Họ không gặp rắc rối gì khi khám phá sâu bên trong tàn tích.
Như Ritz nói lúc trước, quái vật duy nhất họ thấy là goblin, và chúng đều được nhóm anh ta chăm sóc tận tình cả.
Hàng đống xác chết goblin nằm rải rác trên mặt đất, cái nào cũng bị cắt mất một bên tai.
Loren lo chúng sẽ hóa thành undead, nhưng họ không thể chôn chúng trong tàn tích này được, và nếu hỏa thiêu thì khói sẽ lấp đầy hành lang.
Họ chỉ còn cách để chúng ở nguyên đó.
“Dù có biến thành undead, chúng vẫn chỉ là goblin thôi nên không phải chuyện lớn lắm.”
Ritz trấn an Loren, anh không muốn gặp phải linh hồn hay goblin xác sống.
Bên cạnh đó, nhờ mấy con goblin xuất hiện, chiếc túi ở thắt lưng Loren giờ đã đầy ứ.
Ban đầu thì không nhiều, nhưng số lượng tai dần tăng lên, máu goblin bắt đầu thấm qua túi, và bốc lên mùi hôi tanh khủng khiếp.
Tuy Loren muốn ném chúng đi ngay tắp lự, nhưng anh lại không thể vì đó là nhóm Ritz cho anh.
Anh cũng không nỡ làm thế, vì chúng có thể đổi ra tiền.
Loren tự hỏi sao không ai khó chịu với mùi hôi, anh nhìn xung quanh, nhưng có vẻ ngoài Lapis ra thì chẳng ma nào để ý.
Cô ấy đang nhăn mặt, và do đang cố tránh thở bằng mũi, Loren có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của cô.
“Không phải tôi đang “hứng” hay gì đâu nha.”
“Tôi biết. Khỏi cần cô nói.”
Kể cả cô ấy không nói thế, chẳng đời nào Lapis lại có tâm trạng vào lúc này được.
Nim đang cười khúc khích nhìn hai người họ bỗng vụt nghiêm trọng và lên tiếng cảnh báo để mọi người có thể nghe thấy.
“Chờ đã. Có gì đó sai sai.”
Ritz và cả nhóm phản xạ tức thì.
Chiến binh Ritz nâng khiên lên, và đạo chích Jack dò xét xung quanh.
Pháp sư Quartz giơ trượng nhìn láo liên.
“Nim, chuyện gì vậy?”
“Mùi hương trong không khí thay đổi rồi. Tôi ngửi thấy mùi máu nhưng không phải của goblin.”
Trước lời của Nim, Loren thử đánh hơi nhưng thứ duy nhất anh ngửi được là mùi máu goblin trong túi, và không biết thứ Nim đang nói về là cái gì.
Loren ngạc nhiên vì Nim có thể phát hiện ra một mùi khác, mặc dù đang đứng cạnh anh với mùi hôi của goblin đã lấn át hết mọi loại mùi hương xung quanh.
“Máu có mùi giống sắt, nhưng có sự khác biệt giữa máu người và máu goblin sao?”
Lapis hỏi Loren bằng giọng hoang mang, nhưng Loren lấy đâu ra câu trả lời.
“Tôi không bắt mọi người ngưng nói chuyện, nhưng từ giờ trở đi hãy thận trọng. Kể đến thị giác và thính giác, Nim là sắc bén nhất.”
“Thân hình cô ấy cũng bén không kém… Úi da!?”
Jack lắm mồm bị Nim đá từ sau lưng.
Dù Jack có hình thể lớn hơn và trông có vẻ mạnh hơn Nim, cô ấy hẳn phải dồn không ít lực vào cú đạp đó, vì Jack vừa ngã đập mặt xuống đất.
“Đừng giỡn nữa… Tôi vừa nói chúng ta phải cẩn thận cơ mà.”
“Thôi nào, nghiêm túc quá rồi đấy. Nếu ta không nghỉ ngơi sẽ không tốt cho tinh thần đâu.”
Jack cười, phủi phủi lưng khi đứng dậy và nhìn xung quanh, trong khi Ritz chỉ nhìn anh ta bực dọc.
“Theo như tôi thấy, không có thứ gì như Nim nói ở đây cả. Tức là nó ở phía đằng trước.”
“Sao cũng được. Đi thôi.”
Ritz quyết định chỉ tổ phí thời gian cãi nhau với Jack liền ra lệnh, vẫn cáu tiết vì trông anh ta không hối lỗi chút nào.
Mọi người đi chậm lại, đồng ý rằng tốt nhất nên sẵn sàng chiến đấu với thứ Nim nhận thấy.
“Cô nàng này di chuyển được chưa?”
Trong khi chậm rãi hành quân qua hành lang, Ritz hỏi Loren.
Loren nhìn Lapis đang thử nâng tay lên xuống, và lắc đầu.
“Tôi xin lỗi. Phải mất một lúc nữa.”
“Tôi tưởng cô không đứng được? Tay cô ổn chứ?”
“Tôi biết thế này có hơi xấu hổ, nhưng cả người tôi dường như đã bị tê liệt vì sợ hãi và căng thẳng quá rồi…”
Ritz tỏ vẻ chán chường với lời phân trần của Lapis, nói với Loren.
“Tôi không biết cậu tìm thấy cô nàng này ở đâu, nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu đưa cô ấy về giáo hội sao?”
“Đó là quyết định của cô ấy. Tôi không ý kiến gì được.”
Loren nghĩ hai bên chưa đủ thân thiết để anh quyết định xem cô nên làm gì, nhưng không muốn giải thích với Ritz.
Anh biết mình không giỏi ăn nói, và biết đâu anh sẽ nói những điều thừa thãi.
Loren không có thành kiến gì về thân phận thật sự của Lapis, nhưng thiên hạ không nghĩ như anh, và anh không chắc nhóm Ritz sẽ phản ứng thế nào nếu họ phát hiện ra.
Nên Loren cho rằng họ cần phải giữ bí mật, và nếu anh muốn làm vậy thì không được nói nhiều.
“Này, nhìn kìa.”
Trong lúc Loren đang nghĩ ngợi, Jack xem xét xung quanh và cao giọng.
Loren thôi nghĩ ngợi và nhìn về hướng Jack chỉ, và trong tầm mắt anh là một thứ nằm trên mặt đất cách khá xa chỗ họ.
Ban đầu Loren không rõ nó là gì.
Nó ở xa đến mức anh chỉ biết là có một vật nằm dưới đất. Nhưng có lẽ do chức nghiệp là thợ săn, hoặc vì là elf, Nim nhìn ra ngay đó là gì, và lẩm bẩm khó nhọc, cố kiềm chế.
“Bộ giáp… dính máu.”
Dù đã biết chân tướng của thứ đó, cả nhóm Ritz vẫn chưa hết cảnh giác.
Dù rất muốn chạy tới và kiểm tra, họ cẩn thận tìm kiếm bẫy hoặc thứ gì khác ngoài bộ giáp dính máu trên mặt đất, và sau khi mất một lúc xác nhận không có mối nguy hiểm nào, họ mới bước lại gần thứ đó.
“Chỉ là một bộ giáp. Giáp da. Nhưng chẳng cho chúng ta biết thêm gì cả.”
Ritz tới gần và rướn người xem nó kĩ hơn, nhưng sớm bỏ cuộc.
Như Nim nói, đó là một bộ giáp da dính đầy máu, nhưng ở trong một hình dạng mà khó có thể nhận ra nó từng là một bộ giáp, và không có đặc điểm nào để họ biết chủ sở hữu của nó là ai.
“Một điều chắc chắn. Người mặc nó đã chết.”
Loren có thể nói lượng máu đó đến từ một vết thương chí mạng, và máu cũng chảy đầy trên sàn nữa.
Nếu số máu đó là từ một con người, không cách nào anh ta có thể sống sót được.
“Những người duy nhất tới đây ngoài chúng ta là tổ đội bọn tôi đang cạnh tranh, lẽ nào họ cũng rơi xuống đây?”
“Có ai mặc giáp da trong nhóm đó không?”
Trước lời Quartz, Ritz và Jack bắt chéo tay và bắt đầu nghĩ ngợi.
Nim đứng cạnh Loren, nghĩ có khi họ đã quên hết mặt thành viên nhóm kia rồi, nói với ánh mắt lạnh lùng hướng về lũ đàn ông não cá vàng.
“Ritz và Jack quá vô tâm. Quartz thì già quá nên lẩm cẩm rồi.”
“Ta không lẩm cẩm!”
“Vậy thì nhớ nhanh đi. Ai mặc giáp da trong nhóm đó?”
“Ugh.”
Quartz rên nhẹ, nhưng không dễ nhớ lại điều ông đã quên sạch sành sanh.
“Từ bỏ và chấp nhận rằng ông đã lẩm cẩm rồi đi.”
“Ta không có lẩm cẩm nhá. Sắp nhớ ra rồi.”
Quartz nghiến răng và cố hết sức mà nhớ.
Xung quanh ổng, Ritz và Jack đang càu nhàu vì cũng không nhớ nổi. Nim lờ họ và hỏi Loren.
“Cậu nghĩ sao?”
“Tôi ư? Sao không phải nhóm của cô?”
“Ta hãy để họ nghĩ một lúc. Kiểu gì họ nhớ ra thôi.”
Nim mặc kệ ba người mà cung cấp thông tin cho Loren, anh đang nghĩ có ổn không khi cô làm vậy với nhóm mình.
“Nếu bộ giáp đó của người từ nhóm cạnh tranh, người đó hẳn là một đạo chích.”
“Có vẻ thế.”
“Đó không phải vấn đề. Tôi cần ý kiến của cậu ở điều sau đây cơ.”
Pháp sư thường không mặc giáp, thay vào đó họ khoác áo choàng vải, trang bị của tu sĩ cũng làm bằng vải, đôi khi họ còn mặc giáp xích bên trong.
Khi cần phòng thủ và di chuyển nhanh lẹ, đấy thường là trang bị của đạo chích hoặc chiến binh, nhưng bộ giáp này thì không được gia cố cho bền và nhẹ hơn.
Dựa trên điều ấy, Loren có thể nói nó thuộc về một đạo chích mà không cần thấy mặt nhóm còn lại.
Nhưng đó không phải chuyện Nim lo lắng.
“Vậy hãy cứ tiếp tục giả thuyết đây là một người từ nhóm đó đi. Thêm nữa đạo chích bên họ là phụ nữ.”
“Hả?”
Loren không biết hai vế trên ăn nhập gì với nhau, nhưng Lapis thấy có gì đó không đúng.
“Theo như tôi thấy, quái vật duy nhất trong tàn tích này là goblin.”
“Chuyện đó thì sao?”
“Goblin thường không giết phụ nữ. Vì chúng có thể dùng họ cho việc khác. Nhưng nếu người mặc bộ giáp này là phụ nữ, nghĩa là chúng đã giết cô ấy. Kỳ lạ ở chỗ đó.”
Loren nhìn lại bộ giáp dưới đất.
Trong tình trạng hiện tại, khó có thể nói rằng đó là một bộ giáp cho nữ giới.
Nhưng nếu đúng như Nim nói và người mặc là phụ nữ, kỳ lạ là cô ấy bị giết chết ngay tại chỗ, như Lapis vừa nói.
“Nhỡ có gì đánh trúng và giết cô ấy thì sao?”
“Có thể. Nhưng có quá nhiều máu.”
Loren đồng ý với Nim.
Dù có ấy bị tên găm đi chăng nữa, khó mà tin rằng vũ khí của goblin lại có thể khiến một vết thương chảy nhiều máu đến thế.
“Quá nhiều máu. Như thể cô ấy bị chặt thành từng mảnh vậy.”
“Thật bất bình thường với goblin. Nếu con mồi còn sống, chúng sẽ ưu tiên thỏa mãn thú tính trước và đem họ về tổ."
“Vậy tôi đoán có thứ gì khác ngoài goblin ở đây.”
“Kết luận vậy đi.”
Sau khi im lặng một hồi để suy ngẫm, Nim hỏi Loren.
“Nơi bọn tôi gặp hai người. Cậu có nhớ đường quay lại không?”
“Có. Nó gần như là một đường hầm thẳng tắp luôn.”
“Ok. Ritz.”
Ritz thôi vắt óc và đến chỗ Nim.
Sau khi chờ cho anh ta tập trung hẳn, Nim mới hỏi Ritz.
“Có chuyện không ổn. Chúng ta nên trở về chỗ cũ thôi.”
“Khoan. Tôi cũng có cảm giác kỳ lạ, nhưng ta chưa đảm bảo những vật này là của nhóm kia. Ta phải có lý do rõ ràng để rút lui chứ.”
“Sẽ không hay nếu chúng ta quay về chỉ vì tìm thấy một bộ giáp dính máu. Trừ phi ta tìm ra thẻ nhận diện của họ.”
Nim nhìn quanh, nhưng không có thứ gì như vậy dưới sàn.
“Chúng ta có thể cảnh giác cao độ, nhưng rút lui thì không được. Nó sẽ ảnh hưởng tới công việc sau này.”
“Nếu Ritz quyết định vậy cũng ổn, nhưng…”
“Tôi biết. Chúng ta sẽ về nếu tìm thấy thẻ tên.”
“Được.”
Nim chấp nhận khi Ritz đưa ra điều kiện rút lui.
Về phần Loren thì cũng chẳng có lựa chọn nào ngoài làm theo Ritz bất kể mình có đồng ý hay không, anh chỉ im lặng gật đầu.