“Loren, anh tỉnh rồi. May quá.”
Loren thức dậy thấy Lapis chăm chú nhìn mình và có thứ gì đó đang đè lên bụng anh.
Anh đưa tay vỗ vỗ lên trán rồi ấn nhẹ.
Anh cảm thấy một chiếc giường êm phía dưới và một tấm chăn phủ trên người.
Cái sức nặng mà anh cảm nhận được chính là Lapis đang ngồi trên người anh, và khi cô ghé sát mặt lại, anh búng trán cô một phát.“Au!?”
“Đừng có vô tư ngồi lên người một tên đàn ông vậy chứ.”
Lapis ngả người ra sau, tay đặt lên trán, mắt ngấn nước. Cô nhìn Loren vẻ trách móc và đưa tay chỉ quanh phòng.
“Làm gì còn chỗ nào ngồi nữa đâu.”
Loren, vẫn đang nằm, xoay đầu nhìn quanh.
Đây cơ bản là một phòng bệnh.
Ngoài chiếc giường của anh, có một cái bàn và kệ sách, nhưng không có ghế.
Ánh mắt trời chói chang và một làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, cơn gió làm tấm màn che khẽ đung đưa.
“Một phòng bệnh…?”
Loren chắc chắn anh đang ở trong bệnh viện, và Lapis gật đầu.
“Phải, đây là bệnh viện. Anh có muốn nghe về chuyện đã xảy ra sau khi anh ngất đi không?”
Loren đồng ý không lưỡng lự.
Anh chỉ nhớ đến đoạn mình phá hủy bảng điều khiển, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó và tại sao anh vẫn còn sống.
“Điều cuối cùng anh nhớ được là gì?”
“Tôi nhớ đã ném thanh kiếm của mình đi.”
Loren mất ý thức trước khi kịp nhìn thấy mình đã phá được bảng điều khiển hay chưa.
Vì hiện tại anh không còn kẹt trong tàn tích hay sang thế giới bên kia, anh biết mình đã phá hủy nó thành công, và muốn nghe từ một người biết rõ chuyện lúc đó.
“Có vẻ đầu óc và ký ức của anh vẫn ổn. Những người để mất hết ý thức và sức mạnh thường có chấn thương tâm lý, nhưng tôi mừng vì cơn điên của Loren thuộc loại vô hại.”
“Có cả loại tốt và loại xấu á?”
“Dĩ nhiên. Mà, về những chuyện đã xảy ra sau khi anh ném thanh kiếm đi.”
Nhờ chiếc vòng cổ và thanh kiếm gãy của Loren, bảng điều khiển đã ngừng hoạt động hoàn toàn.
Do nó bị ngắt, mệnh lệnh dừng đám goblin và vô hiệu hóa tàn tích cũng được thực thi. Đám goblin dừng chuyển động và tàn tích cũng thế.
“Không ai có thể khởi động lại tàn tích đó được nữa đâu.”
“Thật sao?”
“Ừ, vì anh đã phá tanh bành cái bảng điều khiển rồi. Nó không thể sửa được vì chiếc vòng cổ đã triệt tiêu mạch ma pháp bên trong luôn rồi.”
Lapis tin rằng ở thời điểm hiện tại, phá hủy tàn tích đó là điều tốt.
Nó không quan trọng lắm đối với Vương quốc Cổ đại, nhưng với trình độ ma pháp của xã hội hiện nay, không ai có thể quản lý được nó.
Kể cả khi họ dùng nó với mục đích quân sự, mệnh lệnh duy nhất đám goblin nghe theo là những lệnh có liên quan đến tàn tích, nên tất cả những gì họ có thể làm là thả rông đám goblin để chúng đi hăm dọa người ta. Nếu họ làm như vậy thật, thì tốt nhất là không để cho ai dùng nó nữa.
“Nhóm của Ritz đang khá điên tiết.”
“Chả bất ngờ mấy. Chúng ta đã biến cả cái tàn tích trở nên vô dụng mà.”
Hai người chỉ có ý nói đùa, nhưng thực tế vẫn rất tàn nhẫn.
Vì hai người đã phá hỏng nhiệm vụ của nhóm Ritz, chẳng mấy ngạc nhiên nếu có đôi lời than phiền, nhưng nhóm của họ không giận Loren tí nào.
Thế nhưng Lapis lại quyết định không kể cho Loren về điều đó.
Nhóm Ritz quả thực đã kiếm được rất nhiều thông tin về tàn tích, nhưng nó không còn quan trọng nữa vì cái tàn tích đã nát rồi.
Họ không tìm được kho báu hay những thứ có giá trị cao, nên phần thưởng nhiệm vụ chẳng đáng bao nhiêu. Tính thêm cả số tiền dùng để chuẩn bị cho cuộc thám hiểm và chữa trị những người bị thương, thì họ lỗ nặng.
Tuy vậy, Loren vẫn là người đã cứu mạng họ, nên tất cả đều rất biết ơn anh.
Dù Loren đang hiểu lầm nhóm Ritz, Lapis không có ý định giải oan cho họ vì ngay từ đầu đó không phải là lỗi của cô.
“Sẽ rất phiền phức nếu mình có những mối quan hệ kỳ quặc.”
Lapis biết cô ấy muốn hướng cuộc nói chuyện này đi tới đâu. Dù Ritz với nhóm của anh ta đều là thám hiểm giả hạng cao và là người tốt, kết bạn với họ sẽ khá là rắc rối cho cô.
Đó là lý do tại sao cô ấy đang cố làm cho Loren nghĩ rằng họ không thích anh ta.
“Cô vừa nói gì à?”
Tiếng lẩm bẩm của Lapis chưa đến tai Loren.
Sẽ rất tệ nếu Lapis buột miệng nói gì đó khiến cho Loren nghi ngờ, thành ra cô ấy miễn cưỡng nói tiếp.
“Dù cuộc thám hiểm thất bại, nhưng họ vẫn làm xong nhiệm vụ nên được rất nhiều phần thưởng, anh không cần phải lo nghĩ quá đâu.”
“Cơ mà tôi vẫn làm cho mọi chuyện trở nên khá tồi tệ.”
Nghe giọng hối lỗi của Loren, Lapis thấy cứ nói thêm về chuyện này thì không ổn, nên cô đằng hắng giọng và đổi chủ đề.
“Hội sắp gửi một nhóm thám hiểm đến tàn tích đó để đảm bảo nó đã được phong ấn hoàn toàn. Đằng nào thì nó cũng không còn dùng được nữa nên chẳng cần phải phong ấn, nhưng tôi đoán là cẩn thận thì vẫn hơn.”
Nếu lập một đoàn thám hiểm hẳn hoi, họ sẽ tìm kiếm cả khu vực quanh đó nữa, nên có lẽ là những cô gái trong nhóm của Sarfe sẽ được cứu thoát.
Lapis nhận ra khả năng đó nhưng chẳng quan tâm chút nào.
Dù có cứu được hay không, cô cũng chẳng muốn gặp lại họ nên lo cho họ chỉ tổ phí thời gian.
“Ai mang tôi đến đây? Mà đây là đâu mới được chứ?”
“Tôi đấy. Tôi không thể để nhóm của Ritz đưa anh đi được. Với lại, đây là bệnh viện ở Kauffa. Họ ngỏ ý muốn giúp, nhưng họ cũng có người bị thương cần được chăm sóc.”
Loren, Lapis và nhóm Ritz đúng là đã đi với nhau trong tàn tích, nhưng bọn họ vốn là hai nhóm khác nhau. Vì lẽ thường tình là thành viên nhóm nào nhóm đấy chăm sóc, nên sẽ rất khó xử nếu Lapis để cho họ mang Loren về.
“Có vẻ cô đã giúp tôi kha khá rồi.”
“Không, không. Đừng lo lắng chuyện đó. Nhân tiện nói về nhiệm vụ thất bại, cái nhiệm vụ tiêu diệt goblin của chúng ta cũng được coi là thất bại luôn. Ba thành viên trong nhóm không trở về và chúng ta không phá được cái tổ, thậm chí còn không có bằng chứng đi săn nữa.”
Chiếc túi đựng tai goblin đã bị rơi mất trong trận chiến.
Lúc đó, Loren phải tập trung chiến đấu vì mạng sống của mình nên anh không thể đồng thời theo dõi nó được, không biết anh đã đánh rơi nó ở đâu.
Hậu quả là họ không nhận được phần thưởng nào từ hội thám hiểm.
Loren thở dài vì lỗi lầm của mình.
“Rất tiếc về chuyện đó, Lapis.”
Dù Loren làm mất túi, Lapis vẫn đã có thể kiếm được nhiều tai từ đám goblin bất động do bảng điều khiển bị hư.
Những con goblin bị họ giết đã được đám thu gom mang đi nhưng vẫn còn nhiều con khác còn sót lại trong căn phòng đó.
Nhưng cô ấy không làm vậy vì mọi người đều biết họ chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm chỉ vì tàn tích đã bị vô hiệu hóa, vậy nên Ritz đã bắt cả đám thoát ra khỏi đó nhanh nhất có thể.
Do đó, Lapis không thu gom được cái gì.
“Đừng lo. À, tôi đã lấy tiền trong túi của anh để trả phí đi xe ngựa về đây, nhưng tiền chăm sóc và chữa trị thì là chuyện khác.”
Loren thấy chán nản sau khi nghe những lời đó và không muốn ngồi dậy nữa, anh thả lỏng bản thân và tiếp tục nằm yên.
Lý do duy nhất anh nhận nhiệm vụ là vì hết tiền, nhưng anh lỡ để mất cái túi chứa bằng chứng đi săn, hơn hết thảy, anh còn có nhiều thứ phí khác cần phải trả.
Tiền xe ngựa mà Lapis moi trong túi anh dù sao cũng là tiền cô ấy cho mượn.
Khi nghe Lapis nói cô ấy tính thêm cả tiền chăm sóc và chữa trị, anh nhìn cô đăm đăm.
“Tôi sẽ trả hộ anh, thế nên khỏi lo nữa nhé.”
Lapis hiểu suy nghĩ của Loren và trả lời.
“Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Khoảng chừng ba ngày. Chúng ta mất một ngày quay về đây nên anh mới ở đây hai ngày thôi, viện phí sẽ hết 5 xu bạc.”
Loren lại thở dài khi biết đó là số tiền anh không thể trả, trong khi đó Lapis tươi cười đưa mặt lại gần Loren và thì thầm.
“Anh không cần phải quá lo lắng. Tôi sẽ cho anh vay, đã thế còn không tính lãi luôn nhé.”
“Kể cả vậy tôi cũng không trả được.”
“Tôi sẽ không siết nợ anh. Và anh cũng có thể trả góp nhiều lần.”
Thực chất, Lapis chính là người duy nhất có lợi từ nhiệm vụ, nhưng cô ấy giấu bí mật đó khỏi Loren.
Bởi lẽ trong lúc tìm kiếm bản hướng dẫn trong tàn tích, cô đã đút túi vài thứ trông có vẻ có giá trị.
Đến cả đạo chích như Jack cũng không để ý, nên cô ấy là người duy nhất thoát được ra khỏi nơi đó cùng với chiến lợi phẩm.
Tất cả những thứ tìm được đều là trang sức ma pháp, nên cô cho rằng người quản lý tàn tích đó là phụ nữ.
Đồng thời, cô nghĩ là chiếc vòng cổ <> của con goblin pháp sư đến từ phòng điều khiển. Vậy nên, có lẽ nó đã lấy chiếc vòng, chạy khỏi tàn tích và rồi tiến hóa thành goblin pháp sư.
Mà cũng không có cách nào để xác nhận điều đó đúng hay không.
“Chẳng phải điều kiện quá tốt hay sao?”
“Thay vào đó, hãy đi cùng tôi trong một thời gian.”
Cô tự tâng bốc mình lên chỉ để tới được điểm trọng tâm.
Loren mới chính là thứ Lapis nhắm đến.
Loren khá dày dạn kinh nghiệm và đáng tin cậy, anh còn không thay đổi thái độ khi nghe cô giới thiệu bản thân là quỷ tộc, chủng tộc bị hầu hết mọi người xa lánh.
Một người như vậy không phải ở đâu cũng có.
Không chỉ vậy, Lapis đã bỏ nhà để học hỏi về thế giới bên ngoài và ngụy trang thành một tu sĩ, dù cô ấy có là quỷ tộc mạnh đến đâu, cũng có giới hạn cho những việc cô có thể làm được một mình.
Trái lại, nếu kết thân với một kiếm sĩ, họ có thể làm việc theo nhóm, rồi những khi cô cần hợp tác với một nhóm nào đó, sẽ đỡ gặp phải rắc rối hơn.
Một nữ tu sĩ gặp nhiều khó khăn như vậy đấy.
Người ta sẽ luôn tìm đến cô với những động cơ mờ ám, thậm chí nếu vào đươc một tổ đội giỏi, họ có thể sẽ không để cho cô rời nhóm mặc kệ ý định của cô.
“Tôi không nghĩ đây là một thỏa thuận tồi. Anh nghĩ sao?”
Lapis không thoải mái với với việc dùng tiền để mua Loren, nhưng cô ấy không muốn để mất anh nên quyết định nhắm mắt làm ngơ.
Nếu đặt mình vào vị trí của Loren, cô cũng thấy được giá trị của một tu sĩ.
Một kiếm sĩ sẽ được lợi rất nhiều từ một tu sĩ có khả năng chữa lành vết thương ngay tức thì.
“A-anh nghĩ sao?”
Loren lặng thinh.
Lapis lo là mình đã làm Loren giận, nên cô sợ sệt hỏi lại. Anh đảo mắt hết nhìn Lapis rồi lại nhìn lên trần nhà, quá mệt mỏi, anh đáp.
“Tôi không thể từ chối được.”
“Vậy tức là anh đồng ý?”
“Hứa với tôi. Chuyện này chỉ kéo dài tới khi tôi trả hết nợ thôi nhé.”
“Được, ổn mà. Tôi sẽ trông chờ vào sự chăm sóc của anh.”
Gương mặt Lapis sáng bừng lên.
Khi anh nhìn Lapis mỉm cười, tự hỏi bao giờ cô ấy mới chịu đứng dậy khỏi người mình, anh không biết làm thế nào để trả nợ cho cô.
Nhưng Loren đáng thương đâu có biết.
Đằng sau nụ cười rực rỡ ấy, Lapis đang nghĩ cách làm tăng món nợ của Loren lên để cô có thể giữ anh ấy ở mãi bên cạnh.
Và đó là cách một tên lính đánh thuê nghèo kiết xác bắt đầu bước đi trên con đường của thám hiểm giả.