“Vậy là hai người chạy thoát khỏi bầy goblin và tìm được đường đến đây? Quả là xui xẻo đấy, anh chàng to xác ạ.”
Người đàn ông ăn mặc như đạo chích bật cười lớn tiếng khi Loren giải thích xong chuyện gì đã xảy ra với họ, trong khi Lapis vẫn còn trên lưng anh.
Anh ta nhìn lớn tuổi hơn Loren và có bộ râu lởm chởm. Anh vuốt tay lên mái tóc nâu ngắn bù xù của mình tiếp tục cười như điên.
“Cả tổ đội của họ bị tàn sát nhưng chỉ mỗi họ sống sót thôi đấy tên kia. Theo tôi thì chuyện đó còn hơn cả xui xẻo.”
Người vừa la rầy anh chàng đạo chích là một chiến binh có vẻ là trưởng nhóm, và anh tự giới thiệu mình là Ritz.
Trang bị của anh đúng như một chiến binh chính cống, với một bộ giáp da gia cố bằng những tấm sắt cùng với một chiếc khiên và kiếm dài. Chúng trông có vẻ cũ, nhưng lại được giữ gìn cẩn thận và quanh người anh ta có khí chất của một chiến binh kỳ cựu.
Anh chàng đạo chích mà Ritz la rầy khịt mũi và lảng đi, nhưng bị người phụ nữ mặc như thợ săn với một cây cung trong tay kéo tai và quay đầu anh ta lại.
“Jack, thái độ xấu.”
“Ow, đau đấy Nim! Đừng kéo nữa! Nó rụng ra thì sao!?”
“Anh không biết lắng nghe thì cũng không cần tai đâu.”
Nữ thợ săn lườm nguýt đạo chích tên Jack.
Người phụ nữ đó, đôi mắt xanh lam lúc nào cũng hờ hững, mái tóc vàng tuyệt đẹp và dưới đó là tai của cô, dài và nhọn như thể một lưỡi dao.
Dù Loren đã từng nghe qua, đây là lần đầu tiên anh gặp một người bằng da bằng thịt, nên mắt của anh tự động chú ý vào tai cô ấy.
“Đây là lần đầu cậu thấy elf sao?”
Người đàn ông lớn tuổi mặc như một pháp sư nhận thấy anh đang nhìn đi đâu, hỏi.
Ông ấy để quả đầu thắt đuôi sau, cầm một cây trượng màu đen trong tay, khoác chiếc áo choàng màu xám, và tự giới thiệu tên mình là Quartz.
Cả bốn người họ đều là thám hiểm giả hạng bạc.So với Loren, người mới chỉ lẹt đẹt hạng đồng đoàn, họ ở trên anh hai hạng, ngăn cách bởi hạng sắt.
Cũng không ngoa nếu gọi đây là những chiến binh kỳ cựu.
“A, xin lỗi vì chuyện đó. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người thật. Tôi thật bất lịch sự.”
Loren không có ý nhìn chằm chằm, có lẽ những người khác không lấy ánh mắt của anh làm thoải mái lắm, anh liền xin lỗi rối rít, nhưng Quartz phủi tay.
“Ta không trách cậu. Cô ấy cũng khá xinh đẹp mà.”
“Quartz, nếu ông vẫn còn thấy quý hai con mắt mình thì im miệng đi.”
Cô elf tên Nim lạnh lùng cảnh cáo Quartz, ông này vẫn đang cười.
Loren nghĩ cô ấy chỉ đùa thôi, nhưng khi thấy cô ấy rút một con dao găm từ thắt lưng ra, anh toan lùi lại đằng sau với vẻ mặt sợ hãi.
“Biết là gần đất xa trời lắm rồi nhưng ta chưa muốn bị đui nhá.”
“Thôi được, tôi sẽ giảm xuống còn một mắt.”
“Này, đừng có nhây trước mặt họ. Hai người đang làm người ta sợ kìa.”
Ritz bịt miệng Quartz lại, người đang giả vờ sợ hãi, và Nim, người trông khá nghiêm túc, và quay sang Loren.
“Tôi có thể đưa các bạn tới lối ra nếu được, nhưng chúng tôi đang phải làm nhiệm vụ. Không còn nhiều thời gian nữa. Chúng tôi hiện đang phải cạnh tranh với một nhóm khác.”
“Cuộc thám hiểm tàn tích gần Làng Ain. Biết không?”
Nghe giọng nói đều đều của Nim, Loren nhớ lại cuộc trò chuyện giữa anh với nhóm của Sarfe.
Anh nhớ Naron có nói gì đó về việc nhận nhiệm vụ tốt hơn gần Ain, và đoán rằng họ đang ở trong tàn tích mới được khám phá.
“Bọn tôi không biết nó nguy hiểm đến mức nào, nhưng tàn tích chưa khám phá thường được nhiều tiền nên bọn tôi nhận nhiệm vụ luôn, chỉ có điều phải cạnh tranh.”
Jack nhổ nước bọt, tỏ vẻ khó chịu.
Quartz tiếp lời.
“Bọn ta đang cạnh tranh với nhóm khác. Phần thưởng nhiệm vụ phụ thuộc vào loại thông tin bọn ta mang về, nên bọn ta mới phải gấp rút.”
Điều họ muốn nói là, họ không thể giúp gì được.
Nhưng Loren hiểu và đồng ý với họ.
Trong giới lính đánh thuê, những người có lòng trắc ẩn tự nguyện giúp người khác là không tồn tại.
Loren nghĩ điều đó cũng tương tự với thám hiểm giả.
Nếu họ trả tiền, còn tùy xem chồng xu sẽ cao đến đâu, những người kia có thể sẽ giúp, nhưng Loren không có chừng đó tiền.
“Tôi hiểu. Tôi không có ý ngáng đường. Nếu các anh có thể chỉ lối ra thì bọn tôi sẽ tự lo được.”
Vì anh đang cõng Lapis, nên sẽ thật tốt nếu có họ dẫn đến lối ra.
Nhưng anh không thể nhờ vả họ vì họ còn có việc phải làm.
Không hẳn là anh mù tịt đường ra ngoài.
Nếu Ritz nói cho anh đường ra, anh sẽ tự biết mình cần đi đâu, và nếu anh lần theo đoạn đường nhóm Ritz đã đi qua, sẽ an toàn hơn vì chắc hẳn họ đã dọn hết bẫy và quái vật trên đường rồi.
“Về chuyện đó…”
Ritz ngập ngừng trả lời Loren.
Loren mơ hồ nghĩ họ đang cố bắt anh phải trả tiền cho thông tin, nhưng rồi nhớ lại không phải thứ gì trên đời cũng miễn phí. Nếu thế, anh đã sẵn sàng hỏi mượn Lapis ít tiền.
Tuy nhiên, lời của Ritz còn vượt ra cả mong đợi của Loren.
“Thật ra chúng tôi cũng không biết.”
“Tiếc nhỉ. “
Loren bất giác trả lời theo phản xạ.
Trong đầu, anh không chắc làm thế nào mà cả nhóm Ritz có thể tới được đây trong khi còn không biết đường.
Nếu là hạng đồng, anh có thể đoán rằng họ không ghi lại bản đồ tàn tích hoặc quên mất, nhưng đây là thám hiểm giả hạng bạc.
Kể cả Loren, người không quá quen thuộc với thám hiểm giả, vẫn bối rối làm sao họ có thể khám phá tàn tích được mà không biết lối ra.
“Không, không như hai người nghĩ đâu. Không phải do chúng tôi không ghi lại bản đồ hay quên mất đâu.”
Hẳn những gì Loren nghĩ đã hiện rõ rành rành trong mắt anh. Ritz e ngại giải thích.
Loren thấy không thoải mái với cách Ritz nhìn mình, nhưng hóa ra Ritz không nhìn anh trực tiếp, mà là nhìn lên vai anh.
“Lapis?”
“Xin lỗi. Chắc tại mắt tôi.”
“Tôi không biết cô không thể cử động vì sợ hay gì, nhưng đó nhất định không phải ánh mắt của một người được người khác mang trên lưng đâu.”
Lapis cảm thấy sự mỉa mai trong lời anh ta, và nép mình sau lưng Loren.
Băn khoăn chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ biết thân phận của Lapis, Loren hỏi Ritz.
“Vậy lý do các anh không biết đường ra là gì?”
“Bọn tôi bị ngã. Đó là một cái bẫy sập. Và anh bạn Jack đây đã không phát hiện ra nó.”
Ritz lườm Jack, người đang cố núp sau lưng Quartz, nhưng Nim đá anh ta ngã sấp mặt.
Loren thấy tội cho Jack đang bị Nim đạp tới tấp, nhưng bảo Ritz nói tiếp.
“May là ở dưới không có độc hay chông nhọn, nhưng bọn tôi đã rơi xuống cả một tầng. Nó cao quá không trèo lên được nên bọn tôi đang kiếm đường ra…”
Loren nhìn lên trần.
Nó đủ cao để anh vung kiếm thoải mái không vấn đề gì. Chắc chắn nó phải cao đến nỗi không ai trong số họ với tới được.
“Nếu có người ở lại trên đó, chúng tôi có thể kéo nhau lên, nhưng cả nhóm tôi cùng rơi xuống một lúc.”
“Đừng quên anh đã hạ cánh trên người tôi.”
“Cũng có khác rơi xuống sàn là mấy đâu.”
Sau lời của Jack, Nim nhận ra ánh mắt của mọi người đã tập trung vào một phần trên cơ thể cô, rồi giương cung với ánh mắt đe dọa.
“Có trăng trối gì không?”
Nhìn vào đó, Loren có thể hiểu ý Jack, nhưng gắng gượng không được để lộ ra ngoài, vì anh vẫn chưa muốn chết.
Lapis thì có vẻ không làm được, vì anh thấy cô ấy áp mặt vào lưng mình.
Cô ấy hẳn không nhịn được cười, tại Loren thấy gáy mình hơi nhột.
Chỗ đó của Lapis đủ lớn để cô ấy tự mãn, và nếu so sánh một cách khiêm tốn, Nim không thể nào đọ nổi.
“Trong mọi trường hợp, Jack chết.”
“Tôi chưa nói gì sai cả!”
“Giờ thì có rồi đấy.”
Ritz đảo mắt sang Loren để cố tránh mặt Nim, người đang lăm lăm cây cung đuổi theo Jack, và nói với giọng mệt mỏi.
“Tóm lại, hai người không rời khỏi đây được.”
“Thế thì bó tay rồi.”
Đôi khi thám hiểm giả hạng bạc cũng bị dính bẫy.
Hơn tất thảy, Loren ngạc nhiên vì không ai trong số họ bị chấn thương sau cú ngã, kể cả khi Nim bị cả người Jack đè lên,.
“Vài người bọn tôi bị thương khá nặng đấy chứ. Nhưng bọn tôi xử lý được bằng số thuốc mang theo. Và tại đây tôi muốn bàn với hai người vài chuyện.”
“Nếu ý anh là thánh thuật, tôi có thể dùng <> thêm một lần nữa.”
Trước khi Loren định giải thích chi tiết, Lapis nhô đầu lên và xen ngang.
Loren không hiểu cô đang nói gì còn Ritz bất ngờ vì Lapis đã đoán được ý định của mình, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Một lần…”
“Tôi đảm bảo nó dùng tốt hơn thuốc. Và nếu cho tôi thêm thời gian, tôi có thể dùng nó thêm lần nữa.”
Loren liếc Lapis đầy bối rối. Lapis nhận ra anh điều anh muốn nói và khẽ thì thầm vào tai anh.
“Có lẽ họ muốn tôi đi cùng để bổ sung cho lượng thuốc bị thiếu.”
Những bình thuốc mà thám hiểm giả mang đi được dùng để hồi phục vết thương, nhưng chúng không hiệu quả lắm và cũng không có tác dụng tức thời.
So với chúng, <> có hiệu lực ngay lập tức và khả năng hồi phục cao hơn.
“Chẳng lẽ họ định thủ tiêu tôi và bắt cô đi?”
“Tôi không di chuyển được, nên họ sẽ cần người vác tôi chứ, đúng không?”
Nếu định dùng Lapis làm hộp cứu thương, họ sẽ không cần Loren.
Dù giờ Loren mới bắt đầu thấy nguy hiểm, Lapis đã nghĩ thông chuyện này từ đầu.
“Nếu họ cử một người trong nhóm vác tôi thì sẽ bị giảm quân số lúc giao tranh. Nếu Loren cõng tôi và cũng tự bảo vệ mình được, tất cả bọn họ có thể chiến đấu. Mà dù có họ bỏ mặc chúng ta lại thì cũng đâu quá tệ.”
“Trông tôi độc ác đến thế sao?”
Dù Loren và Lapis đã cố hết sức hạ nhỏ giọng, toàn bộ cuộc nói chuyện của họ đã bị Ritz nghe thấy, anh ta hỏi với vẻ thất vọng.
Loren và Lapis nhìn nhau và trả lời đồng thanh.
“Một chút?”
“Phải thừa nhận tôi nhìn có hơi hung dữ, nhưng mà…”
“Đừng lo. Nếu có ai bảo cướp cô gái và giết chàng trai đây, chúng tôi đã giết hắn ngay tại chỗ rồi.”
Cả nhóm cười ái ngại khi Nim tiếp tục nói những lời sặc mùi nguy hiểm.
Có vẻ đấy là chuyện thường tình trong nhóm này, và trong lúc Loren đang cười ái ngại, Ritz cho anh một lời đề nghị.
“Xin lỗi, nhưng điều kiện là cô gái trẻ này sẽ dùng thánh thuật theo lệnh của chúng tôi. Nếu chấp nhận, tôi sẽ để hai người đi cùng cho đến khi tìm thấy lối ra. Thấy sao?”
“Chúng tôi chấp nhận. Xin hãy giúp đỡ chúng tôi.”
Trước khi Loren kịp nói gì, Lapis đã nhận lời Ritz.
Ritz nhìn Loren, hỏi xem anh có đồng ý với cô ấy không. Nhưng Loren nghĩ để Lapis quyết định là hết sức công bằng vì cô ấy là đối tượng của điều kiện, và anh cũng không muốn nói khác.
“Được thôi, đàm phán hoàn tất. Chúng ta sẽ giúp lẫn nhau đến khi ra ngoài.
Ritz đưa tay mình ra.
Loren nhìn tay Ritz và nở một nụ cười cố tỏ ra thân thiện, rồi anh cũng đưa tay ra và bắt lấy.