“À phải rồi, về chuyện xảy ra khi nãy.”
Loren đang chạy qua đường hầm cùng với Lapis sau lưng.
Thanh kiếm ép vào người Lapis hẳn không dễ chịu lắm, vì cô cứ cựa quậy sau lưng Loren. Nhưng cô vẫn chưa thể tự cử động chân tay.
“Khi nãy?”
Cô ghé sát mặt mình về phía vai Loren.
Thường thì cơ thể hai người sẽ tiến lại gần nhau, nhưng thứ duy nhất Loren cảm thấy trên lưng là thanh kiếm của mình đang chèn giữa hai người.
“Cách cô nói chuyện đã thay đổi. Đó là cách nói chuyện bình thường của cô à?”
Lapis ngừng cựa quậy.
Loren có cảm giác cô ấy không muốn nói về chuyện đó, nhưng anh vẫn làm tới, nhất quyết rằng sẽ tốt hơn nếu biết mọi điều có thể về con người này, đặc biệt là khi anh sắp phải đồng hành cùng cô một thời gian.
“Cả cơ thể cô nữa. Sao nó lại ngừng cử động?”
“Anh... có thực sự cần biết không?”
Sau khi nghe giọng nói miễn cưỡng của Lapis, rõ ràng là cô không muốn bàn về nó, Loren bắt đầu suy ngẫm lại việc đào sâu vào chuyện này.
Đó không phải thông tin anh cần, nhưng luôn có cơ hội thông tin không cần thiết chứa đựng điều gì đó quan trọng. Xét theo tình huống họ đang mắc phải, anh muốn mọi chi tiết có thể tìm được.
Nhưng cùng lúc đó, anh không muốn quá ép buộc và phá hỏng mối quan hệ với Lapis.
Vì Sarfe và những người khác đã vô vọng, đồng đội còn lại duy nhất của anh là Lapis.
“Tôi không ép cô, nhưng sẽ dễ lo liệu hơn nếu cô nói cho tôi.”
Anh nói vậy để Lapis có thể đưa ra quyết định.
“Ừm, xem nào… vì anh đã thấy mọi thứ rồi, tôi nghĩ mình có thể nói cho anh.”
Sau một lúc chuẩn bị tinh thần, cô thì thầm vào tai anh.
Trong khi nghĩ rằng một cô gái thì thầm vào tai anh khiến cảm giác gì đó chạy dọc sống lưng mình, anh tập trung nghe giọng nói của Lapis, vẫn không đi chậm lại mà tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh.
“Loren, anh biết gì về quỷ tộc?”
Loren suýt dừng lại trước câu hỏi của Lapis, nhưng chợt nhớ rằng trong hoàn cảnh này họ không được phép dừng lại.
Anh giảm tốc độ thành đi bộ khi cố nhớ lại những gì anh biết về quỷ tộc.
Họ không tương tác nhiều với con người.
Trong thế giới này, những chủng tộc khác ngoài con người ví như bán nhân và thú nhân đều sống trong xã hội của riêng họ cũng như con người.
Quỷ tộc là một trong số đó nhưng không có danh tiếng tốt với những chủng tộc khác.
Họ gần như không giao tiếp với con người, các chủng tộc khác cũng thế, và với bất kì chủng tộc nào có thể nghĩ ra được.
Nhưng thực chất, chỉ có một ít quỷ sống đúng với tai tiếng đó và không phải họ hoàn toàn không thể giao tiếp.
Dù có khả năng thể chất và độ tương thích với ma pháp cao hơn, quỷ tộc không có hứng thú với các tộc khác, và tai tiếng bắt nguồn từ thói bất chấp mọi thứ để giành phần lợi cho riêng mình của họ.
Con người cũng có một số kẻ như vậy, tính cách mỗi cá nhân là muôn hình vạn trạng, nên những lính đánh thuê luôn cảnh báo Loren không được tùy tiện đánh giá ‘chỉ vì họ là quỷ tộc’.
Phần lớn bọn họ đều không tin vào thần thánh, khiến cho nhiều giáo hội cũng ghét họ luôn.
Trông họ khá giống loài người trừ màu mắt của họ, màu tím đậm.
Những kẻ được gọi là chúa quỷ mọc lên mỗi ngày và gieo rắc nỗi sợ lên toàn thế giới, nhưng họ chỉ là người cai trị quỷ tộc và hiếm khi chỉ huy quái vật đi gây sự .
Lapis bảo Loren nhớ lại mọi thứ anh biết về quỷ tộc.
Làm xong, Lapis gật đầu và nói.
“Tôi là một người thuộc quỷ tộc.”
“Cô đang đùa hả?”
Dựa trên hiểu biết của Loren, quỷ không tin vào thần linh.
Thần linh không ban phát sức mạnh cho những kẻ không phải tín đồ, và nếu Lapis đúng là quỷ như cô ấy nói, nó sẽ chẳng ăn nhập với chức nghiệp tu sĩ của cô.
Vì Lapis đang ở trên lưng Loren, anh nhìn gương mặt cô ấy rõ hơn và thấy đôi mắt của cô có màu đen hắc ín giống tóc cô.
Khả năng thể chất của cô ấy cũng khác xa quỷ tộc.
“Bọn tôi hoàn toàn không tin vào đấng toàn năng hay nữ thần trái đất các thứ, nhưng Vị thần Trí tuệ có lý tưởng khá giống bọn tôi…”
Thần linh cai quản nhiều thứ, các lý tưởng như tình yêu và hòa bình là một phần những gì họ luôn truyền tải.
Nhưng Lapis kể Loren lời dạy của vị thần trí tuệ không bao gồm những thứ đó, điều duy nhất ngài dạy là thu nạp kiến thức và tìm tòi thêm kiến thức sâu rộng hơn.
Lời dạy này không quá phổ biến với quỷ tộc, nhưng vẫn có một số ít tín đồ tuân theo.
“Vì Vị thần Trí tuệ coi ma pháp là một dạng kiến thức, tu sĩ của Vị thần trí tuệ có thể dùng cả ma pháp lẫn thánh thuật. Tuy nhiên, những tu sĩ của vị thần khác chỉ có thể dùng thánh thuật mà vị thần của họ ban cho mà thôi.”
Đó là lý do Lapis khiến Loren ngạc nhiên khi Lapis có thể tạo ra ánh sáng bằng thần chú ma pháp.
Tu sĩ thường chỉ dùng thánh thuật của vị thần của họ, và Loren chưa từng nghe nói đến một tu sĩ có thể dùng cả ma pháp.
“Nghĩa là các tu sĩ loài người của Vị thần Trí tuệ cũng dùng được ma pháp?”
Nếu là thật, nghĩa là tu sĩ của Vị thần Trí tuệ có thể đảm nhiệm hai vai trò cùng một lúc, và sẽ tha hồ nhận yêu cầu từ cả thám hiểm giả lẫn lính đánh thuê.
Dù giá có đắt mấy, sở hữu một người làm một lúc được hai vai trò cũng quá tốt đi chứ.
“Có vài người làm được, nhưng không ai giỏi như tôi đâu. Tôi là quỷ tộc mà. Tất nhiên tôi phải có tư chất cao hơn.”
Lapis có vẻ tự hào về bản thân.
Loren nghĩ cô ấy không sai.
Anh không rõ Lapis mạnh đến đâu, nhưng nếu cô vượt trội hơn cả một người dùng cùng lúc ma pháp và thánh thuật thì quả là một điều đáng tự hào.
“Vậy thì tại sao một quỷ tộc như cô lại làm thám hiểm giả? Các cô thường ẩn mình trong dãy núi ở trung tâm lục địa cơ mà?”
đó là lý do vì sao quỷ tộc không tiếp xúc nhiều với chủng tộc khác.
Dù tai tiếng và tính tình của họ góp một phần quan trọng, lý do lớn nhất chính là nơi họ sinh sống.
Nơi ấy được bao quanh bởi một dãy núi đá cao lớn giữa trung tâm lục địa, rất khó để mọi người ra vào.
Có nhiều giả thuyết về nguyên nhân họ cư trú
ở nơi như vậy, và Loren không biết rõ, nhưng giả thuyết phổ biến nhất là họ đã rút lui vào vùng núi do phải chịu thái độ hiềm khích.
“Thật ra chúng tôi ra ngoài khá thường xuyên.”
Giờ Loren chắc chắn quỷ tộc khác hẳn so với anh biết.
“Chúng tôi chỉ không bị bắt gặp thôi. Chúng tôi trông không khác con người là mấy, và nếu cẩn thận chúng tôi sẽ giống hệt con người, có điều nổi bật hơn chút thôi.”
“Vậy hả”, Loren nghĩ.
Loren tin rằng mỗi cá nhân vượt trội về vài kĩ năng, dù là kiếm thuật hay ma pháp, đều sẽ tỏa ra ánh hào quang cho biết sở trường của người đó.
Mặc dù đôi khi không chính xác, nó vẫn sẽ toát lên cá nhân đó là người như thế nào.
Nếu quỷ tộc mạnh mẽ như anh nghe đồn, anh nghĩ không nhận ra bọn họ giữa con người mới là chuyện khó.
Lapis hiểu được sự bối rối của Loren và tiếp tục giải thích.
“Những người có sức mạnh hoặc kĩ năng quá dễ nhận ra sẽ không đến vùng đất của con người, hoặc họ vẫn sẽ đến với vài hạn chế.”
“Hạn chế?”
“Phải, và điều đó giải thích cho tình trạng của tôi lúc này.”
Cô ấy nâng tay phải lên, vòng qua cổ Loren, một cách chậm rãi.
Chuyển động của cô rất chậm chạp, và dường như cô ấy không thể duy chuyển theo ý muốn.
“Đây là hàng giả.”
“Cái gì?”
“Cả tứ chi và mắt tôi đều là hàng giả được yểm ma pháp ngụy trang. Tôi chỉ có thể di chuyển bằng mana, và chúng cũng tiêu thụ khá nhiều.”
Loren nhìn tay phải Lapis, và dù cho Lapis vừa mới giải thích xong, anh vẫn không thể nhận ra sự khác biệt giữa thứ đó và một bàn tay thật.
“Anh có để ý ma pháp của Oxy cũng không thi triển được không?”
Loren có để ý chuyện đó.
Thần chú cô ấy đã dùng nhắm vào bọn goblin không có tác dụng, và đó là một trong những nguyên do mà cả nhóm tan rã.
“Đó có lẽ là vì con goblin pháp sư kích hoạt một thứ gì đó có tác dụng gây <>. Đó không phải loại thần chú goblin có thể sử dụng được, nên tôi đoán nó có sở hữu một pháp cụ.”
Lapis giải thích thần chú <> gây nhiễu loạn mana bằng mana của chính nó, khiến không loại ma pháp nào có tác dụng trong phạm vi nhất định. Nó tốn rất nhiều mana và đòi hỏi khả năng kiểm soát cao, nên goblin chắc chắn không dùng được.
“Đó không phải lượng mana mà một con goblin có thể điều khiển, chắc hẳn nó đã dùng một công cụ ma pháp loại lưu trữ mới làm được.”
“Ý cô là cái này?”
Loren cho cô ấy xem chiếc vòng cổ bằng vàng anh đã giật được từ con goblin pháp sư.
Lapis nhìn nó một lúc và gật đầu.
“Có lẽ đúng. Nhưng điều tôi thắc mắc ở đây là làm sao một con goblin có một công cụ ma pháp như thế, với một thần chú mà đến cả con người cũng gặp không ít khó khăn mới dùng nổi.”
Lúc nãy khi Loren lấy chiếc vòng, Lapis nói rằng cô muốn anh ấy để nó lại thì hơn.
Đó là vì cô nhận ra lý do mình không thể di chuyển tay chân.
Thế nhưng Loren nghĩ nó không phải một thần chú có tác dụng vĩnh viễn, vì Lapis đã dần dần cử động được từng chút một.
Lapis nói nó thuộc loại lưu trữ, nên Loren đoán sau một thời gian, mana sẽ được tích tụ lại trong vòng cổ, nên anh quyết định giữ nó trong túi.
“Cơ mà mắt tôi vẫn hoạt động được.”
“Ra vậy. Vậy còn cách cô nói chuyện?”
“Đó… không phải cách nói chuyện tự nhiên. Cách tôi nói bây giờ mới là tự nhiên. Chính xác hơn thì, cách nói chuyện bây giờ mới là tôi tự nhiên.”
Lapis nói như thể muốn thứ lỗi.
“Cũng không phải tự nhiên đối với quỷ tộc nữa. Ừm thì… nói sao nhỉ… như kiểu tôi chuyển ý thức trong một trận chiến vậy á.”
“Hmm?”
“Do tay chân tôi ngừng cử động bởi <> và lúc đó là tình trạng nguy kịch nên ý thức của tôi vô thức chuyển đổi, vậy nên tôi mới bắt đầu nói chuyện như thế.”
Lời giải của cô ấy nghe rất thuyết phục với Loren.
Bản thân Loren cũng thay đổi ý thức trong và ngoài lúc tham chiến.
Anh cho rằng hậu quả của việc này đi quá xa và thay đổi cả cách một người nói chuyện hay tính cách của người đó cũng không có gì làm lạ.
“Ra vậy. Tôi đồng cảm với cô.”
“Tôi bảo anh bỏ tôi lại vì lúc đó tôi tin đó là phương án tối ưu nhất. Cảm ơn anh, Loren, vì đã mặc kệ lời tôi và mang tôi đến đây.”
Loren không thấy trực tiếp khuôn mặt của Lapis vì cô ấy đang ở sau lưng anh, nên khi anh nhìn qua vai, mắt chạm mắt, và thấy được vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh biết chắc cô thật tâm nói từ tận đáy lòng.
“Mặc dù quỷ tộc chúng tôi có nhiều tiếng xấu, chúng tôi không phải loại người bội tình bạc nghĩa.”
“À, ok. Cô muốn trả ơn tôi thế nào cũng được. Nhưng chỉ khi nào chúng ta thoát được ra khỏi cái hang này đã.”
Loren đang chạy bộ không ngừng, nhưng đường hầm cứ tiếp tục kéo dài mãi.
Dù họ đã vượt qua vô số ngả đường và hang động nhỏ, dường như điểm cuối đường hầm không bao giờ đến vậy, và Loren thẳng thừng trả lời Lapis, cố giấu đi vẻ lúng túng.