“Pha này khó lòng thoát rồi đây!”
Không còn nơi nào để chạy, Loren bị kẹp giữa hai cánh quân.
Ngay khi Loren nghĩ chỉ còn cách tông thẳng vào chúng, anh nghe Oxy kết thúc câu chú.
“Gieo cát, đưa lại giấc ngủ! <>”
Dựa theo cử động và ánh mắt của Oxy, Loren nhận ra cô ấy định dùng lên lũ goblin phía trước và anh như muốn điên lên vì quyết định đó.
Anh biết cô ấy muốn giúp Sarfe và Naron, nhưng để cả bọn chạy thoát thành công, dùng nó cho đám goblin phía sau thì tốt hơn.
Nhưng Oxy quá tập trung vào bọn chúng và không nhận ra đám goblin sau lưng mình.
Loren đổi ý và nghĩ họ vẫn có cửa nếu vượt qua được những con goblin phía trước, anh chờ thần chú của Oxy phát huy tác dụng. Nhưng khi anh thu tầm mắt lại thì thấy một ánh sáng kì lạ phát ra từ vòng cổ của con goblin pháp sư.
Đồng thời vì lý do nào đó, Lapis, người vẫn đang bị Loren nắm cổ áo, toàn thân như rã rời.
Khi chân cô ấy khuỵu xuống, Loren lập tức thả cô ra và trước khi đầu gối cô chạm sàn, anh đỡ được và kéo cô tựa vào vai mình.
“Này! Cô sao vậy?”
“Đây là…”
Anh không có thời gian kiểm tra xem chuyện gì xảy ra với Lapis, người trông hơi đờ đẫn, vì nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Oxy.
“Cái gì? Thế này là sao!?”
Loren sớm hiểu ra.
Mặc dù đã dùng thần chú nhưng không có dấu hiệu nào có vẻ bọn goblin chìm vào giấc ngủ. Chúng đồng loạt lao vào Sarfe và Naron.
“Lũ khốn! Tránh xa tao ra!”
“D…dừng lại! Thả tao ra!”
Không cách nào Sarfe có thể đứng dậy chiến đấu với chân và vai đầy thương tích như vậy.
Naron bị thương ở hông, không thể chống cự lại nên bị chúng đè xuống sàn.
“Ê! Đừng có động vào cô ấy!”
Đám goblin không rủ chút thương xót, giáng tới tấp vũ khí xuống Sarfe.
Những thanh kiếm cùn xẻ đi từng thớ thịt và những chiếc chùy đập gãy từng chiếc xương, Sarfe la hét trong đau đớn.
Naron kêu ré lên khi đám goblin bắt đầu xé toạc quần áo cô.
Oxy mặt mày tái mét trước cảnh tượng đó và trước khi cô kịp làm gì, chúng đã túm lấy cô từ phía sau và giữ lấy cô, thậm chí không cho cô kịp thét lên.
Loren biết mình không thể cứu họ.
Anh bắt đầu tiến lên trước.
Trong chốc lát, suy nghĩ bỏ lại Lapis xuất hiện trong đầu anh.
Lapis không thể di chuyển chân tay, chủ yếu dựa vào vai Loren, và đang được Loren nâng đỡ. Đối với anh, cô chỉ là gánh nặng.
Nếu anh để cô lại, anh có thể di chuyển nhanh hơn và đám goblin sẽ tập trung vào con mồi mới, để anh bỏ chạy mà không gặp trở ngại nào.
Vấn đề duy nhất là mặc cảm tội lỗi sau này, nhưng so sánh thiệt hơn, anh không nghĩ đây là một lựa chọn tồi.
Lapis ngước lên Loren, người vẫn đang trăn trở quyết định, và thở dài.
“Đâu còn cách nào khác, cứ bỏ tôi lại đi.”
Đó là tông giọng khác hẳn từ trước tới giờ.
Loren ngạc nhiên khi nghe cô ấy bảo bỏ cô lại đây hơn là sự thay đổi trong cách cô ấy nói chuyện.
“Tôi đang gây cản trở chứ gì? Chúng không giết một đứa con gái ngay đâu, nhưng chúng chắc chắn sẽ giết anh. Đừng bận tâm đến tôi nữa, biến đi.”
Anh có cảm giác như vừa bị lời nói của cô đánh bại.
Nhưng thứ làm choáng ngợp tâm trí anh là cô ấy nói toàn bộ những lời này là vì anh.
Vì vậy Loren lặng lẽ nắm chặt thanh kiếm trong tay trái và kẹp Lapis dưới tay phải.
“Ê?”
“Im đi, cắn phải lưỡi bây giờ.”
Sau khi giữ cô chắc hơn, anh nghiến răng và bước lên một bước, sau đó bất ngờ chạy về lối ra.
Tất cả tiếng la thét đằng sau anh và tiếng rên rỉ lạ thường của Lapis không lọt vào tai anh nữa.
Anh vung tay trái theo hình vòng cung nhắm vào cổ một con goblin.
Cơ thể con goblin bị xé thành hai mảnh và Loren đá chúng đi, sau đó húc đầu vào một con goblin khác vừa nhảy vào người anh.
Lưỡi kiếm găm vào đầu nó và gãy làm đôi.
Loren, ngay khi thấy nó gãy, ném phần còn lại của thanh kiếm vào con goblin khác, sau đó nhặt một cái chùy và tăng tốc.
Anh chạy vượt qua Sarfe, người đang bị chặt thành từng mảnh trong bể máu, và Naron, người vừa bị lột đồ sạch sẽ và đè chặt xuống đất, để tới thẳng chỗ đám cung thủ.
Vài mũi tên bắn ra ở khoảng cách gần.
Bất kể bọn chúng dùng cung tệ thế nào, Loren ở gần đến mức bắn trượt cũng khó.
Nhưng chúng vẫn phải kinh ngạc, không một mũi tên nào bắn trúng Loren, và trong lúc còn chưa kịp hiểu sự tình thì chúng đã ăn một gối vào mặt và bay đi.
Ngay trước khi những mũi tên được phóng ra, Loren lập tức nhảy sang một bên và khi mũi tên đã bay qua rồi, anh bật nhảy tường, lao mình đến chỗ bọn goblin và giáng đòn tấn công.
Anh còn không thèm nhìn lại thành quả và tiếp tục chạy, với một tốc độ dường như của một người không biết mệt.
Anh xông vào con goblin pháp sư đang đứng phía sau một đám cung thủ.
Nhưng con goblin không chịu rút lui trừ phi giao chiến.
Nó lẩm nhẩm gì đó và đưa một ngón tay chỉ vào Loren. Một quả cầu lửa xuất hiện ở đầu ngón tay nó và di chuyển về hướng Loren.
Đó là thần chú ma pháp ở cấp độ tân thủ, và nó bay về phía anh nhanh hơn cả tên bay.
Loren không tránh kịp và để nó đâm vào vai trái.Loren gồng mình trước lực va chạm và cơn đau của ngọn lửa đốt cháy da thịt anh, nhưng vẫn không đủ để làm anh chậm lại.
Về phần con goblin pháp sư, sốc nặng khi thấy thần chú không thể cản bước Loren, đang thi triển một thần chú khác.
“Quá chậm!”
Dĩ nhiên Loren không định cho nó thời gian làm gì thêm.
Mặc kệ cơn đau ở cánh tay trái, anh lao đến con goblin pháp sư.
Anh vung mạnh và lập tức đập nát đầu nó.
Đồng thời, anh ném đi cây chùy lúc này đã hỏng, và trước khi con goblin gục xuống, anh với tay ra giật lấy cái vòng cổ đã phát ra ánh sáng kì lạ khi Oxy dùng thần chú.
“Ước gì anh bỏ nó lại.”
Lapis lẩm bẩm nhỏ giọng, nhìn chiếc vòng cổ từ khóe mắt, nhưng Loren lơ cô và nhảy vào đường hầm trước mặt họ.
Đó không phải lối họ đã đi vào, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Có khả năng đường hầm này dẫn đến nơi nhỏ hẹp hơn, nhưng còn có nhiều ngã rẽ, Loren cầu trời họ có thể sử dụng chúng để tránh mặt bọn goblin và tẩu thoát trót lọt.
“Sao anh có thể chạy nhanh thế mà không cần ánh sáng?”
Lapis hỏi, vẻ ấn tượng.
Tông giọng cô ấy đã thư thái hơn nhiều, nhưng sự thiếu lịch sự so với cách nói chuyện thông thường của Lapis khiến Loren thắc mắc cô ấy có đang phê cỏ hay gì, nhưng anh không trả lời và chạy tiếp.
“Đừng có bảo là anh nhìn được trong bóng tối nhá?”
“Im đi, cô ồn ào quá. Tôi không tập trung nổi.”
Không đời nào Loren có thể nhìn thấy anh đang đi đâu trong đường hầm tối.
Nhưng từ hồi làm lính đánh thuê, anh đã học được cách hình dung chung quanh bằng âm thanh dội lại mà anh tạo ra.
Đó là kỹ thuật được dùng chủ yếu khi họ không có ánh sáng, chẳng hạn như trong một cuộc mai phục, và mặc dù có ích là vậynhưng không phải lúc nào cũng chính xác. Nếu anh mất tập trung thì sẽ có khả năng bị vấp ngã trên nền đất gồ ghề hoặc đâm vào tường, nên anh không có thời gian rảnh nói chuyện với Lapis.
“Bị vác đi như một cái bao hơi bị chán đấy.”
“Tôi không có thời gian để tâm chuyện đó. Đây là vấn đề sống chết đấy nên làm ơn im lặng một chút đi.”
“Đúng, nhưng thế này thì sao?”
Khi Lapis nói vậy, một ánh sáng lóe lên chiếu sáng khu vực xung quanh.
Loren nheo mắt và nhân ra ánh sáng tới từ ngực mình và đoán rằng Lapis đã làm gì với nó. Anh từ từ chậm lại và nhìn xuống cô gái.
“Anh thấy rồi chứ? Tôi không đòi hỏi anh bế tôi như công chúa, nhưng ít ra thì cõng tôi trên lưng được không?”
Lapis hỏi anh trong khi tay chân vẫn đang đung đưa qua lại.
Anh có thể mặc kệ cô, nhưng anh thấy hơi ớn khi nghe giọng cô ấy và nhẹ nhàng đưa cô xuống rồi đặt cô lên lưng.
“A, tốt hơn rồi đấy. Giờ thì hết khó chịu rồi, Loren, cảm ơn vì đã cứu tôi lúc đó.”
Sau khi leo lên lưng anh, cô lại nói chuyện lịch sự.
Loren vừa tự hỏi sự thay đổi trong cách nói chuyện của cô ấy có ý nghĩa gì vừa tiến sâu hơn vào đường hầm, giờ đây đã được chiếu sáng.
“Nhưng tại sao anh lại cứu tôi? Anh để mọi người chết ở đó cơ mà.”
Loren không phủ nhận rằng mình đã để mặc nhóm của Sarfe chết.
Anh biết cô chỉ đang hỏi những gì mình nghĩ, nên anh trả lời cô một cách chán ghét.
“Tôi chỉ cảm thấy thế thôi. Cô gặp may đấy. Tôi vẫn còn nợ cô tiền. Chỉ được chọn một. Và tôi biết chắc một người đó là ai.“Tôi cho rằng Loren là người tốt thì có sao không nhỉ?”
“Nếu đúng vậy tôi đã không bỏ mặc những người kia.”
Anh cười lớn đáp lại Lapis và có phần chọc ghẹo, nhưng có vẻ cô không thấy bất mãn và khẽ tựa vào lưng anh.
“Nhưng anh vẫn cứu tôi nên tôi sẽ nghĩ thế.”
“Cô nghĩ sao cũng được.”
Loren không quan trọng Lapis nghĩ gì về mình.
Khi Loren bảo cô nghĩ sao cũng được, cô "Vâng" đáp lại với một nụ cười trên môi.