Dù không biết cô bé là ai hay cái gì, chẳng có lý do gì buộc họ ở yên một chỗ chăm sóc cho cô bé cả.
Loren nghĩ có lẽ ai đó quen biết cô bé đang ở quanh đây, nên anh để cô bé lại cho Lapis rồi quan sát xung quanh, nhưng không tìm thấy dấu vết của bất kỳ ai. Họ không thể cứ thế bỏ mặc cô bé nên quyết định đưa cô bé về thành phố.
"Tôi thật sự không muốn làm chuyện này."
"Tức là chúng ta phải bỏ em ấy lại à?"
"Thế còn tệ hơn."
Dù chỉ khoảng chừng 10 tuổi, nhưng cô bé vẫn hơi lớn để Lapis bế, vậy là Loren nhờ cô ấy xách túi thảo dược để anh cõng cô bé.
Anh bất ngờ khi thấy cô gái nhỏ mất ý thức nhẹ hơn anh nghĩ khi bế cô bé lên.
"Em ấy rất nhẹ, đúng không? Không phải do ốm yếu. Trái lại, em ấy có sức khỏe tốt nữa là đằng khác. Có lẽ ẻm đến từ một gia đình quyền quý."
Lapis bước đến cạnh Loren và sờ nắn bàn chân của cô bé.
Mặc dù được tìm thấy trong rừng, nhưng cô bé lại đi chân không.
"Em ấy không có nhiều cơ bắp, làn da trên tay và chân cũng không thô ráp lắm. Hoặc do không phải hoạt động nhiều, hoặc là do em ấy được chăm sóc rất cẩn thận."
"Hơn nữa, cô nhóc hẳn là điên rồi mới đi chân đất vào rừng."
"Đúng thật. Thường thì chân của em ấy phải bị xước xát rất nhiều."
Dù có cẩn thận đến mấy, nếu đi chân trần vào rừng thì bạn cũng sẽ bị đầy những vết cắt và xước da.
Nhưng đôi chân của cô bé này vẫn mềm mịn và nhẵn bóng không tì vết.
Loren tò mò về đôi bàn chân đó, nhưng điều thực sự choán lấy cả tâm trí anh là trang phục cô bé đang mặc.
Nó thuần một màu trắng xóa, không có tí bùn đất nào dính trên đó.
Nếu cô bé đã lang thang trong rừng như vậy thì điều này thật phi lý.
"Well, tôi nghĩ ta có thể hỏi sau khi cô bé tỉnh dậy."
"Tôi quan ngại là mọi người sẽ tưởng chúng ta bắt cóc em ấy."
"Cũng phải ha, hai anh chị hộ pháp mang theo một cô bé trông khá yếu ớt."
"Anh đừng có tự nhiên tính cả tôi vào được không?"
Hai người tiếp tục tán chuyện suốt quãng đường quay trở về, và khi họ đến thành phố, Lapis gợi ý đưa cô bé đến hội thám hiểm giả.
Tưởng chừng họ sẽ bị chặn lại trước cổng, nhưng lính gác ở Kauffa không phải dạng thích chặn người.
"Có vẻ họ khá thoải mái về chuyện này, trừ khi trông anh rõ rành rành là phường tội phạm."
"Well, nếu họ thực sự nhầm chúng ta là đám bắt cóc, tôi cũng chẳng biết thanh minh thế nào cho phải."
"Tôi không nghĩ có người sẽ lên kế hoạch bắt cóc với một tu sĩ trong nhóm của họ đâu."
"Tu sĩ tuyệt vời quá nhỉ."
"Không gì hơn được tu sĩ khi nói về sự tín nhiệm trong xã hội."
Dù Lapis đang vỗ ngực tự mãn, nhưng sự thật là mức độ tín nhiệm của các tu sĩ không hẳn là do những việc tuyệt vời họ làm, mà đơn giản chỉ vì họ phụng sự cho thần linh.
Khi tới hội, mọi người đều nhìn chằm chằm Loren, người đang đi cùng hai cô gái. Nhưng Loren thấy mình nhanh chóng thoát khỏi những tia nhìn và nghiêng đầu.
Trong khi anh nghĩ sẽ không lạ nếu hai tên thám hiểm giả hồi sáng lại xuất hiện, Lapis đi đến quầy tiếp tân và giải thích tình hình của họ, rồi trở lại cùng với người tiếp tân.
"Có đúng là anh tìm thấy và cứu một người trong rừng không?"
"Phải, đúng vậy. Cô nhóc ấy đây."
Anh quay ra sau để cho cô tiếp tân nhìn cô bé.
Cô ấy đứng yên quan sát cô bé một lúc, rồi dường như phát hiện ra điều gì đó. Cô gọi vài nhân viên khác ở sau quầy, và họ chạy đến với một cái cáng.
"Chúng tôi sẽ chăm sóc cô bé từ bây giờ. Được chứ?"
"Vâng. Tôi không thể cõng cô nhóc hoài được."
Loren nhẹ nhàng đặt cô bé xuống để nằm lên cáng.
Khi những người nhân viên đứng dậy khiêng cáng đi, Loren thoáng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ.
Anh nghĩ họ cũng ngạc nhiên vì độ nhẹ cân của cô bé, cô tiếp tân gọi anh lại và bảo anh đi theo cô ấy ra phía sau quầy tiếp tân.
"Nói trước thôi nhé, tôi không bắt cóc nhóc đó đâu đấy."
"Tôi chắc chắn một tên bắt cóc không bao giờ đưa người hắn bắt cóc cho hội thám hiểm giả đâu. Không phải chuyện đó, tôi muốn nói với anh chuyện khác cơ."
"Cả hai người chúng tôi cùng đi được không?"
"Vâng, cả cô tu sĩ đó nữa."
Loren có cảm giác họ không phải sắp bị tra hỏi và quay sang nhìn Lapis chờ ý kiến của cô.
Cô ấy để ý thấy ánh mắt của Loren và khẽ gật đầu, vậy nên anh quyết định là chẳng có vấn đề gì và theo nữ tiếp tân vào phòng khách.
"Để tôi vô thẳng trọng điểm. Chúng tôi muốn hạn chế những hoạt động của anh."
Cô tiếp tân nói vậy ngay sau khi họ vừa bước vào phòng và ngồi xuống.
Nó bất ngờ đến nỗi Loren không hiểu được cô ấy đang nói gì, nên Lapis bắt đầu nói thay anh.
"Ý cô là sao? Có vấn đề gì với chúng tôi à?"
"Không, không có gì cả. Hội sẽ điều tra về cô bé, và cho tới khi chúng tôi hoàn thành, chúng tôi không muốn hai người đi lại quanh thành phố quá nhiều."
"Ý cô là có chuyện gì với em ấy sao?"
"Hiện tại chúng tôi vẫn chưa chắc chắn được điều gì."
Trong khi nghe Lapis và nữ tiếp viên trao đổi qua lại, Loren chẳng giúp được gì nhưng chỉ thấy họ khá vô lý. Nhưng quả thực những tổ chức có thẩm quyền cao như hội thường làm những việc khó hiểu, nên Loren cũng chẳng tức giận gì.
Nghĩ lại thì nó vẫn không là gì khi so với việc mà những thủ lĩnh của các nhóm lính đánh thuê thường làm, và Loren hỏi cô tiếp tân một chuyện đáng bận tâm vừa xuất hiện ra trong đầu anh.
"Nó sẽ kéo dài bao lâu, và chúng tôi sẽ bị hạn chế trong bao lâu?"
"Tôi không nắm thời gian chính xác, nhưng ít nhất cũng phải vài ngày. Về việc hạn chế, tôi không muốn các bạn rời khỏi thành phố, và nếu được thì hãy ở yên trong quán trọ mà chúng tôi đề xuất."
"Nghe khá nghiêm trọng."
Nói hạn chế là còn nhẹ, việc này khác nào bị quản thúc hay giam lỏng.
Đây không phải một chuyện mà anh có thể dễ dàng đồng ý.
Không cần biết hội có thẩm quyền cao đến đâu, Loren sẽ không làm một việc anh không muốn và bày tỏ thái độ phản đối. Nữ tiếp viên căng thẳng ra mặt ngay khi cảm nhận được áp lực từ phía Loren, song không chịu nhún nhường. Cô ấy nghiến chặt răng và chậm rãi nói, cố giữ cho giọng mình không run rẩy.
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng trọ ở Gokusaitei, trên đường chính."
"Tôi không biết cô đang nói đến chỗ nào."
Loren chưa quen thuộc với thành phố này.
Thật ra, anh chẳng quen thuộc với bất kỳ thành phố nào vì phải di chuyển rất nhiều nơi từ hồi làm lính đánh thuê, nhưng anh vẫn chưa biết gì về thành phố anh đang dừng chân.
Anh không có cơ hội tìm kiếm thông tin về thành phố này, nên dù cô tiếp tân có nói tên nhà trọ, anh vẫn không biết đấy là chỗ nào.
"Đó là một trong những nhà trọ tốt nhất ở thành phố. Nó cũng rất sang trọng và đắt tiền."
"Tất nhiên chúng tôi sẽ trả tiền trọ và thức ăn. Và nếu anh muốn đi đâu đó vui chơi, chỉ cần bỏ vào hóa đơn của hội, chúng tôi sẽ thanh toán luôn."
"Các cô thật tử tế quá."
"Các thám hiểm giả thường bị dụ dỗ bởi những thứ như này sao?"
Hội sẽ trả tiền mọi thứ.
Lapis tỏ vẻ ngạc nhiên, còn Loren thì cười khẩy.
"Ý anh là sao?"
"Nghe nó quá tốt để là sự thật. Trong giới lính đánh thuê, chuyện nghiễm nhiên là đừng bao giờ nhận một công việc được trả công quá hời."
Nếu họ nói sẽ trả tiền cho một nhà trọ bình thường, Loren sẽ lắng nghe lâu hơn chút nữa, nhưng bảo rằng họ sẽ bao cho cả nhà trọ xịn lẫn tiền thức ăn và giải trí thì quá đáng nghi.
"Chẳng phải sẽ nhân đạo hơn nếu anh trải qua chuyện đó sao?"
"Cô là người cuối cùng mà tôi muốn nghe thuyết giáo về đạo làm người đấy."
"Tôi chắc chắn sẽ kiện anh về tội phân biệt đối xử."
Loren đưa tay lên chặn họng Lapis, người sắp sửa lên tiếng phàn nàn, và hỏi cô nữ tiếp tân một câu khác, cẩn thận không quá lớn tiếng.
"Dù sao thì, về cô nhóc chúng tôi mang đến đây. Nhóc đó bị làm sao vậy?"
"Đó là điều chúng tôi đang điều tra."
Cô tiếp tân không cho họ một câu trả lời đàng hoàng, và từ đó Loren hiểu câu chuyện đang bị dắt đi sai hướng.
Loren biết trung thành với công việc của mình là tốt, nhưng anh không thích việc bị che giấu sự thật. Lapis bắt đầu tiếp lời.
"Cô biết là chúng tôi không hài lòng với câu trả lời đó mà, phải không?"
"Chuyện đó..."
"Vậy chỉ cần nói với tôi việc này thôi. Cô nghĩ có bao nhiêu khả năng việc này sẽ cản được bọn tôi?"
Lapis nhìn thẳng vào mắt người tiếp tân, và cô ấy lặng lẽ nhìn tránh sang chỗ khác, đảo mắt láo liên.
Lapis không định nói tiếp và im lặng chờ cô tiếp tân đáp lại.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô tiếp tân thở dài, biết nếu cứ đà này thì Loren và Lapis sẽ không chấp nhận đề nghị của hội. Cô ấy nhìn họ và lên tiếng.
"Tôi tin rằng khả năng đó rất nhỏ. Vài người trong hội đã từng nhìn thấy cô bé trước đây, nhưng cách duy nhất để chúng tôi có thể chắc chắn cô bé là ai, là sau vài ngày điều tra nữa hoặc chờ cô bé tỉnh dậy."
"Loren, thế tức là em ấy đến từ một thành phố rất xa, và có địa vị cao."
Người tiếp viên còn không buồn đáp Lapis nói đúng hay không.
Thay vào đó, cô ấy mỉm cười nhìn họ, chỉ có điều quá gượng gạo và bất tự nhiên, nên Loren đoán Lapis đã nói đúng.
"Tôi hiểu rồi. Vậy cho tới khi tìm ra em ấy thật sự là ai và đảm bảo chúng tôi không có can hệ gì, các cô muốn chúng tôi ở nơi nào đó để tiện theo dõi."
"Tôi không thể xác nhận."
"Loren, tôi nghĩ chấp nhận yêu cầu của họ cũng ổn đấy. Một khi họ biết được ta không liên quan gì đến cô bé trong rừng thì ta sẽ được tự do. Trong vài ngày tiếp theo chúng ta có thể sống và ăn chơi bằng tiền của hội."
Người tiếp tân cạn lời trước thái độ vô tư của Lapis, nụ cười của cô ấy méo xệch.
Hy vọng rằng cô ấy sẽ không quá stress, Loren đồng ý với yêu cầu của hội.
"Vậy là các người sẽ chuẩn bị phòng và tiền cho tụi tôi, đúng không?"
"Tôi sẽ thu xếp ngay lập tức. Một phòng cho... hai người, được chứ?"
Vì lý do nào đó mà trông cô tiếp tân này rất gợi đòn.
"Tôi không bận tâm đâu."
"Ê này, quý cô tu sĩ, cẩn thận với những lời cô nói đấy. Tất nhiên chúng tôi sẽ lấy hai phòng riêng biệt. Nếu các cô không chấp nhận, thì việc này coi như chưa từng xảy ra nhé?"
Loren nghiêm túc nhìn hai người kia nói dõng dạc.
Mặc dù vì vài lý do khác nhau, nhưng cả Lapis lẫn người tiếp tân đều thở dài.