Khá chắc đây là bẫy.
Suy nghĩ đó quanh quẩn trong đầu Loren.
Mặc dù goblin có đần đi nữa, vẫn rất khó tin chúng lại bóp dái mình đến nỗi không để lính canh gác.
Đến cả những con quái thú đần độn nếu sống thành bầy cũng phải đảm bảo có kẻ đứng canh gác ở lối vào tổ của chúng.
Nhưng không dấu hiệu nào cho thấy bọn goblin làm vậy.
“May là không có con nào canh gác. Chắc chúng nó sợ quá hóa điên rồi.”
Loren mặc kệ lời nói của Sarfe.
Nếu không, anh biết tâm trí mình sẽ không trụ nổi đến khi nhiệm vụ kết thúc.
Nhưng tiếng của họ vẫn lọt được vào tai anh.
“Vết máu vẫn còn ở đây nên hẳn chúng đã đi lối này.”
“Cuối cùng chúng vẫn chỉ là goblin thôi. Chúng bị dính vố đau đến mức không dám canh gác.”
“Anh có ý kiến gì không Loren?”
Lapis hỏi và ngước lên nhìn Loren, ra vẻ hứng thú chờ câu trả lời của anh. Anh đang tính giữ im lặng nhưng sau khi nghĩ lại, tán gẫu với cô sẽ giúp anh thoát khỏi Sarfe và đồng bọn.
“Chắc chắn đây là một cái bẫy. Không có lính canh tức là chúng đã sẵn sàng phục kích cả bọn.”
“Goblin khôn đến thế sao?”
“Không rõ. Tôi không biết nhiều về goblin. Nhưng đến khỉ còn biết canh gác. Tôi không nghĩ goblin thua khỉ.”
“Khác biệt trí tuệ giữa goblin và khỉ. Thú vị đấy.”
Lapis đặt tay lên cằm bắt đầu ngẫm nghĩ ra vẻ nghiêm túc. Loren nhìn cô và có cảm giác đáng nghi hơn cả Sarfe và những người khác.
Do cô là tín đồ của vị thần trí tuệ, Loren nghĩ mối quan tâm của cô là khó đổi, nhưng vẫn phải đúng lúc đúng chỗ, và hiện tại thì không phải lúc và chỗ đó.
“Ý anh là goblin thông minh hơn khỉ.”
“Ừ, tất nhiên.”
Dù anh thấy hơi rắc rối, nhưng vẫn trả lời thẳng thắn vì nó giúp anh tránh nghĩ về “rắc rối” của mình.
“Tất nhiên? Tôi không nghĩ thế. Loài khỉ biết sống thành bầy đàn, chúng còn biết dùng công cụ và học hỏi. Chúng khác con người chỗ nào chứ?”
Loren không biết nói gì nữa và đuổi theo nhóm của Sarfe.
Anh không có câu trả lời hợp lý nào cho câu hỏi của cô.
Anh tưởng goblin thông minh hơn vì anh có cảm giác vậy. Anh không có bằng chứng cụ thể nào.
Nhưng nếu nói vậy, chẳng khác nào anh đang muốn nói người, khỉ và goblin không khác nhau là mấy.
“Tôi đoán là chúng ta không nên đánh giá thấp chúng chăng?”
Không nảy ra đề tài nào hay ho, anh kết luận Lapis có lẽ nói đúng, và lẩm bẩm nhỏ giọng.
Lapis nghe thấy và gật đầu, nhìn thẳng vào mặt anh.
Trong khi đó, nhóm Sarfe đang đi ngày càng xa.
Vì nguồn sáng duy nhất là ma pháp của Oxy, Loren không được mất dấu họ.
Anh lo lắng không nguôi rằng họ quá bất cẩn khi đi nhanh thế này.
Loren định nhắc nhở thì Sarfe đột nhiên dừng lại.
Con đường hơi quanh co, Loren không biết ba người đằng trước đang thấy cái gì.
Đoạn Loren bắt đầu nghi ngờ có chuyện xảy ra, Sarfe nói.
“Có một căn phòng phía trước, và có ánh sáng phát ra từ chỗ đó.”
Nếu là thật, nghĩa là bên trong đó cũng có thể nhận ra ánh sáng của Oxy, và giờ có dừng lại cũng chẳng để làm gì nữa. Tuy nhiên, Loren quyết định không ngắt lời Sarfe.
“Một cuộc mai phục hả?”
“Ờm, chúng có cung tên.”
Naron và Oxy vô tư nói chuyện.
Sarfe, cuối cùng đã thông, nhìn họ và đưa ra quyết định.
“Tôi sẽ lên trước và chặn cung tên. Mọi người theo sau tôi.”
“Cậu gan đến nỗi chạy thẳng vào trận địa mai phục với cung tên chờ sẵn cơ à?”
Loren nghĩ, kinh ngạc nhìn Sarfe.
Dù cho đối phương là goblin, chạy vào làn đạn trong một cái hang chật hẹp không có chỗ né tránh thì khác gì tự sát.
“Anh có cần ma pháp <> (Phòng vệ) không?
Sarfe gật đầu, Oxy nhắm mắt lại và tiến hành niệm chú.
Loren không biết nói gì khi thấy cô ấy lãng phí một trong ba thần chú dùng được mỗi ngày vào một việc làm khinh suất đến vậy. Lapis kéo áo anh.
“Trông anh có vẻ khó chịu.”
Không muốn để lộ suy nghĩ thật sự, anh đảo mắt và trả lời cô, người vừa nói một cách tinh nghịch.
“Hmm, không chắc.”
“Nếu anh chỉ huy, anh sẽ lo vụ này thế nào?”
Loren không rõ tại sao cô muốn biết, những vẫn trả lời, nghĩ nó như một phương án khác.
“Tôi sẽ xếp gỗ thô trước cửa hang và phóng hỏa.”
Loren tin rằng đó là cách thức đơn giản mà chắc chắn nhất để tấn công trong một không gian kín như hang động.
Anh không chắc cấu trúc hang động này lớn đến mức nào, nhưng khói và nhiệt sẽ từ từ lấp đầy bên trong. Sau đó, hầu hết các sinh vật trong đó sẽ chết sớm thôi.
“Chúng ta sẽ cần dầu.”
Không dễ đốt gỗ thô.
Để làm việc Loren đang nghĩ đến, họ sẽ cần nhiều dầu hoặc gỗ khô.
“Do không có đá lửa hay dầu nên tôi sẽ bỏ cuộc rồi về nhà.”
Loren trả lời Lapis, ngộ ra thật đáng buồn vì không có đủ tiền mua nguyên liệu.
“Tôi hiểu.”
Lapis trông có vẻ bị thuyết phục và không nói gì thêm. Cùng lúc đó, Sarfe gọi anh.
“Anh sẽ đi với tôi.”
“Tôi không được niệm thần chú phòng vệ hay gì à?”
“Ngươi có thanh kiếm to đùng kia rồi, dùng nó thay khiên đi.”
Oxy nhăn mặt to tiếng, còn Naron gật đầu đồng tình.
“Xin lỗi, nhưng chúng ta không thể dùng thần chú phòng vệ khác được. Thay vào đó, tôi sẽ bảo vệ anh.”
“Thôi được. Coi như tôi không gặp may.”
Thứ trong tay Loren lúc này là thanh kiếm nhỏ của một con goblin.
Đỡ mũi tên bằng nó thì quả thực khó tin, và sử dụng thanh cự kiếm làm khiên sẽ cản trở chuyển động của anh do trọng lượng và kích thước khủng của nó.
Nghĩ rằng đây không phải lần đầu tiên một tên trưởng nhóm bất lực giao mệnh lệnh tồi tệ cho mình khiến anh thoải mái hơn chút. Loren nắm chặt kiếm, Sarfe lấy đó làm dấu hiệu anh đã sẵn sàng và hét to.
“Được, đi thôi!”
Loren đi theo cậu ta, không ngạc nhiên nếu kẻ địch đã nghe thấy cậu ta từ xa.
Số lượng goblin đằng trước khá nhiều. Ngay lúc đó, một trận mưa tên trút xuống họ.
Sarfe đi đầu, cố chống trả nhưng thất bại.
Nhưng ma pháp bảo vệ đã giảm tốc độ của cung tên, và không cái nào xuyên qua được bộ giáp da của Sarfe và rơi xuống sàn.
Loren khá ấn tượng với sự hữu dụng của ma pháp đó trong khi chặt hạ một mũi tên bay vượt qua Sarfe.
“Chết tiệt, thanh kiếm này cùn quá.”
Thanh kiếm đập gãy mũi tên thì đúng hơn là chém đứt nó, và những mảnh kiếm gãy rơi lả tả xuống đất.
Anh không có thời gian để phàn nàn về độ sắc bén và chuẩn bị lao vào khoảng trống nơi những con goblin đang mai phục.
Loren đột nhiên dừng lại, trong khi Sarfe bất ngờ ngã xuống và lăn vào chỗ đám goblin đang đợi.
“Sarfe!”
Naron ở ngay sau Sarfe, chạy theo sau vào khu vực đó là Oxy và Lapis.
“Này, chờ đã!”
Ba người họ chạy vụt qua anh, anh chỉ nắm được cổ áo của Lapis và ngăn cô lại.
Lapis rên nhẹ, nhưng khi thấy Oxy cũng nằm đo đất, cô chợt nhận ra tại sao Loren ngăn cô.“Một cái bẫy!?”
“Trong đó có một con trí tuệ cao!”
Ở dưới sàn là một cái hố nhét vừa một chân người, được ngụy trang kĩ lưỡng trên mắt đất.
Đó là một cái bẫy đơn giản, đào một cái hố nhỏ dưới đất, nhưng không may Sarfe và Oxy đã không chú ý nên bị vấp phải.
“Sarfe! Đứng lên!”
Không đời nào goblin sẽ bỏ qua một đối thủ không phòng vệ.
Một trận mưa tên nữa ào xuống.
Mặc dù Naron đỡ được vài cái, phần còn lại đâm trúng vai phải và chân trái của Sarfe, cũng như hông bên phải của Oxy.
“Mẹ kiếp! Sao ngươi dám!”
Oxy chửi thề và thi triển một thần chú. Loren lơ cô và quét mắt qua bên goblin.
Khoảng 10 cung thủ.
Nhiều con dùng kiếm và chùy.
Ở phần sâu nhất trong đó anh thấy một con có kích thước lớn hơn hẳn, cầm cây trượng được làm từ xương động vật, và đeo một cái vòng cổ màu vàng phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Nó là con cầm đầu sao?”
Dựa trên trang phục và độ lớn của nó, Loren phỏng đoán.
Vẫn bị nắm cổ áo, Lapis thì thầm.
“Đó là… một con goblin pháp sư?”
“Một con quái vật cấp cao. Tệ rồi đây.”
Do goblin có tỉ lệ sinh sản cao và tăng trưởng nhanh chóng, một số con dị biệt có thể được sinh ra.
Hoặc có lẽ ban đầu nó chỉ là một con goblin bình thường, nhưng thông qua kinh nghiệm từng trải, nó chuyển hóa thành một loại khác.
Những cá thể như vậy gọi là quái vật cấp cao và được biết tới là nguy hiểm gấp vài lần goblin bình thường. Bầy đàn do con cấp cao lãnh đạo thì còn nguy hiểm hơn.
Goblin pháp sư thậm chí còn được coi là hiếm trong số cấp cao, một con goblin bằng cách nào đó học được kiến thức về ma pháp, trở thành một trong những loại nguy hiểm nhất.
Chống lại chúng mà không chuẩn bị trước đồng nghĩa với đâm đầu vào thảm họa.
Loren quyết định bọn họ phải rút lui, nhưng Sarfe và Naron, những người ở gần đám goblin, đang bị tấn công bởi cung tên, và Oxy thì đang mải niệm chú.
“Chết tiệt…”
Dù biết là nên cảnh báo và giúp đỡ những người khác, anh nhận ra là mình không thể cứu tất cả bọn họ được. Anh nhìn lại con đường phía sau, nhưng những thứ ở đó khiến anh cứng họng.
“Chúng ta bị bao vây!?”
Anh nhớ đường dẫn tới chỗ này là một đường thẳng, nhưng có lẽ vì ánh sáng mập mờ hoặc Loren không tập trung, con đường họ vừa đi đã tràn ngập goblin đủ thể loại lớn bé, tất cả bọn chúng đều đang lao đến nhóm Loren.