Có tin đồn về một ngôi làng vừa bị phá hủy.
Loren đang ngồi trong quán bar của hội thám hiểm giả với ly rượu trước mặt, nghĩ rằng mình đã nghe thấy câu chuyện này ở đâu rồi thì phải.
Đó không phải là chuyện hiếm khi xảy ra, và nó sẽ lan đến tai bất kỳ ai nếu cứ mài đít ở hội thám hiểm giả.
Mở rộng đất mới là chuyện mà mọi quốc gia và các quý tộc lo lắng ngày đêm.
Đất trồng nhiều tức là thu hoạch nhiều.
Thu hoạch nhiều tức là có thêm sản phẩm để bán, đồng nghĩa sẽ có thêm nhiều tiền thuế, điều đó có nghĩa là có thêm nhiều tiền đổ vào túi của họ.
Một hay hai ngôi làng biến mất không ngăn cản họ tiếp tục mở rộng hơn.
Có thể họ tức giận lắm, nhưng rồi sẽ ngay lập tức đóng dấu các thủ tục giấy tờ để mở thêm làng khác, cốt để lấy lại số tiền đã mất.
Đến cuối cùng, mọi chuyện vẫn xoay quanh một chữ tiền, và không ai có thể chạy thoát khỏi sự cám dỗ của đồng tiền.
Loren thở dài vì nghĩ thế quái nào mà anh lại trở thành một trong số họ, nhưng rồi một giọng nói vui vẻ đã xua đi những ý nghĩ u ám đó của anh.
“Hở? Loren, anh đã uống rượu rồi à?”
Một lọn tóc đuôi ngựa nảy lên nảy xuống.
Một tu sĩ mặc chiếc áo choàng màu trắng, một người phụng sự thần linh.
Một cô gái mà đến tám, chín người đi qua sẽ ngoái đầu lại và nhìn ngắm cho đến khi mất dạng, mở cánh cửa quán bar, tìm thấy Loren đang ngồi trong góc và bắt chuyện với anh.
“Nhưng Loren, anh lấy đâu ra tiền mà trả?”
Nữ tu sĩ phụng sự Thần Trí Tuệ, người vừa bước lại gần bàn Loren và nói chuyện với anh, chính là Lapis.
Loren nhăn mặt trước câu hỏi của cô, mới sực nhớ ra là mình không có tiền.
Loren từng là lính đánh thuê, nhưng cái nhóm mà anh là một thành viên trong đấy, đã bị triệt tiêu không lâu trước đó. Anh đã cố gắng trốn thoát và tới được thành phố này, quyết tâm trở thành một thám hiểm giả để kiếm sống.
Trong nhiệm vụ đầu tiên, anh không chỉ mất đi số tiền ít ỏi còn sót lại, mà còn mất nốt cả thanh cự kiếm đã dùng từ hồi còn là lính đánh thuê, anh đã để mặc sức mạnh của mình trở nên điên cuồng và được đưa đến bệnh viện sau khi rút lui.
Anh nghĩ mình sẽ hồi phục nhanh thôi, vì vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng có vẻ vì cơ thể phải chịu quá nhiều áp lực nên bác sĩ bảo anh ở lại thêm hai ngày nữa.
Hai ngày cũng trôi qua nhanh chóng, và Loren đã được xuất viện, nhưng anh đã hứa với Lapis, đó là đổi lại tiền chữa trị, anh sẽ phải đi cùng với cô ấy cho đến khi trả hết chỗ nợ.
Để bắt đầu, Lapis đã trả viện phí, mất 5 xu bạc.
Cùng với 10 xu đồng cô cho anh mượn để trả tiền xe ngựa, tổng món nợ là 5 xu bạc và 10 xu đồng.
"Mà, tôi đoán là anh muốn thưởng thức chút rượu sau khoảng thời gian nằm trong viện.”
Không chờ Loren trả lời, cô gọi một nữ hầu bàn đi qua, đưa cho cô ấy 4 xu đồng và gọi một ly cho mình.
“Tôi muốn trả thay phần anh này nữa.”
Rượu trong ly của Loren là loại rẻ tiền nhất quán, thế mà nó vẫn tốn đến 2 xu đồng.
Anh đã gọi rượu theo thói quen dù không có tiền.
Anh vùi đầu xuống khi nhận ra khoản nợ của mình vừa tăng lên.
Lapis đỡ lấy ly rượu người hầu bàn mang tới bằng hai tay và nhấp môi.
“Anh có biết là lúc đang đói bụng mà uống rượu thì sẽ không tốt chứ? Đặc biệt là sau khi anh vừa hồi phục. Hãy gọi món gì đó ăn đi.”
“Cô biết thừa là tôi không có tiền đúng không?”
Loren tự bóp bằng chính lời của mình, tự hỏi tại sao anh lại đi kêu rượu, trong khi đó Lapis lấy ra vài xu đồng.
“Tất nhiên là tôi sẽ trả.”
“Món nợ của tôi chỉ ngày càng lớn hơn mà thôi.”
“Đừng lo lắng quá. Tôi không siết nợ anh mỗi ngày đâu mà. Với lại, anh chỉ cần ở với tôi thôi, ngon quá còn gì. Cô hầu bàn ới ời, cho tôi một bánh kẹp trứng không bỏ mù tạt. Và một bánh kẹp thịt cho anh ấy nhé.”
Lapis chặn một cô hầu bàn gần đó và gọi món, đưa cho cô ấy 10 xu đồng tiền đồ ăn.
Trong một quán bar được quản lý bởi hội thám hiểm giả, mọi người đều phải trả tiền ngay khi gọi món.
Vì thám hiểm giả không phải lúc nào cũng đáng tin, nếu để họ trả tiền sau khi ăn xong, họ sẽ tìm cách rời đi mà không đưa tiền hoặc hành động như thể họ đã làm điều đó rồi.
Đương nhiên, cơ hội ăn quỵt gần như là bằng không, nhưng họ đã phải chiến đấu để kiếm ăn, nên có thể sẽ xảy ra xô xát và gây thương tích, chưa kể có những thám hiểm giả theo nghề đạo chích nữa.
Tuy vậy, vẫn có kha khá người thoát được, nên hội phải thắt chặt luật lại, bắt mọi người phải trả tiền trước.
Loren nhìn cô hầu bàn, thắc mắc tại sao cô ấy đưa ly rượu mặc dù mình chưa trả tiền, và cô ấy mỉm cười nhìn đáp lại như thể hiểu được hoàn cảnh của anh.
Cảm thấy có lỗi vì đã để cô ấy lo lắng cho mình, Loren hỏi Lapis.
“Mà một chiếc bánh kẹp thịt bao nhiêu tiền vậy…”
“5 xu đồng. Cùng giá với bánh kẹp trứng.”
Loren, người đang băn khoăn có nên gọi thay bánh kẹp thịt bằng một cái bánh kẹp trứng khác không, nhìn Lapis và thầm thở dài.
“Nợ của tôi lại tăng nữa rồi.”
“Tôi đoán chúng ta cần phải kiếm việc làm. Nhưng Loren này, anh mất vũ khí rồi đúng không? Anh tính thế nào về chuyện đó?”
Thanh cự kiếm Loren dùng không phải một thứ được bày bán ở các cửa tiệm thông thường.
Nó cao ngang anh, tính luôn cả phần chuôi, và lưỡi kiếm của nó còn to hơn cả phần eo của Lapis. Đó là một món vũ khí to và nặng đến mức rất ít người có thể sử dụng, và không đời nào nó lại được bán ở một cửa tiệm bình thường.
Loren không tưởng tượng nổi nó mắc đến thế nào nếu anh đặt làm một món theo yêu cầu riêng.
Anh nhớ thanh kiếm của mình, nhưng hối tiếc chuyện đã rồi chẳng giúp anh đi đến đâu.
Anh nhìn sang bảng nhiệm vụ, quyết định rằng anh cần kiếm tiền trước.
“Một nhiệm vụ không cần dùng đến vũ khí à…”
“Anh đừng có đi móc cống nhá. Bốc mùi lắm. A, tôi biết một loại chất khử mùi cực tốt. Có cần tôi kiếm cho một ít không? Nếu anh đồng ý thì có thể vô tư đi móc cống rồi.”
Loren lườm Lapis như thể cô đang âm mưu thứ gì đó đáng nghi, nhưng ánh mắt của cô trở nên nghiêm túc khi đáp lại.
“Anh nói sẽ đi cùng tôi mà đúng không? Tất nhiên là tôi không muốn Loren bốc mùi như nước cống.”
Loren hiểu được quan điểm của cô, nên anh miễn cưỡng gạch bỏ việc móc cống ra khỏi danh sách nhiệm vụ trong đầu mình.
Ý tưởng dùng chất khử mùi sau khi xuống cống của Lapis không hẳn tồi, nhưng Loren có cảm giác phần thưởng nhiệm vụ đó chẳng là gì so với số tiền phải bỏ ra để mua chỗ thuốc khử mùi đó.
“Còn nhiệm vụ nào khác để tôi có thể nhận mà không cần đến vũ khí không?”
“Để xem…”
Trong khi Lapis đang áp tay lên má, cô hầu bàn đã quay lại với đồ ăn, và đặt chiếc bánh kẹp trứng trước mặt Lapis.
Rồi cô ấy đặt bánh kẹp thịt trước mặt Loren.
“Cứ ăn trước đã rồi tính chuyện khó sau.”
“Tôi không nghĩ chúng ta đang bàn về chuyện gì khó khăn lắm…”
Dù Loren nói một cách chán nản, nhưng mùi hương của chiếc bánh kẹp đã quyến rũ anh phải cạp một miếng rồi tọng luôn cả cái vào miệng.
Loren đã chôn chân ở phòng bệnh suốt vài ngày.
Anh phải liên tục ăn đồ trong đó, dù rất tốt cho sức khỏe, nhưng hương vị thì không.
Với Loren, người đã phải ở trong phòng chữa trị đến bốn ngày, vị của thịt và mù tạt bên trong một chiếc bánh mới nướng là cực kỳ tuyệt vời.
“Ê ê, nhìn kìa. Một thằng ăn bám.”
“Vãi, mới là hạng đồng mà đã có gái mua đồ ăn cho. Ước gì chúng ta được tí đồ thừa.”
Loren nghe giọng hai người đàn ông đang uống rượu ở cái bàn gần đó.
Trên ngực bọn chúng là thẻ nhận diện hạng sắt.
Hai tên thám hiểm giả hạng cao hơn Loren quyết định phá rối khi đang theo dõi chuyện giữa anh và Lapis.
Anh tìm cách giải quyết ổn thỏa cho tình huống này trong khi nuốt chiếc bánh và liếm phần mù tạt còn dính trên tay.
Anh đoán tình trạng hiện tại có thể khiến người khác lời ra lời vào.
Nhưng anh có chịu bỏ qua hay không lại là chuyện khác.
“Không phải cứ ngó lơ bọn chúng là được sao Loren?”
Lapis đang cầm chiếc bánh kẹp trứng bằng cả hai tay, cắn một góc bánh.
Cô liếc về phía hai tên thám hiểm giả, chúng đang cười nhạo và chế giễu Loren, song nhanh chóng mất hứng thú và quay lại ăn tiếp.
“Không chắc cô có biết hay không, nhưng trong trường hợp kiểu này, nếu cô để bọn chúng coi thường mình thì chúng sẽ coi thường cô mãi đấy.”
“Đó là những gì lính đánh thuê các anh nghĩ sao? Tôi thực không hiểu nổi, nhưng bọn chúng không đáng để anh tốn thời gian đâu.”
Cô cắn mạnh cái sandwich kẹp những lát trứng luộc mỏng với muối và tiêu bên trong, rồi nói tiếp.
“Vì những người như chúng sẽ chẳng bao giờ kiếm được một cô gái mua đồ ăn cho đâu.”
“Cái gì!”
“Mày vừa nói cái đ** gì cơ!”
Chúng lập tức phản ứng với lời lẽ độc địa của Lapis và nhảy dựng lên, đá bay ghế của mình đi.
Loren đứng dậy và đi về hướng hai tên đó, chỉ dừng lại chút, vỗ lên vai của Lapis.
Lapis còn không buồn nhìn chúng.
“Khiêu khích hay đấy. Tôi sẽ tiễn chúng lên bàn thờ nhanh thôi.”
“Anh không được giết người đâu đấy? Đó là phạm tội. Nhưng giã chúng mười phần chết chín thì ok, vì đó là thỏa thuận bất thành văn giữa thám hiểm giả với nhau mà. Thêm nữa, anh cũng không được lấy đồ của chúng đâu nhé? Bị bắt vì tội ăn cắp đó.”
“Biết rồi.”
“À, nếu anh làm hỏng đồ đạc gì trong quán thì sẽ phải bồi thường đó. Mà, tôi sẽ trả hộ cho nên cũng chẳng có vấn đề gì nếu anh đập phá vài món đâu.”
“Cái đó thì lại làm tôi ngao ngán đấy…”
Đám thám hiểm giả đông hơn anh, hai chọi một, và trên ngực anh là thẻ nhận diện hạng đồng.
Hai tên thám hiểm giả không sợ Loren chút nào, vì thấy anh chỉ là một thám hiểm giả hạng gà.
“Thằng này điên rồi à? Bọn tao là hạng sắt đấy biết không?”
“Nếu mày quỳ xuống đất và cầu xin tha thứ, tụi tao sẽ để cho mày yên và chỉ mang đứa con gái đi thôi. Nó là tu sĩ đúng không? Có nhiều cách để chơi nó lắm nghe.”
“Mày đã vui vẻ với ẻm đủ rồi. Sao không để tụi tao…”
Loren cảm thấy muốn giết tên này nếu để hắn nói hết câu, nên anh đấm thẳng vào mặt hắn, đảm bảo kiềm chế sức mạnh lại một chút.
Nếu Loren là một thám hiểm giả bình thường, cú đấm đó có lẽ đã bắt đầu một trận ẩu đả, nhưng anh là người có thể nâng món vũ khí nặng đến mức mà cả những thám hiểm giả lẫn lính đánh thuê bình thường còn không cầm nổi, và vung vẩy nó xung quanh dễ như bỡn.
Dĩ nhiên, có thể nâng được một thứ vũ khí như vậy, sức mạnh của anh không phải là thứ có thể đem ra đong đếm bằng những tiêu chuẩn thông thường, kể cả khi anh đã kiềm sức lại.
Tên thám hiểm giả không kịp phòng vệ, chẳng có nổi cơ hội thứ hai để đánh trả.
Hắn bay ngược về phía sau, xoay vòng vòng, và đâm vào bức tường quán bar, cùng với đó là một bộ bàn ghế.
“Ầu… Bộ bàn ghế đó tốn không ít đâu.”
Lapis đã đứng cạnh bên Loren, người đang buồn rũ rượi vì không kiềm chế sức mạnh vừa đủ.
Anh nhớ còn một tên thám hiểm nữa, nhưng khi nhìn xuống, anh đã thấy hắn đang nằm lăn dưới đất với một cục u lớn trên đầu và mắt trợn ngược, bên cạnh đầu hắn là một mảnh vỡ của cái ghế.
“Geez, sao chúng có thể nói như vậy với một thiếu nữ cơ chứ?”
Lapis sau khi phang cả cái ghế vào đầu tên thám hiểm giả còn lại làm hắn mất ý thức, bực bội nói.
Loren băn khoăn không biết có nên nói cho Lapis biết rằng một thiếu nữ sẽ không phang ghế vào đầu một thám hiểm gia hạng sắt đến bất tỉnh, nhưng rồi anh thở dài khi thấy cô đưa tiền cho cô gái hầu bàn, bảo rằng đó là tiền bồi thường.