Tổng quân số bây giờ là sáu người.
Nếu chỉ tính những người đi được thì có năm, mà, dù gì thì cả nhóm đã bắt đầu lên đường, dẫn đầu bởi Ritz và Jack.
Pháp sư Quartz đi giữa, và thợ săn Nim cùng với Loren vẫn cõng theo Lapis đi đằng sau. Nhưng vì Loren không còn tay rảnh, anh lo rằng hậu phương hơi yếu.
“Ổn thôi, tin tôi đi.”
Nim, người đi cạnh Loren, vỗ vai anh giúp thư giãn.
Phần vai cô vừa chạm vào được bôi đầy thuốc và băng bó lại.
Loren đã để một bên vai của mình bị ma pháp của con goblin pháp sư đốt cháy, rồi mặc kệ nó luôn vì quá mải chạy thoát khỏi đám goblin.
Ritz thấy vết thương, và dù cho không có thuốc, họ vẫn giúp sát trùng vết thương, bôi thuốc trị bỏng và cuốn băng gạc quanh vai anh.
Bây giờ đã đỡ hơn rồi, nhưng nó vẫn nhói đau khi chạm phải.
Khi anh làm mặt lạnh cố tỏ vẻ không đau, Lapis ở sau lưng khẽ nói.
“Nếu không chịu được nữa thì hãy cho tôi biết.”
Lapis lẽ ra có thể dùng được hai thánh thuật mỗi ngày.
Nhưng cô lại bảo Ritz rằng cô chỉ còn một lần.
Mana để thi triển ma pháp và năng lượng để dùng thánh thuật hoàn toàn khác nhau, nên thánh thuật không giúp ích gì cho việc Lapis cố lấy lại kiểm soát tứ chi.
Cô ấy không kể cho Ritz lần dùng thứ hai mà để dành.
Loren nghĩ cô muốn dùng lần cuối cho vết thương của mình vì đã cõng cô đi.
“Tôi ổn. Họ đã chữa cho tôi rồi mà.”
Thật ra Loren không thấy thoải mái lắm khi phải nói dối trong một cuộc thỏa thuận với người khác.
Mặc dù còn phải tùy vào đối phương, Loren tin rằng khi thỏa thuận, mỗi bên đều nên trung thực thẳng thắn với bên còn lại.
Nhưng lựa chọn của Lapis không hẳn là sai, vì anh không chắc liệu mình có thể tin tưởng nhóm Ritz hay không.
“Đúng là một tàn tích kì lạ.”
Jack đi trước lẩm bẩm khi nhìn xung quanh.
Loren, người muốn có thêm thông tin, không muốn để lỡ nhận xét từ một thám hiểm giả kỳ cựu, nên anh dỏng tai lên nghe xem Jack định nói gì.
“Do họ nói nơi này chưa được khai phá, nên cậu sẽ mong đợi kẻ thù là những thứ vô tri như golem hoặc undead đúng không?”
Jack nhìn Loren.
Loren có cảm giác Jack muốn mình trả lời, nhưng anh không có đủ kinh nghiệm để cho anh ta lời khuyên.
Nhiệm vụ đầu tiên của anh là tiêu diệt goblin, và anh cũng chưa từng đặt chân vào tàn tích nào.
Loren tự hỏi mình nên đáp lại thế nào, nhưng Jack vốn cũng không hy vọng sẽ được trả lời, lại nói tiếp.
“Nhưng không có con gì nhảy ra trong cái tàn tích này cả.”
“Ý anh là không có kẻ thù? Vậy chẳng phải là tốt sao?”
Loren không rõ tàn tích đã tồn tại bao lâu, nhưng nếu là từ thời Vương quốc Cổ đại, chắc chắn phải cỡ vài trăm năm rồi.
Một con người không thể nào sống sót nổi trong khoảng thời gian đó, vả lại không có tác động nào từ bên ngoài, đúng như Jack nói, hợp lý nhất là chỉ có golem hoặc undead ở đây.
Vì những thứ đó vẫn chưa xuất hiện, Loren nghĩ có lẽ không có quái vật, nhưng thực tế thì khác, như Jack cau mày nhìn về phía trước.
“Về chuyện đó. Tôi không chắc tại sao kẻ địch chúng ta chạm trán từ đầu tới giờ chỉ toàn là goblin.”
“Goblin trong tàn tích Vương quốc Cổ đại? Chúng vào từ bên ngoài chăng?”
Goblin là một giống sinh vật khó xơi.
Chúng sẽ bò vào mọi nơi miễn là tránh được mưa gió, và bắt đầu sinh sản ở đó, để rồi không lâu sau, số lượng sẽ gia tăng nhanh chóng. Chúng có thể sống gần như ở bất cứ đâu, và trong trường hợp xấu nhất, chúng thậm chí sống trong hệ thống cống rãnh dưới các thành phố lớn.
Tất nhiên, dù có là Vương quốc Cổ đại thì cũng không đáng ngạc nhiên nếu chúng có nhân giống ở đây, và Loren nghĩ vấn đề ở đó, nhưng Jack lắc đầu, vẫn nhìn về phía trước.
“Chà, khi người ra phát hiện ra lối vào tàn tích này thì nó vẫn bị phong ấn. Tức là không ai có thể đặt chân vào. Người tìm ra nó đã phải thuê vài pháp sư để giải ấn đấy.”
“Chẳng lẽ có nhiều kẽ nứt như cái chúng tôi đã đi qua…”
“Phải. Vì bọn tôi đụng phải hai người, khả năng có nhiều lỗ hổng ở khắp tàn tích này, goblin chui vào từ những cái lỗ đó.”
“Nhưng có chuyện vẫn chưa thể giải thích được.”
Quartz nghe được Jack và Loren, tham gia vào cuộc nói chuyện.
“Nếu lũ goblin tràn vào từ bên ngoài và nhân giống ở đây, nghĩa là tàn tích này không có kẻ hộ vệ.”
“Có lẽ chúng đã chết sau thời gian dài?”
“Vậy phải có xác của chúng chứ. Nếu chúng là bóng ma hoặc undead, đây sẽ là một câu chuyện khác, nhưng chính điều đó mới làm tàn tích này trở nên đặc biệt.”
Quái vật undead thường không phải những hộ vệ khá khẩm gì cho cam.
Quartz giải thích undead ban đầu là con người, rất khó ra lệnh cho chúng. Thông thường một số lượng lớn undead chỉ có thể nghe theo những mệnh lệnh đơn giản, hoặc chính chủ nhân tàn tích là undead và có một đội quân của riêng mình.
Quartz khó mà tin nổi chúng có thể biến mất không để lại vết tích, và giả dụ chúng đã từng tồn tại đi chăng nữa, việc họ không tìm thấy dấu vết nào để lại vẫn quá kỳ lạ.
“Cá nhân tôi thiên về giả thuyết bọn goblin đến từ bên ngoài hơn.”
Ritz lên tiếng.
Anh ta có lý do để hy vọng rằng bọn goblin đến từ bên ngoài.
Những con goblin mà nhóm Ritz đã gặp là từ trước khi họ rơi xuống bẫy, tức chúng ở ngay tầng trên chỗ này.
Nếu vết nứt Loren đã đi qua cũng là nơi goblin xuất hiện, nghĩa là chúng đã tìm được đường leo lên tầng trên, và khi đã biết đường rồi, họ sẽ tìm ra cách thoát khỏi đó.
“Tất nhiên, có khả năng những vết nứt ở khắp nơi và goblin chui vào từ toàn bộ các vết nứt đó.”
“Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó.”
Nếu đúng vậy, vô vàn con goblin sẽ tràn ngập nơi này.
Với hạng bạc như Ritz, con số có vẻ không nhiều, nhưng đối với Loren, người vừa chứng kiến cả một nhóm bị chúng tiêu diệt, đó không phải cảnh tượng anh muốn chứng kiến lại.
“Ồ, phía trước có thêm goblin.”
Trong một hành lang thẳng tắp không có gì chắn giữa họ và đám goblin, Ritz cảnh báo.
Loren nghe vậy, anh cố đặt Lapis xuống nhưng Nim ngăn lại.
“Không sao đâu. Loren, anh chỉ cần đứng quan sát phía sau.”
“Được thôi.”
Anh có thể trông chừng kẻ thù đến từ phía sau mà không cần vũ khí.
Trong khi Loren nhìn đằng sau canh chừng quái vật, Nim nhanh chóng rút mũi tên giương cung và không tốn một giây ngắm bắn, cô phóng mũi tên một cách dễ dàng.
Mũi tên phóng vụt qua đầu những người đứng phía trước, găm vào mắt của một goblin, lập tức tiễn nó xuống mồ.
“Không có nhiều. Bảy con.”
“Cậu không cần hỗ trợ bằng ma pháp đâu nhỉ?”
“Nah. Xong ngay thôi.”
Gật đầu với Quartz. Ritz rút kiếm và khiên lao vào bầy goblin.
Anh ta phang chúng bằng khiên trước, và chỉ với một nhát chém, đầu của con khác bay vèo lên không trung.
Ritz lập tức tiếp cận con goblin anh ta vừa đánh gục và đoạt thủ.
Trong lúc đó, một mũi tên của Nim bắn trúng con goblin khác, và trước khi đám goblin kịp ứng phó, cả bảy con đã chết.
“Rất nhanh gọn.”
“Chẳng có gì đáng tự hào cả. Bọn tôi là hạng bạc, nhớ chứ?”
Loren, khá ấn tượng trước trận đấu chớp nhoáng, có lời khen với Ritz, nhưng Ritz thẳng thừng đáp lại.
Trong khi Loren nghĩ xem cách Sarfe xử lý mọi chuyện đã khiến anh thấy những trận chiến bình thường trở nên hay ho hơn hẳn, Ritz nói.
“Nếu người hạng bạc mà còn gặp rắc rối với bảy con goblin thì chúng ta không đi được xa đâu.”
Loren xin lỗi thật lòng, nghĩ rằng anh đã vô tình xúc phạm họ.
“Xin lỗi vì chuyện đó.”
“Được rồi. Đây là cơ hội học hỏi cho hạng đồng như cậu đấy.”
Cùng lúc đó, Ritz đi quanh đống xác goblin, con bị chặt làm đôi, con bị mũi tên cắm vào, và cắt tai chúng.
Loren nhìn không hiểu anh ta đang làm gì, Ritz cắt xong bảy đôi tai và cho vào một chiếc túi nhỏ, rồi đưa cho Loren.
Trong một khắc Loren mới nghĩ chúng là rác, nhưng xem ra chúng mang ý nghĩa nào đó, anh nhìn Ritz, người lảng mắt đi và nói nhanh một tràng.
“Nhiệm vụ của cậu là tiêu diệt goblin phải chứ? Có thể cậu không tận diệt được cả tổ, nhưng cậu vẫn nên được trả công vì đã giết vài con. Với chúng tôi, đó chỉ là ít tiền lẻ, nhưng các cậu thì đang cần tiền đúng không?”
Loren mới nhận ra rằng đôi tai chính là bằng chứng cho việc săn goblin.
“Anh chắc chứ?”
Loren không rõ một con goblin đáng giá bao nhiêu, nhưng đưa họ bằng chứng săn bắn cũng là đưa họ tiền.
"Nếu cậu không muốn thì vứt đi cũng được. Một con goblin chỉ đáng 5 xu đồng, nên chúng tôi cũng không cần.”
“Cậu nên nhận chúng.”
Nim thêm vào.
“Khá lạ khi Ritz đem cho không tiền. Chúng ta có thể mách các thám hiểm giả khác về chuyện này.”
“Này. Tôi chỉ đang giúp đỡ đàn em của mình thôi mà.”
“Bất ngờ đấy. Chắc ngày mai trời nổi bão quá.”
Nim, người vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cho đến lúc này, nhìn rất ngạc nhiên, và Ritz, người dường như đã làm gì đó khác với mọi khi, quẳng chiếc túi về phía Loren và quay sang cãi cọ với Nim.
“Giữ nó đi. Dù sao họ cũng đưa nó cho chúng ta.”
Lapis khuyên Loren, anh chụp được chiếc túi và đeo nó vào thắt lưng.