“Này Lapis. Xin lỗi vì làm phiền lúc cô đang vui.”
Khi Loren thấy Ritz chậm chạp trèo lên thang, anh nói theo cách bình tĩnh nhất có thể với Lapis, người đang nở nụ cười tươi hết cỡ.
Lapis đang có tâm trạng tốt vì được thám hiểm tàn tích Vương quốc Cổ đại, cô mỉm cười quay sang Loren.
“Một khi chúng ta leo lên đó, chẳng phải họ sẽ chỉ cho chúng ta đường về nhà sao?”
Không như Lapis quá sung sướng vì cơ hội hiếm có này, Loren chỉ lãnh đạm trong suốt thời gian đó.
Lapis đông cứng trước lời nói của Loren.
“Nhóm của Ritz biết đường về tại họ rơi xuống đây phải không? Nếu ta đi lên, tức là họ sẽ biết phải đi đâu.”
Tất cả những gì họ phải làm bây giờ là xem họ coi việc sử dụng một lần thánh thuật của Lapis có đáng không.
Nếu Loren ở trong vị thế của họ, sẽ dễ dàng hơn nếu anh cho rằng họ may mắn thoát được và về nhà, thậm chí không cần dùng đến thánh thuật.
Loren nghĩ các thám hiểm giả kỳ cựu đó sẽ đi đến một kết luận tương tự, nhưng có vẻ Lapis không lo xa đến thế, cô như bị đóng băng ngay tại chỗ.
“Ta nên làm gì đây? Đúng là không lường trước được.”
“Cô đôi khi cũng ngốc đột xuất nhỉ?”
“Tôi hơi hứng thú quá về chuyện ta có thể thám hiểm tàn tích… Nhưng ta thật sự cần phải lên tầng trên. Dưới này có gì đâu.”
Loren đảo mắt từ Lapis bối rối sang Ritz vẫn đang leo thang.
Với Loren, được Ritz chỉ cho anh đường về và thoát khỏi đó không phải vấn đề.
Với những thám hiểm giả như nhóm của Ritz hoặc với người có hứng thú học hỏi như Lapis, tàn tích này có lẽ là một địa điểm thú vị, nhưng Loren chỉ thấy nó là một nơi nguy hiểm mà anh không cần để tâm.
Nhưng chứng kiến Lapis thất vọng thế này, anh cảm giác muốn được khiến cô ấy toại nguyện mặc cho các mối nguy anh có thể đối mặt.
“Có thứ gì đó để chúng ta trao đổi không?”
“Ngoài thánh thuật ra á? Một câu hỏi khó đấy. Nếu tôi bảo họ tôi cũng dùng được ma pháp nữa thì có trời mới tin.”
“Kiến thức hay kĩ năng thì sao?”
“Phải chăng tôi biết tàn tích này thuộc loại gì, tôi sẽ có kha khá ý tưởng về đặc điểm của nó.”
Anh nghĩ sẽ hiệu quả hơn nếu họ biết bên trong này trông như thế nào hơn là phải mò mẫm đi loanh quanh.
“Ghê phết, nhưng làm sao cô biết được?”
Khi Ritz leo lên được tới đỉnh, Quartz bắt đầu nối đuôi, nhưng do chiếc áo choàng và tuổi già, ông ấy còn leo chậm hơn Ritz.
Trong khi Loren hỏi Lapis, anh thấy vẻ mặt tức tối của Nim vì tốc độ bàn thờ của hai người trước cô, và họ khiến cô chờ lâu đến sốt ruột.
“Loren, anh có biết bên trong guild thám hiểm giả trông như thế nào không?”
“Tôi không chắc, nhưng ở đó có một quầy tiếp tân và một để ăn uống, đúng không? Có cả kho lưu giữ tài liệu và phòng của chủ guild… kiểu đó?”
Loren mới vào nghề thám hiểm giả, không biết quá nhiều về tòa nhà đó nên anh trả lời cô ấy bằng những thứ anh từng nhìn qua, rồi Lapis gật đầu.
“Chi tiết không quan trọng, nhưng các công trình như guild thám hiểm giả đều có kết cấu giống nhau bất kể chúng ở đâu. Làm như vậy là để nhân viên có thể thích ứng nhanh hơn khi họ di chuyển qua nhiều địa điểm khác nhau. Tàn tích cũng vậy.”
Loren thấy Quartz leo được nửa chừng, lỡ mất một bậc thang rồi té xuống.
Vì rơi từ trên khá cao, Loren e rằng ông ấy sẽ bị thương, nhưng ổng đứng bật dậy ngay lập tức, phủi mông. Nhưng ông ấy kêu a á khi Nim, bây giờ còn bực mình hơn, đạp ông ấy té xuống tiếp.
Dù Loren biết cô ấy không nghiêm túc, Quartz cũng biết vậy, nhưng cảnh này chẳng khác gì ngược đãi người cao tuổi, nên anh lảng mắt đi.
“Người dân ở Vương quốc Cổ đại xây mọi thứ một cách có hệ thống và hiệu quả, nên hầu hết công trình đều được xây dựng na ná nhau.”
“Có ngoại lệ không?”
“Luôn luôn có vài trường hợp ngoại lệ. Đều từ thời cổ đại, nhưng lúc nào cũng có vài cái kỳ quặc.”
Lapis khoanh tay lại, tỏ vẻ bực bội.
Mặc dù hơi khó tin, nhưng việc Lapis là một tu sĩ của Vị thần Trí tuệ có thể dùng thánh thuật và vốn hiểu biết về tàn tích là lý do quá hợp lý để Ritz cho họ ở lại.
Loren nghĩ nếu anh kể cho Ritz điều Lapis vừa nói thì sẽ gia tăng cơ hội họ được ở lại. Ngay khi anh tính thuyết phục Lapis, Quartz chạm được miệng hố và cứng đờ.
“Tệ rồi!”
Jack la lớn, nhảy qua người Quartz vọt xuống hố.
Ritz nhảy xuống ngay sau anh ta, kêu lên.
“Goblin!”
Nim nghe vậy, lập tức sẵn sàng cung tên. Cùng lúc Jack chạm đất không một tiếng động, Ritz hạ cánh một cách ồn ào.
“Quartz, nhảy xuống!”
Quartz gần lên tới đỉnh, nó cao gấp đôi lần ngã trước của ông ấy.
Jack và Ritz có thể tiếp đất an toàn là nhờ sự linh hoạt và sức mạnh của họ, nhưng Quartz nhìn từ trên xuống, phản đối.
Rồi chúng đến, một đàn goblin.
Đống dao với chùy của bọn goblin chọc vào thân trên của Quartz, rồi ông ấy mất lực bám, sau đó ngã chúi đầu xuống đất.
Lapis sợ ông ấy sẽ rơi phải một nơi gồ ghề và bị thương nặng, nhưng rồi Loren đã di chuyển.
Loren trèo lên thang với một vận tốc bất thường đối với một người đeo thanh đại kiếm sau lưng, túm được Quartz, rồi nhảy xuống như không hề gì.
“X-xin lỗi.”
“Chúng ta không có thời gian đâu! Chạy đi!”
Quartz chuẩn bị cảm ơn Loren khi anh đặt ông ấy xuống, nhưng sau lời của Ritz, Loren nhìn lên để xem chuyện gì xảy ra. Thấy những con goblin bắt đầu tụt xuống hố, anh lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.
“Chuyện gì thế!?”
“Tôi biết thế quái nào được! Chỉ biết là chúng rất đông!”
Nim và Lapis nhanh chóng nắm được tình hình và cũng bỏ chạy.
Ritz đang chạy đằng trước mọi người, nhưng Loren xét từ quan điểm của một tổ đội, chuyện thường tình là để trưởng nhóm đi trước dẫn đường, chứ không phải do Ritz chạy quá nhanh.
Loren từ từ chậm lại để Nim, Lapis, Quartz lên trước và anh đảm nhiệm phần rìa cuối. Loren hỏi Jack đang chạy bên cạnh xem có chuyện gì ở tầng trên, nhưng câu trả lời anh nhận được chỉ là tiếng kêu hoảng hốt.
Loren ngoái lại, tự hỏi cái gì đã khiến một thám hiểm giả hạng bạc kêu la như thế, một tiếng rên nhẹ bật ra khỏi miệng anh khi nhìn thấy chúng.
Anh thấy một núi goblin.
Từng đàn goblin ào ào rơi xuống. Những con đã tiếp đất trước bị đè bẹp bởi những con xuống sau, vài con còn bị gãy xương, và chúng có tác dụng làm bàn đạp cho những con lao vào sau. Đó là cảnh tượng sẽ khiến bất cứ ai phải la thét.
Loren không thể thấy điểm cuối của chúng, nên anh vứt bỏ ý định ở lại chiến đấu và dốc toàn sức chạy.“Cái gì đây!? Cái quái gì đây!?”
“Đây là tàn tích đúng không!? Tại sao có nhiều goblin đến thế… mà chúng trốn ở chỗ mẹ nào mới được!?”
“Tôi không muốn bị bọn goblin xéo nát đâu.”
“Im miệng chạy đi. Đó là việc duy nhất chúng ta có thể làm lúc này đấy.”
Tất cả bọn họ đều chạy không ngừng, kêu ca và xô đẩy nhau, nhưng họ không biết phải chạy đi đâu, chỉ biết chạy một cách mù quáng qua hành lang.
Nếu họ không may chọn nhầm khúc quẹo dẫn tới đường cụt, kết cục của họ sẽ là cái chết đến từ một đám goblin. Từng người trong nhóm đều cố nghĩ cách thoát, nhưng không ai có thể nảy ra cách nào để làm một đàn goblin dừng lại, và chỉ còn biết cầu nguyện không đâm vào đường cụt.
“T-thế này…”
“Thế này không ổn rồi.”
Người đầu tiên bắt đầu hụt sức là Quartz, người già hơn tất thảy mọi người, và Lapis, với nguyên nhân mà chỉ Loren mới đoán ra được.
Lapis đi chậm lại vì đôi chân giả của cô đã cạn kiệt mana do phải vận động nhanh đột ngột.
Khoảng khắc hai người chạy chậm lại và sắp bị Loren vượt qua, anh luồn tay qua thắt lưng họ, nhấc bổng lên, và tiếp tục chạy với mỗi tay một người.
“N-này. Cậu ổn không vậy?”
“Tôi quen rồi.”
Chạy trong khi vác đồng đội kiệt sức là chuyện lính đánh thuê làm như cơm bữa, và Loren cũng làm vô số lần.
So với một người lính đánh thuê mặc giáp đầy đủ, một ông già mặc áo choàng và một cô gái mặc trang phục tu sĩ hãy còn nhẹ chán.
Loren không bị chậm đi dù cộng thêm cả trọng lượng từ bộ giáp của anh, sức mạnh và thể lực của anh đã ở mức khiến Jack và Ritz cũng phải kinh ngạc.
“Xin lỗi chàng trai… Chắc chắn ta sẽ trả ơn cậu sau này…”
“Tôi xin lỗi vì lại gây phiền hà, Loren.”
“Ổn thôi. Đừng lo cho tôi mà cố dùng đầu óc của hai người đi. Chúng ta sắp bị tóm đến nơi rồi.”
Loren không rõ phe nào trâu bò hơn, người hay goblin, nhưng so với họ, những người đeo giáp phục và trang bị, thì goblin có vũ khí nhẹ đang nằm kèo trên.
Dù cho họ không thể cắt đuôi lũ goblin và lũ goblin cũng không thể đuổi kịp họ đi nữa, chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ không còn khả năng di chuyển.
Nếu lúc đó goblin bắt được, số lượng đông đảo của chúng sẽ nghiền nát bọn họ.
Loren chạy sau Ritz và những người khác, thầm cầu nguyện hai người anh đang vác theo sẽ nghĩ ra giải pháp mau mau.