Người ta nói rằng trong cái rủi thì có cái may, nhưng có vẻ câu này không áp dụng cho Loren.
Sau khi đi được một lúc từ khi Loren và những người khác tìm ra bộ giáp, Lapis vỗ vai Loren.
Tất nhiên cô ấy vỗ vào vai không bị thương, và Loren nhận ra cô đã có thể cử động chân tay lại.
“Cô khỏe lại rồi à?”
“Vâng. Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Loren xác nhận với cô ấy rồi nhẹ nhàng đặt Lapis xuống khỏi lưng.
Lapis dậm chân vài lần và vươn vai , rồi gật đầu.
“Cô hết tê liệt rồi sao, cô gái trẻ?”
Ritz nở một cười hỏi Lapis, không có vẻ mỉa mai trong giọng anh ta, và Lapis cũng không cảm thấy thế.
“Phải. Cưỡi Loren khá thoải mái, nên tôi muốn ở đó lâu hơn chút, nhưng tôi sợ mình hơi vướng víu.”
“Hai người đang có mối quan hệ kiểu đó hả?”
Loren lập tức định nói không, nhưng Lapis bịt miệng anh lại.
Loren ngạc nhiên trước hành động của cô, và còn kinh ngạc hơn trước những lời của Lapis.
“Vâng, đúng vậy.”
“Không thể coi nhẹ được rồi. Cậu may mắn có được viên ngọc quý đấy chàng trai.”
Jack nói nghe có vẻ rất vui vì lý do nào đó.
Khi Jack đang tính chúc họ trăm năm hạnh phúc thì Nim không nói không rằng đá cho anh ta một phát.
“Nếu anh muốn gây chú ý thì tự làm một mình đi.”
“Tôi có linh cảm sẽ bị cô ấy giết trước khi đến tay quái vật…”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Quartz đồng tình với Jack, người đang nằm sấp mặt dưới đất rên rỉ.
Dù Nim không hề nương tay với anh ta, nhưng xem ra cũng không đau lắm, vì Jack nhanh chóng đứng dậy phủi lưng.
“Nghĩa là bây giờ cậu có thể chiến đấu đúng không?”
Loren gật đầu với Ritz.
Không phải là anh không thể tham gia trận chiến từ đầu đến giờ, nhưng rất bất tiện khi làm vậy, vì anh sẽ phải để Lapis xuống trước.
Trong trường hợp nguy cấp, Loren sẽ quăng cô ấy xuống luôn, nhưng anh thấy tội lỗi nếu phải làm vậy với một cô gái.
“Vậy tôi tin tưởng cậu canh chừng phía sau đấy. Cô gái, giúp đỡ anh ta nhé.”
“Cứ giao cho chúng tôi.”
Giờ họ là một nhóm sáu người, Ritz và Jack ở tiền tuyến, Nim và Quartz ở giữa.
Hiện tại Loren và Lapis ở hàng hậu phương, họ đi tiếp xuống hành lang.
“Loren, đây là một trải nghiệm hiếm có. Chúng ta đang giúp thám hiểm một tàn tích Vương quốc Cổ đại, mà hơn nữa, đây là một cái chưa được khám phá. Không phải hạng đồng nào cũng được làm công việc thế này đâu.”
Chỉ vừa tự đi được, cô liên tục nhỏ giọng nói chuyện với anh, nghe rất phấn khích.
Tổ đội đang cạnh tranh với đội của Ritz.
Trong tình huống một nhóm hạng bạc vừa trải qua mất mát nặng nề và ở một nơi không có gì để lạc quan thế này, biểu cảm vui vẻ và thích thú đó không phù hợp với hoàn cảnh chút nào.
Loren nghĩ đây hẳn là một trong những tính cách khiến quỷ tộc bị những nơi khác ghét bỏ, và thúc khuỷu tay Lapis, người đang sung sướng nhìn láo liên bên cạnh Loren.
“Cô có biết đọc tình huống không vậy?”
Loren hỏi Lapis bằng giọng nhỏ nhất có thể. Lapis nhìn lại anh, suy nghĩ vài giây, sau đó đột nhiên ôm tay trái Loren và run rẩy nói.
“Loren, em sợ.”
“Diễn tệ quá.”May cho Loren, Ritz và những người đã hoàn toàn giao phó đằng sau cho họ nên không để ý họ đang tám chuyện. Loren tự hỏi phải làm gì với sự thích thú của Lapis, nhưng anh không biết phải xử sự thế nào trong tình huống này.
Hơi phiền toái nếu cô ấy diễn vai sợ hãi kém như thế, nhưng trông cô đang phởn thế kia thì cũng không ổn.
“Tôi hiểu cô rất hào hứng, nhưng cố chịu đựng một chút đi. Được không?”
“Hết cách rồi ha.”
Lapis không bị thuyết phục lắm, nhưng cô vẫn bỏ tay Loren ra.
“Nhân tiện, mục tiêu của chúng ta là gì vậy?”
“Thám hiểm tàn tích là nhiệm vụ chính, nhưng ta cũng phải kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra với nhóm còn lại. Không biết ta nên ưu tiên cái nào trước.”
Lapis gật đầu trước câu trả lời thẳng thắn của Nim, rồi nói tiếp.
“Nếu là vậy, tôi đề nghị chúng ta nên quay lại cái hố chỗ mọi người rơi xuống.”
“Giải thích đi, cô gái.”
Ritz yêu cầu Lapis, người bỗng nhiên đề nghị, đưa ra một lời lý giải.
Lapis bắt đầu giải thích cho mọi người như thể nó chẳng là phải chuyện gì to tát.
“Cái hố mọi người rơi xuống giống một cạm bẫy cho kẻ xâm phạm.”
“Tất nhiên.”
Jack thắc mắc sao cô lại chỉ ra điều hiển nhiên, nhưng Lapis nói tiếp.
“Vì cái bẫy đó không được sắp đặt để giết người, giống như cả tầng này được xây nên là để dành cho những kẻ rơi vào bẫy vậy.
“Vậy ý cô là chúng giam lỏng quái vật ở đây để xử lý kẻ xâm nhập. Nhưng tại sao phải rắc rối thế?”
“Tôi không chắc, nhưng ở thời đại hay quốc gia cũng như nhau, đối xử với kẻ xâm nhập ra sao không quan trọng.”
Mọi người thấy không hài lòng với những lời cô vừa nói.
Cô ngụ ý rằng bọn chúng có ý định sử dụng những kẻ xâm nhập mất khả năng cử động hoặc bị giết bởi quái vật cho một mục đích khác.
Tuy không biết chính xác, nhưng ai nấy đều thấy rất khó chịu.
“Bỏ cảm tính qua một bên, không đời nào có thứ gì quan trọng ở tầng này đâu. Nếu mục tiêu của chúng ta là thám hiểm tàn tích, ở lại đây chỉ tổ vô nghĩa thôi.”
“Tại sao chúng ta phải quay lại cái hố đó?”
“Tôi nghĩ ở đó có một đường hầm thoát hiểm. Hoặc đoạn đường nào đó để tập hợp
những người rơi xuống đây. Dù là gì thì nó cũng dẫn lên tầng trên.”
Ritz chững lại và nghĩ về đề nghị của Lapis.
“Cũng đáng thử một phen. Còn đáng thêm gấp bội vì chúng ta không còn phương án nào khác.”
Nim dễ dàng đồng ý với Lapis, nhưng Jack phản đối.
“Chờ đã. Đâu có thứ gì như vậy khi chúng ta rơi xuống.”
“Vì bẫy không giết nạn nhân ngay lập tức, chắc hẳn có một đoạn đường dẫn tầng trên được ẩn giấu đâu đó.”
“Tôi không phát hiện ra thứ đó.”
“Ờm, chúng ta đang nói về anh đấy, nên là…”
Nim và Quartz cùng gật đầu sau câu nói của Ritz.
Lapis hiểu cô không nên đồng tình với họ và nở một nụ cười gượng, còn Loren không muốn gây rắc rối không đáng có, giữ mặt lạnh và lảng ánh mắt khỏi Jack.
“Chết tiệt, mình không vặn lại được.”
“Quyết định vậy nhé. Quay lại và tìm nơi chúng ta ngã xuống thôi nào.”
Trưởng nhóm ra lệnh, mọi người trong nhóm phản ứng nhanh chóng. Dù phải đi lại cả quãng đường dài, nhưng họ vẫn tới đó không vấn đề gì nhờ Quartz đã vẽ lại bản đồ.
“Có đường đi lên thật sao?”
Nơi này là ở ngay giữa hành lang, ngoài việc nó kéo dài ra hai bên, không có dấu vết gì của đoạn đường ẩn giấu theo lời Lapis cả.
Họ có thể thấy cửa bẫy sập từ trên trần, nhưng nó đã đóng và trần nhà quá cao để bất kỳ ai có thể với tới.
“Dù rất muốn bảo anh ngậm miệng lại và tìm kiếm, nhưng chính tôi cũng không thấy gì cả.”
“Ý tôi là, chúng ta là thám hiểm giả hạng bạc. Nếu có đường ẩn thì ta đã tìm được rồi…”
Âm thanh của một thứ nặng nề và thô cứng xê dịch vang lên khi Jack đang nói dở.
Mọi người cảnh giác chờ thứ sắp đến.
Loren nhìn lên trên và thấy cửa bẫy mở ra với một cây cột di chuyển xuống chỗ họ.
Mọi người bối rối vì chuyện vừa xảy ra, nhìn Lapis, người đang đặt tay lên tường.
“Cô làm gì vậy?”
Không ai nói gì nên Loren hỏi Lapis thay cho những người còn lại.
“Hơi khó thấy vì nguyên liệu mana, nhưng có một bảng điều khiển ở đây nè.”
Loren nhìn kĩ phần tường Lapis đang chỉ.
Anh không tin nổi lại có thứ như vậy trên bức tường phát sáng mờ nhạt, nhưng sau khi quan sát một lúc, anh nhận ra vài đường kẻ khắc trên đó.
Loren không phải pháp sư, không rõ thiết bị này là gì, nhưng người có kiến thức về lĩnh vực này đã hiểu được ý Lapis.
“Lẽ ra ông phải phát hiện ra nó chứ ông già?”
“Ngu ngốc. Một tên đạo chích như mi mới có thể phát hiện các loại máy móc này chứ.”
Jack và Quartz đá xéo lẫn nhau.
Trong khi đó, cây cột vẫn đang hạ xuống, và khi nó chạm sàn, tay nắm mở ra hai bên cột.
“Đệch, như kiểu chúng ta đi vòng vòng chẳng vì cái gì ấy.”
“Được cái may mắn cho tôi và Loren. Nếu mọi người quay lại tầng trên, chúng ta đã không gặp nhau.”
“Hai người may ghê. Nhưng chúng ta có thể trèo lên đây được không vậy?”
Cái thang không lớn, cũng không rộng.
Trông nó đủ chắc để một cô gái trèo lên, nhưng sẽ gãy đối với một chiến binh với đầy đủ trang bị như Ritz.
“Nó từ thời Vương quốc Cổ đại. Tôi lo nó sẽ gãy khi ta trèo lên.”
Dù Lapis nói vậy, cô không tự tin lắm vào lời nói của mình
Tàn tích này khá cổ rồi.
Bất kể công nghệ tiên tiến đến đâu, không cách nào có thể chống lại thời gian, và cũng không lạ nếu nó yếu đi.
“Tôi sẽ lên trước.”
Jack tình nguyện đầu tiên.
“Bàn về trọng lượng, Nim có thể lên trước, nhưng tôi là người duy nhất có thể nhảy xuống nếu có quái vật ở trên.”
“Hay lắm. Đi nhanh lên.”
“Cô đang muốn nói theo nghĩa khác đó hả?”
(Trans eng: từ “đi” trong tiếng Nhật là ‘行く’ (phát âm là iku). Ở đây Nim nói ‘逝って来い’. ‘逝く’ cũng phát âm là iku, nhưng có nghĩa là chết. Tóm lại ý Nim là Jack “đi chết đi”)
Jack rùng mình sau câu nói của Nim, nghe như thể cô muốn anh ta chịu trách nhiệm vì đã không tìm ra cái thang. Rồi anh ta nắm lấy thang và trèo một cách mau lẹ, đúng như mong đợi từ một đạo chích.
Jack lên đến nơi dễ như bỡn, với tới miệng hố và tự đẩy mình lên.
“Ổn rồi. Khu vực an toàn. Cái thang vẫn còn ngon chán. Lên từng người một đi.”
Họ có thể thấy Jack thò đầu xuống, kêu họ đi lên.
Những thành viên còn lại nhìn nhau, quyết định xem ai lên trước.