“Thu thập thảo dược, anh chọn nhiệm vụ khá là an toàn đó.”
Sau trận gây gổ một chiều ở quán bar, Loren đi thẳng đến bảng yêu cầu, chọn đại một cái rồi phóng ra ngoài, cố gắng tránh né mọi sự bàn tán.
Nhiệm vụ anh chọn là “thu thập thảo dược ở khu rừng gần đây”.
Vì ở đó không có loại quái vật mạnh nào, nên độ khó là thấp nhất, và hội trả 2 xu đồng cho mỗi cây thảo dược.
Nó có vẻ giống với việc buôn bán nguyên liệu hơn là một nhiệm vụ, nhưng ở hội, luôn luôn có những thám hiểm giả sẵn sàng chịu cảnh bị thương quanh năm mà cố sống cố chết giành lấy những nhiệm vụ có phần thưởng cao. Bởi vì thế nên cái nhiệm vụ này lúc nào cũng nằm trên bảng yêu cầu.
“Không có quái vật ở đây nên tôi không cần vũ khí.”
Với Loren, người không có vũ khí, nhiệm vụ này là hoàn hảo dành cho anh, nhưng khi nghĩ đến giá của mấy cây thảo dược này rẻ mạt thế nào, anh không còn ham hố gì nữa.
Khoản tiền bồi thường cho cái bàn, cái ghế và bức tường bị vỡ khi Loren đấm bay tên thám hiểm giả hạng sắt là 4 xu bạc.
Bức tường 3 xu, bộ bàn ghế 1 xu, vậy nên tổng cộng số nợ của Loren bây giờ là 14 xu bạc và 10 xu đồng.
“Anh sẽ phải nhặt 750 cây mới đủ tiền để trả hết nợ.”
“Đừng nói mấy câu làm nản lòng chiến sĩ như thế chứ. Làm gì có chuyện trong khu rừng này có nhiều đến mức đó.”
Khu rừng họ đang hướng tới không lớn lắm.
Đó là lý do vì sao không có nhiều quái vật nguy hiểm, mà không đời nào một khu rừng bé tí lại có số thảo dược như Lapis vừa nói.
Mất một giờ mới đến được khu rừng.
Loren không hiểu cách thức hoạt động ra sao, anh chỉ biết một ngày được chia ra làm mười hai phần, và mỗi giờ là một trong mười hai phần đó. Ở các thành phố lớn, tháp chuông sẽ được đánh mỗi giờ một lần để báo thời gian.
Sau một giờ, ngay khi họ đến khu rừng, Loren liền bắt tay vào công việc tìm kiếm thảo dược.
Thảo dược đã giúp ích cho Loren rất nhiều từ hồi còn làm lính đánh thuê, nên anh biết rất nhiều về chúng.
Chúng có lá hơi nhọn và khó có thể nhầm lẫn sang loại cây nào khác.
“Ngớ ngẩn thật.”
Lapis, người đi theo Loren, dừng lại và hái một nhánh cây.
Cô giơ nó lên ngắm nghía, rồi ném nó vào chiếc túi cô mang theo.
“Vậy sao cô cũng nhặt thảo dược?”
“Tôi cũng phải kiếm tiền chứ. Sẽ rất tệ nếu tôi không có tiền cho mượn vào lúc anh cần.”
Loren nghĩ cô ấy đâu cần làm một nhiệm vụ ngớ ngẩn như thế, vì xem ra cô ấy đã có thừa tiền cho anh mượn, rồi anh gục đầu chán nản.
Anh nhận ra việc cho mượn tiền là lý do duy nhất khiến Lapis, người đã có đủ tiền cho bản thân, lại tham gia vào nhiệm vụ này.
“Mà này Loren, anh bỏ sót hơi nhiều đấy.”
“Ugh… Tôi không giỏi làm mấy việc này lắm.”
Loren đã tìm thấy kha khá thảo dược và ném vào túi, nhưng anh vẫn bỏ sót vài cây.
Lapis chỉ nhặt những cây mà Loren bỏ qua, nhưng kích thước hai túi của họ trông gần giống nhau, cho thấy Loren đã bỏ qua mất nhiều đến thế nào.
“Nếu có vài cuộc chiến xảy ra, trả nợ cho cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Dù Loren nói vậy, nhưng nếu có ai hỏi rằng liệu anh có định quay lại làm lính đánh thuê hay không, anh vẫn khó có thể nói đồng ý được.
Anh đã sống gần như cả đời làm lính đánh thuê, song anh không phải là một kẻ thích chém giết người khác để kiếm sống.
Anh quả thực rất đau buồn vì cả nhóm của mình đã bị tàn sát, nhưng anh bắt đầu suy ngẫm có thể đây chính là cơ hội để làm lại cuộc đời.
“Dù có một trận chiến đi chăng nữa, anh cũng chẳng có trang bị. Hay anh muốn đăng ký làm binh lính để được phân phát vũ khí?”
“Tôi sẽ không làm vậy.”
Trong mắt Loren, trang bị được phát cho những người bình thường được tuyển mộ chẳng khác gì phế phẩm.
Mặc dù đất nước này sẵn sàng tài trợ tiền mua trang bị tốt cho binh lính, nhưng số tiền đó sẽ phải qua tay vài người, và cứ thế, cả một núi tiền khổng lồ sẽ không cánh mà bay.
Kể cả số tiền nhận được có ít hơn đi nữa thì số lượng trang bị của họ cũng không thay đổi.
Tất nhiên, số tiền trợ cấp còn dư sẽ phản ánh chất lượng của trang bị, kết quả là binh lính nhận được những cây giáo sẽ gãy chỉ ngay sau một cú đâm, hoặc những bộ giáp da sẽ rách vụn ngay khi vừa mặc vào, và nhiều thứ khác tã như một trò đùa.
Điều này không được biết đến rộng rãi trong đám binh lính bình thường, nhưng người quản lý tài chính của nhóm Loren đã nói đây là nguyên nhân vì sao những người lính họ gặp trong trận chiến lại yếu đến vậy.
“Chúng ta thật sự không tìm được nhiều.”
Một lúc lâu sau khi họ bắt đầu thu thập thảo dược, Loren và Lapis đã đến cuối khu rừng.
Thế nghĩa là họ đã băng qua cả khu rừng trong khi nhặt thảo dược.
Sau khi đi cả một quãng đường dài như thế, túi chứa thảo dược của Loren chỉ đầy một nửa.
Số thảo dược anh nhặt được là khoảng 20.
“Đâu còn cách nào khác. Nhiệm vụ này luôn được công khai mà, nên lúc nào cũng có người đến đây thu thập thảo dược.”
Túi thảo dược của Lapis có kích thước ngang với túi của Loren.
Vẫn còn lâu mặt trời mới lặn, nhưng xét về thời gian họ cần để trở về thành phố, họ sẽ phải bắt đầu về ngay bây giờ.
Loren không muốn mạo hiểm ngủ ngoài đường mà không có phòng bị, nên anh muốn được ngủ trên một chiếc giường hẳn hoi nếu có thể.
“Ta về thôi.”
“Cơ mà chúng ta đang hơi thiếu tiền.”
Loren nhìn Lapis đầy lo lắng, nhưng cô nói tiếp với gương mặt lạnh như băng.
“Nhà trọ mà hội gợi ý tốn 30 xu đồng mỗi đêm. Đồ ăn sẽ từ 5 đến 7 xu đồng. Nếu anh muốn uống gì đó thì một ly 2 xu đồng. Tổng cộng, chi phí sinh hoạt mỗi ngày sẽ trong khoảng từ 45 đến 53 xu đồng.”
Loren buồn bã nhẩm tính và nhận ra số tiền anh kiếm được từ thảo dược sẽ không đủ trang trải cho tất cả chỗ đó.
Anh phải đối mặt với hiện thực nếu điều này cứ tiếp diễn, sẽ không có cách nào để anh có thể trả hết nợ cho Lapis.
“Tôi khuyên anh nên suy nghĩ thoáng một chút về việc mượn tiền của tôi mua vài món trang bị tốt.”
“Tôi sẽ cân nhắc việc đó. Khoan đã, làm sao mà những thám hiểm giả hạng đồng khác kiếm sống được? Đừng nói là…”
Loren nghĩ có khi họ cũng ngập trong nợ nần, và Lapis đáp trong khi buộc chặt túi của cô lại.
“Đương nhiên họ cũng chìm sâu trong nợ nần rồi. Đó là lý do vì sao họ luôn cố tìm kiếm những nhiệm vụ có số tiền thưởng lớn. Nếu thành công thì được tiền, nếu thất bại thì có thể sẽ chết. Con đường chắc chắn nhất là nâng hạng của anh lên sắt và được một tổ đội kỳ cựu mời gia nhập.”
“Thế giới này khá tàn nhẫn nhỉ…”
Loren bắt đầu nghĩ có lẽ lính đánh thuê sẽ gặp may mắn hơn về mặt tiền bạc.
Không cần phải lo lắng về tài chính, thậm chí họ còn được một chút hoa hồng.
Chỉ cần đưa vũ khí cho người quản lý của bọn họ, nó sẽ được trả về trước trận chiến tiếp theo, tất cả đều đã được sửa chữa ngon lành và sẵn sàng tham chiến.
“Mình đoán thủ lĩnh và mấy người bên thủ quỹ không sung sướng cho lắm.”
“Tuy mỗi người mỗi khác, nhưng đó vẫn là cách mọi người sinh sống.”
Tuy cô nói ra vẻ giáo huấn, nhưng nó cũng chẳng làm tăng số thảo dược trong túi của bọn họ lên được.
Trên đường về, Loren tự hỏi anh có nên kiếm một món vũ khí không, mặc cho việc nó sẽ làm tăng thêm số nợ, và thử nhận một nhiệm vụ tốt hơn. Rồi anh chợt nhận thấy có thứ gì đó xung quanh họ và lặng lẽ ném chiếc túi của mình cho Lapis.
“Ý anh là tôi phải xách đồ giùm ấy hả?”
“Không. Im lặng chút đi.”
Loren siết chặt nắm tay và bịt miệng Lapis, người đang chuẩn bị phàn nàn.
Nhận ra Loren đã cảm thấy gì đó, Lapis liền giữ im lặng, và ôm vào ngực chiếc túi mà Loren đã ném cùng với túi của cô.
“Đường này. Có gì đó ở đây.”
Loren đánh hơi được mùi của quái thú lẫn giữa mùi cây cối của khu rừng.
Anh nghe thấy có tiếng gầm gừ khe khẽ và bước về hướng âm thanh phát ra.
“Chẳng phải chúng ta nên chạy đi sao?”
“Đúng là vậy, nhưng tôi có linh cảm xấu.”
Dù Loren đồng ý rằng điều Lapis nói rất hợp lý, anh vẫn nghe theo trực giác của mình và chạy băng qua khu rừng.
Linh cảm xấu Loren cảm nhận được sớm trở thành hiện thực ngay trước mắt họ.
“Loren! Một bé gái đang bất tỉnh nằm dưới đất.”
Họ tới một khoảng đất trống nhỏ, và nằm giữa chỗ đó là một bé gái mặc trang phục màu trắng, mái tóc vàng của cô bé xõa dài sang hai bên.
Lapis đang tập trung vào cô bé, nhưng Loren nhanh chóng phát hiện được nơi bắt nguồn của cái mùi đó - đám quái thú đang ẩn nấp sau những cái cây xung quanh họ.
“Có gì đó ở đây!”
“Sói rừng!”
Lapis nhận ra họ đã bị bao vây khi nghe lời cảnh cáo của Loren, và lập tức nói ra tên của những con quái thú.
Loài sói này sống trong rừng và không lớn lắm, nhưng di chuyển và đi săn theo đàn, khiến chúng không dễ dàng đối phó.
Khi chỉ có một mình, chúng không quá nguy hiểm, nhưn càng đông thì mức độ nguy hiểm của chúng càng tăng, và là nguyên nhân gây ra cái chết cho số lượng lớn các thám hiểm giả trong rừng.
“Chúng ta sẽ cứu cô bé! Cô không phản đối chứ?”
“Tôi không, nhưng Loren, anh không có vũ khí!”
“Thế này là đủ để xử lý mấy con cẩu này rồi.”
Loren vung nhẹ nắm đấm rồi xông vào.
Đám sói rừng thấy Loren xông vào, vài con trong số đó phá đội hình và lao đến chặn đầu anh.
Một con sói bật nhảy lên giữa những cái cây và nhào tới Loren, để rồi bị thụi ngay một đấm giữa mõm.
Nó bay ngược ra đằng sau, xoay vòng và đâm vào một cái cây, bị gãy mũi cùng với vài cái răng,. Trong khi nó chết không kịp ngáp, một con khác lại bị bẻ cổ, ném xuống đất, nát sọ.
Một con khác nữa cố gắng cắn đôi giày của Loren nhưng không thể xuyên qua lớp da dày, nó bị tóm lấy rồi quăng vào một cái cây khác và gãy lưng.
Con còn lại cố vượt qua Loren và tấn công Lapis, nhưng bị Loren tóm đuôi vào những giây cuối. Nó cố cắn trả anh nhưng sau khi bị quăng quật một hồi thì gãy cổ.
Tất cả những việc này diễn ra trong chớp mắt, về phần đám sói rừng, chỉ vừa mới mất đi bốn thành viên trong đàn, chúng đã trở nên thận trọng hơn với Loren.
“Mấy con này ăn được không?”
“Thịt của chúng không phải để ăn, nhưng phần da cũng đáng chút tiền. Loren, anh có biết lột da thú không? Tôi thì chịu.”
“Chúng ta làm gì có dao, tôi nghĩ là phải bỏ đi thôi.”
Cả hai đến đây để thu thập thảo dược, nên không có gì để chở xác bốn con sói.
Dù anh rất tiếc tiền vì không mang được mấy con sói này về, nhưng anh biết mình không còn lựa chọn nào khác vì không có phương tiện vận chuyển. Loren mặc kệ đống xác dưới đất và tiến lên trước một bước. Phần còn lại của đàn sói tự hiểu chúng không có cơ hội đọ sức với anh và tháo chạy.
Loren không phải người thích truy giết động vật bỏ chạy mà không tấn công, anh tiếp tục cảnh giác thêm một lúc nữa để đảm bảo chúng không quay lại. Sau khi đã chắc chắn, anh thả lỏng người và chậm rãi bước lại gần cô bé đang nằm bất động.Cô bé khoảng chừng 10 tuổi.
Loren nghĩ đây có thể là bẫy, nhưng anh không nghĩ có ai lại đi đặt bẫy mà dùng một bé gái để làm mồi nhử, anh cũng không tìm thấy thứ gì đáng nghi quanh đây.
“Tôi sẽ canh chừng, cô kiểm tra cô bé nhé?”
“Được thôi, dĩ nhiên rồi.”
Họ đang phải chăm sóc một bé gái.
Loren nghĩ rằng Lapis, cùng là nữ giới, sẽ thích hợp kiểm tra cô nhóc hơn. Lapis quỳ xuống gần cô bé và kiểm tra nhịp tim, rồi xem qua trang phục và cơ thể của cô bé.
Loren, vừa liếc hai người bọn họ, vừa canh chừng xung quanh.
Dù bầy sói rừng đã rút lui, nhưng vẫn có khả năng chúng sẽ xuất hiện trở lại.
“Cô bé này may thật đó.”
Cô bé nằm dưới đất, có bụi đất và lá cây rụng dính trên tóc.
Lapis thấy tội nghiệp nên đưa tay phủi bụi khỏi gương mặt và cơ thể cô bé.
“May? Dù nhóc đó suýt bị một bầy sói tấn công?”
“Phải, vì chúng ta tìm thấy cô bé trước khi cô bé bị ăn thịt. Thêm nữa, trong khi Loren đang xử bốn con kia, những con còn lại không tấn công cô bé. Nếu anh không gọi đây là may mắn thì tôi chẳng biết gọi là gì nữa.”
“Chuyện đó… Mà có những người hay gặp xui, nên chắc cũng có những người hay gặp may nữa.”
“Thế giới đúng là ‘công bằng’. Nhân tiện, đoán xem ai là người gặp xui ở đây nào?”
Lapis bế cô bé bất tỉnh và tươi cười nhìn Loren.
Loren nhanh chóng đảo mắt tránh né khỏi nụ cười đó.