà Lapis vẫn có thể chống đỡ nó, phải chăng cô ấy còn mạnh hơn wight? Ý nghĩ chớp nhoáng xẹt qua đầu Loren, nhưng cơ thể anh vẫn liên tục di chuyển để giữ Shayna trong phạm vi tấn công, chém hết cú này đến cú nọ bằng thanh cự kiếm.
“Cẩn thận đấy Loren! Những chiêu cô bé dùng không phải ma pháp nên không cần niệm chú đâu! Cô bé sẽ tấn công bất ngờ!”
“Thế thì cẩn thận thế quái nào được?”
Đến giờ Shayna vẫn giơ tay lên trước khi ra đòn, nhưng Lapis đã nói hành động đó là không cần thiết. Chỉ cần cô bé thôi làm vậy, Loren sẽ chẳng biết được đòn tấn công sẽ ra lúc nào.
Hơn thế nữa, Loren còn để tâm một chuyện khó chịu hơn.
Khó có thể tin được Shayna lại có kinh nghiệm thực chiến, nhưng chuyện cô bé né được mọi đòn của Loren làm anh thấy bất ngờ cực độ.
Có lẽ sau khi trở thành <>, năng lực thể chất của cô bé đã gia tăng đáng kể. Việc cô bé vụt mất khỏi mỗi đòn tấn công khiến anh cảm giác như đang chém phải đám khói hay làn sương vậy, dù đã cố kìm lại, nhưng từng cơn bấn loạn không khỏi dâng lên trong anh.
“Loren! Nhắm vào chỗ này này!”
Giọng Lapis vang tới.
Trong khi vẫn tiếp tục tấn công, Loren nhìn sang Lapis và thấy cô đang chỉ vào ngực mình.
“Nơi phát ra ánh sáng ấy! Thường thì một con <> sẽ không có cái đó đâu! Tôi không chắc lắm nhưng cũng đáng thử một lần mà!”
Đó là nơi <> đang yên vị.
Dù rất mờ nhạt, nhưng quả thật là có ánh sáng tỏa ra từ ngực Shayna, Loren phân vân không biết có nên làm như Lapis nói không, nhưng Vua Bất Tử đã nghe được những lời vừa rồi, nó nhanh chóng lấy tay che ngực lại. Thấy vậy, anh biết ngay phải làm gì.
“Cô đã từng thấy một con <> bình thường rồi sao…? Thôi, chắc Lapis nói đúng, đáng thử đấy.”
Tất nhiên Vua Bất Tử không có phản ứng gì.
Trong khi vẫn che chắn phần phát ra ánh sáng bằng tay, nó nhìn thẳng vào Loren với ánh mắt trống rỗng và rít lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Tiếng rít lớn đến nỗi Loren chỉ ước được bịt tai lại, song vậy không có nghĩa anh chịu dừng tấn công và để Vua Bất Tử có thời gian hồi sức.
Loren quyết tâm chịu đựng và tiếp tục ra đòn, nhưng rồi anh có cảm giác kỳ lạ khắp tứ chi, chúng như trở nên nặng nề hơn, chậm chạp hơn, giảm tốc độ di chuyển lẫn tốc độ ra đòn của anh.
“Loren! Khả năng hút sinh lực của <> mạnh lên rồi! Nếu không nhanh lên nó sẽ phá vỡ lớp phòng vệ tôi niệm cho anh đấy!”
“Vậy là sắp hết thời gian rồi à…”
Loren buộc phải đâm thẳng ngực của kẻ thù mà anh thậm chí còn chưa chém trúng nổi một đòn cho đến giờ vì không còn thì giờ để suy xét những phương án khác nhau nữa.
Anh cóc thèm quan tâm dù sau cú này mình có bất tỉnh hay gì. Rồi bỗng một tiếng tách vang lên từ sâu thẳm tâm trí anh, nghe như một mảnh ghép đã tìm về đúng chỗ của nó.