“Anh có thấy hang động này có gì kì lạ này không?”
Sau khi im lặng một hồi sau lưng Loren, Lapis đột nhiên lên tiếng.
Loren đang chạy với sự trợ giúp từ ánh sáng ma pháp của Lapis, nhìn cô và hỏi cô đang muốn nói gì, trong khi cố gắng tránh những cái ổ gà dưới đất.
“Loren, chúng ta đã chạy được khá xa sau khi bị đám goblin tấn công, nhưng chúng ta vẫn chưa đi hết đường hầm này.”
Loren cũng đồng ý với điều đó.
Cõng một người trên lưng, anh đã chạy không ngừng nghỉ một thời gian dài, và tất nhiên là một quãng đường xa.
Nhưng đoạn đường hầm vẫn kéo dài miên man, thậm chí địa hình cũng không có gì khác.
Họ đã chạy qua vài căn phòng chứa đầy vật phẩm mà bọn goblin nhặt nhạnh được, nhưng họ vừa vượt qua phòng cuối cùng một lúc trước, và đường hầm vẫn dài mãi.
“Tôi nghĩ bọn goblin này chỉ sống trong một cái hang bình thường, nhưng thế này là quá bất tự nhiên. Lạ thật đấy.”
“Tôi đồng ý. Ai mà biết được chuyện này sẽ tiếp diễn trong bao lâu nữa.”
Sau khi đi đến cuối, Loren dự định sẽ quay trở lại và tìm kiếm các đường hầm nhỏ, nhưng không có vẻ gì là đường hầm này sẽ kết thúc.
Nếu là một hang động tự nhiên, đường hầm sẽ dần hẹp hơn trông thấy, nhưng nó vẫn kéo dài liên tục mà không hề thay đổi kích thước.
Tuy sàn và tường trông khá tự nhiên, Loren bắt đầu nghi ngờ hang động này là nhân tạo.
“Cô muốn quay lại không?”
Loren có cảm giác thôi thúc đi sâu hơn vào trong hang, nhưng kể cả khi quay lại, họ cũng chỉ về lại chỗ họ bị tách khỏi nhóm Sarfe.
Anh không muốn nghĩ về những gì đang diễn ra ở đó, nhưng anh chắc chắn đám goblin đang tập trung ở chỗ cũ.
Không cách nào họ có thể lẻn qua trúng được, đồng nghĩa với việc Loren phải vượt qua một đám goblin với Lapis trên lưng.
“Tôi hy vọng có một lối ra ở bên kia.”
Nếu có thật, thì hẳn Loren phải cực kì may mắn.
Loren gặp khó khăn khi quyết định liệu vận may có ở bên anh hay không.
Anh đã may mắn sống sót khỏi tất cả các trận chiến từ thời làm lính đánh thuê mà không có bất kỳ chấn thương nghiêm trọng nào.
Nhưng chuyện cả nhóm của anh bị tàn sát là rất không may đối với anh, nên anh không thể đưa ra quyết định được.
“Dù sao cũng đừng trông mong nhiều quá.”
“Tôi cũng không may lắm đâu.”
Lapis tiếp lời vì lý do nào đó, và Loren băn khoăn nhìn cô.
“Thì cha mẹ tôi đã lấy đi tay chân cũng như đôi mắt khi tôi rời quê hương mình.”
“À… tôi rất tiếc.”
Loren ngạc nhiên vì cô ấy có cha mẹ, nhưng khi anh nghĩ lại, thế cũng hợp lý. Đương nhiên quỷ tộc cũng có cha mẹ. Họ đâu thể mọc ra trên cây hay từ đấtt nẻ chui lên.
Nhưng anh phải thừa nhận rằng đích thân cha mẹ cô ấy đã lấy đi tứ chi và đôi mắt của cô là rất không may, anh bắt đầu nghĩ xem trong hai người ai mới là người xấu số hơn.
“Khi trở thành thám hiểm giả thì tổ đội của tôi lại toàn những loại người đó.”
“Okay, hiểu rồi. Có vẻ số cô đen hơn tôi nhiều.”
“Chắc họ phải bị ấm đầu hay thiểu năng gì đó, nên tôi mới có thể dễ dàng che giấu danh tính của mình.”
“Thôi được rồi. Cô đâu cần phải nói như thế.”
Trước những lời độc miệng của Lapis, Loren không còn lựa chọn nào ngoài đồng ý rằng cô xui xẻo hơn anh.
Anh nghĩ việc nói những điều thế này mà không hề do dự là nguyên nhân quỷ tộc luôn có danh tiếng xấu.
“Hơn nữa, cha mẹ tôi giấu chân tay và mắt tôi đâu đó trong lãnh thổ con người. Tôi không thể về nhà cho đến khi tìm thấy chúng, cũng như tiếp nhận thêm kinh nghiệm từ thế giới loài người.”
“Tôi không muốn ganh đua nữa.”
“Nhưng dù tôi có tìm thấy chúng, tôi phải gắn chúng lại cơ thể bằng cách nào cơ chứ?”
“Về nhà mà hỏi mẹ ấy.”
Loren không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và cha mẹ mình để rồi bị tước đi tứ chi với đôi mắt và bị giấu đi.
Anh cũng không hiểu tại sao cô chỉ mô tả nó như là ‘không may’.
“Um, Loren?”
Trong anh đang chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy, Lapis, đối tượng của những suy nghĩ đó, mang Loren trở lại hiện thực.
Loren đề phòng cô ấy còn có thứ tệ hơn mà chưa kể, nhưng khi nhìn cô, anh thấy cô đang chỉ về phía trước và quay mặt về hướng cô chỉ.
Sau một thời gian tưởng chừng đường hầm này sẽ kéo dài mãi mãi, Lapis thấy một chút ánh sáng trước mặt họ.
“Đó không phải đường cụt đâu nhỉ?”
“Nếu là đường cụt thì làm gì có ánh sáng.”
“Nhưng một tia sáng cuối con đường thì sao? Tức là có nhiều goblin hơn đang ở đó?”
“Tôi không nói chắc được. Tôi không cảm nhận được gì hết.”
Loren không chắc liệu anh có nên quá dựa dẫm vào giác quan của quỷ tộc.
Nhưng họ có tiếng là sức mạnh và năng lực cao, Và Loren tin rằng các giác quan của họ cũng sẽ khá chính xác. Anh giảm tốc độ lại từ chạy bộ thành bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận không gây ra tiếng động.
“Giải thuật ánh sáng đi.”
Loren có thể nhìn đôi chút nhờ vào tia sáng tới từ nơi anh đang hướng đến, và bảo Lapis dập tắt ánh sáng ma pháp của cô.
Loren vừa dứt lời, Lapis tắt ánh sáng. Xung quanh lại trở tối om, nhưng họ vẫn có thể nhìn đường một cách lờ mờ.
“Cô tự mình đứng được không?”
“Xin lỗi, tôi thật phiền phức.”
“Không sao.”
Lapis có vẻ xấu hổ vì chưa thể di chuyển được, nhưng Loren không mong đợi nhiều khi hỏi câu đó, nên anh không thất vọng.
“Tôi cũng đang tính xin lỗi. Tôi có thể phải thả cô xuống trong trường hợp nguy cấp.”
“Ổn thôi. Tôi đang cản tầm với của anh đến vũ khí.”
Trong đường hầm hẹp thế này, Loren không thể dùng vũ khí lớn được vì như thế sẽ bóp dái.
Nhưng anh không còn vật gì khác để chiến đấu, nên anh buộc phải dùng thanh cự kiếm nếu gặp nguy, và sẽ phải thả Lapis xuống để rút nó ra.
Riêng Lapis, người không thể cử động, việc này sẽ khiến cô đau một chút, nên Loren quyết định xin lỗi cô luôn bây giờ vì anh thấy rõ khả năng xảy ra.
“Nếu tôi không phải rút kiếm thì hay biết mấy.”
Loren chậm rãi bước tiếp về phía tia sáng.
Dù mất một lúc, họ vẫn tới được chỗ tia sáng không gặp vấn đề.
Đó là đường cụt, nhưng có một vết nứt trên tường, lớn vừa đủ để một đứa trẻ chui qua, và ánh sáng đang chiếu vào từ chỗ đó.
Sau đó xem xét một hồi, Loren nhận ra nó không thông với bên ngoài và nó không đủ lớn để anh hay Lapis đi qua.
“Tôi có thể bò qua đó, nhưng tôi chưa di chuyển tay chân đàng hoàng được, vả lại chúng ta không biết thứ gì đang ở phía bên kia, nên tôi thực sự không muốn đi một mình…”
Loren đang nghĩ những chuyện linh tinh, chẳng hạn như mông cô ấy sẽ bị kẹt, nhưng anh đồng ý với nhiều điều cô nói, và quyết định không cho cô đi một mình.
“Ta phải phá tường để mở rộng vết nứt.”
Không còn cách nào khác để vượt qua, đây là lựa chọn duy nhất họ có.
Loren không có công cụ để mở rộng vết nứt, nhưng anh có một thanh cự kiếm sau lưng.
Anh mong rằng, vì vết nứt lớn nên bức tường xung quanh sẽ yếu và dễ vỡ. Anh đặt Lapis xuống cạnh tường ở tư thế ngồi và rút thanh kiếm của mình.
“Sẽ hơi ồn đấy. Hãy canh chừng xem có kẻ nào để ý tới chúng ta không.”
“Cứ giao cho tôi.”
Sau khi thấy Lapis gật đầu, anh giữ ngược thanh kiếm của mình và đập vào bức tường quanh vết nứt bằng đầu nhọn.
Vì thanh kiếm của anh không có lưỡi kiếm sắc bén, thế này chẳng khác nào đang choảng một cục sắt vào tường, chậm mà chắc, bức tường dân dần sụp đổ.
Ngay cả thứ vũ khí cứng cáp nhất, nếu không được sử dụng theo cách nó đáng ra phải được sử dụng thì sẽ bị hư hại nặng nề.
Loren nghĩ nếu anh sống sót thoát ra được, anh sẽ phải mang thanh kiếm này tới một lò rèn hoặc mua thanh mới. Trong khi đang làm việc, anh nghe thấy giọng Lapis.
“Xem ra sẽ mất một lúc.”
Cự kiếm không được tạo ra để đập đá.
Dù bức tường có dễ vỡ, nó vẫn được làm hoàn toàn từ đá, nên công việc không tiến triển nhiều.
Dự đoán của Lapis là chính xác, và Loren tiếp tục phang thanh kiếm vào tường, không muốn phí thời gian trả lời.
May thay, quái vật không bị thu hút bởi tiếng ồn anh đang tạo ra lúc này.
Nếu một con quái vật nhận thấy họ, Loren sẽ phải đồng thời chiến đấu với nó để bảo vệ Lapis, người không thể di chuyển, nên anh sẽ không chiến đấu hết sức được.
“May là bức tường không quá cứng.”
Bản thân vết nứt đã rất yếu vì sự phong hóa suốt nhiều năm, vậy nên Loren có thể làm vết nứt rộng thêm bằng đầu kiếm.
Anh miệt mài một lúc, nghĩ rằng sẽ dễ dàng biết bao nếu anh có thể vung nguyên cả thanh kiếm vào tường.
Cuối cùng vết nứt trở nên đủ rộng để Loren bò qua.
Loren gõ gõ kiếm vài lần để mấy viên đá vụn rơi ra và đeo nó lại sau lưng.
“Giờ chúng ta có thể đi qua rồi.”
“Hay lắm. Xin lỗi vì lại gây rối cho anh, nhưng nếu anh có thể kéo tôi qua tường thì tốt quá.”
Dù một thời gian dài đã trôi qua, song chân tay Lapis vẫn bất động.
Vết nứt không vừa cả Loren lẫn Lapis trên lưng anh nên cách duy nhất là như Lapis vừa nói, Loren đi trước và kéo Lapis theo sau.
“Hơi mệt đấy.”
“Tôi xin lỗi.”
“Không sao. Đằng nào thì cũng quá muộn để quay lại rồi.”
Loren đáp lại Lapis, người đang hối lỗi, rằng không phải lo, và quỳ gối trước vết nứt, chuẩn bị thoát ra khỏi đường hầm.