Trong một bầu không khí hơi lơ đễnh, mắt Loren đột nhiên trở nên sắc bén.
Lapis bất ngờ, nhìn Loren khi anh nắm lấy thanh cự kiếm sau lưng.
“Chờ đã! Tôi vừa nghe tiếng gì đó!”
Tiếng cảnh báo của Naron phát ra một lúc sau hành động của Loren, và mọi người liền giữ cảnh giác.
Loren xem xét khu vực xung quanh, những người khác nhận ra nguy hiểm quá chậm.
Họ đang ở trong rừng, nhưng đó không phải vấn đề vì đây chỉ là một khu vực nhỏ, với không gian đủ để tùy ý di chuyển và quan sát xung quanh.
Anh kéo sợi chỉ buộc lớp vải quấn quanh kiếm, tấm vải rơi xuống để lộ lưỡi kiếm.
Anh rút kiếm ra trước bằng tay phải và đặt tay trái lên cán kiếm, đổi sang trạng thái chiến đấu.
Kể cả với lính đánh thuê, những người đã quen với chiến đấu, việc tập trung cao độ mọi giác quan của họ mọi lúc mọi nơi sẽ khiến đầu óc mệt mỏi.
Loren đã thấy không ít người hủy hoại tâm trí của mình khi làm thế, nên anh phải tự chủ khi không chiến đấu.
Anh chưa kịp cảm nhận luồng sức mạnh đang chảy bên trong cơ thể mình thì đã phát hiện vài bóng đen chuyển động phía sau hàng cây.
Những bóng đen nhỏ con hình người.
Nơi đây là bên trong rừng sâu, cộng thêm tốc độ của chúng nữa, anh chắc chắn đây không phải trẻ con lạc trong rừng.
“Gì vậy? Quái vật ư?”
Sarfe hỏi Naron, nhưng tay cậu ta còn chưa buồn đặt lên chuôi kiếm.
Naron vểnh tai lên nghe, nhưng không nắm được phương hướng của đám quái vật.
Naron vẫn nhìn dáo dác, nghe ngóng, nhưng cô không nhận ra Loren đã phát hiện ra quân địch và đang theo dấu chúng từ đời nào.
Loren, tự hỏi liệu nhóm này có ổn không, đang cố nghĩ xem anh nên chỉ ra vị trí của quân địch hay không, một phần vì không dám cướp phần việc của Naron. Trước khi anh kịp quyết định, phe địch đã hành động trước.
Vài mũi tên bay vút về phía họ, sượt qua khoảng trống giữa những hàng hàng lớp lớp cây cối.
Chúng không nhanh lắm, và vài mũi tên còn bay chệch sang hướng khác. Nhưng vẫn có rất nhiều tên bay đến chỗ Loren.
“Ugh!?”
Phần lớn trượt mục tiêu và rơi xuống, nhưng một mũi tên đã sượt qua vai của Oxy, rỉ chút máu.
Sarfe và Naron nhìn sang Oxy khi nghe thấy tiếng thét đau đớn của cô.
“Họ đang làm cái quái gì vậy!?”
Loren rủa thầm. Hai người kia không biết sẽ tạo cho kẻ địch bao nhiêu lợi thế nếu nhìn sang hướng khác trong một trận đấu chắc?
Không chú ý đòn tấn công của kẻ thù mà lại chú ý đến tiếng la thét của đồng đội thì khác nào cầu cho quân địch đánh tiếp.
Loren thấy đám quái vật bắt đầu xông ra từ giữa những bụi cây.
Chúng có màu xanh lè và hình dạng xấu xí, cùng với những tấm khiên làm bằng gỗ vụn và kiếm ngắn gỉ sét. Loren vung kiếm vào bầy goblin.
Kiếm đụng độ khiên.
Kiếm của Loren không thể cắt qua chúng, do kiếm của anh không phải để cắt.
Thay vào đó, nhờ trọng lượng và sức mạnh thuần túy, nó phá nát tấm khiên và đập gãy tay con goblin, xẻ người nó thành tảng thịt đầy máu.
Trước khi hai tảng thịt đó chạm đất, Loren vung kiếm lần nữa và đánh trúng đầu con goblin thứ hai.
Một âm thanh trầm đục vang lên, một con goblin nữa được hóa kiếp, bắn ra xung quanh những thứ không rõ là xương hay máu thịt.
“Vãi l*n! Goblin kìa!”
Sarfe cuối cùng cũng nhận ra kẻ tấn công và rút kiếm, còn Naron lấy dao để bảo vệ Oxy, người đang ôm chặt vết thương.
“Thuật phòng vệ nhé!?”
“Không cần!”
Loren trả lời Lapis trong khi vẫn tiếp tục vung kiếm.
Con goblin thứ ba lập tức bị nghiền nát giữa thanh kiếm và một cái cây.
Loren chặn làn tên thứ hai bằng mặt nghiêng của thanh kiếm rồi lần theo hướng chúng bay ra.
Tuy anh có thể tìm ra đám goblin bắn cung nhưng cái khó chịu là vị trí của chúng.
Chỗ đó nhiều cây cối chắn đường nên anh khó có thể xông vào, cũng không đủ khoảng trống để anh tự do vung kiếm.
Anh ước có một con dao hoặc một thanh kiếm ngắn hơn. Rồi anh liếc thấy một thanh kiếm nhỏ của một con goblin đã chết. Anh nhặt đại và ném vào bọn goblin bắn cung.
Thanh kiếm bay đi và trúng một con, nhưng chỉ gây ra vết thương nhỏ.
Loren nhặt thanh khác và chuẩn bị ném nhưng bọn goblin gào lên vì không ngờ Loren có cách tấn công từ xa rồi bỏ chạy.
“Đừng để chúng thoát! Đi thôi!”
Thấy Sarfe ra lệnh, Loren nghĩ
“Thằng khứa này còn chẳng làm gì…”
Naron và Oxy nghe lệnh của cậu ta nhưng Loren chỉ vung kiếm một phát vẩy đống máu dính trên nó đi và ngăn bọn họ lại.
“Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.”
“Ý anh là sao? Việc của chúng ta là săn goblin. Cuối cùng chúng ta đã tìm ra chúng, nên phải đuổi theo và phá hủy tổ của chúng chứ.”
“Ờ! Một tên lính đánh thuê hèn hạ đừng có nhúng mũi vào chuyện của trưởng nhóm. Cứ im mồm và vâng lời anh ấy đi!”
Loren dừng lại, không còn tâm trí đâu mà cự cãi với Naron.
Mặc cho goblin có trí tuệ và thứ hạng thấp thế nào, chúng không ngu đến nỗi để tổ hoàn toàn không phòng bị.
Nhiệm vụ của họ không nói phải tiêu diệt cả tổ.
Những gì họ cần làm là đi lòng vòng và săn một cơ số goblin nhất định rồi đi về nhận thưởng, nên Loren muốn tránh khỏi nguy hiểm như vào tận hang ổ của chúng, nhưng có vẻ cả nhóm để lời của anh ngoài tai.
Trong khi anh đang tự huyễn rằng đây không phải lần đầu tiên anh tham gia vào một nhóm có chỉ huy vô dụng, Lapis đến bên cạnh và bước song song với anh.
“Bạn của cô ở trên kia cơ mà.”
Loren nói với Lapis mà không nghĩ gì, biểu lộ vẻ thất vọng, nhưng Lapis mỉm cười, không bị ảnh hưởng tí nào.
“Phải, anh nói đúng. Nhưng tôi quyết định ở đây là tốt nhất.”
Anh nhớ lại, nếu trừ mình ra, Lapis là thành viên mới nhất gia nhập nhóm.
“Không phải vì tôi dự tính mờ ám hay gì đâu. Mà là do tu sĩ và pháp sư thường tham chiến với chiến binh để bảo vệ lẫn nhau, và Sarfe có Oxy rồi, nên tôi nghĩ là mình nên đi với anh, Loren.”
“Ý cô là như vậy hả?”
“Vâng, ý tôi là như vậy đó.”
Trước nụ cười của cô, Loren không muốn đẩy câu chuyện đi xa hơn.
Chẳng có lý nào để làm vậy vì Lapis nói đúng, và điều duy nhất anh có thể làm là đoán xem ẩn ý của cô là gì.
“Chắc cô nàng tốt tính sẵn rồi.”
Loren vừa nghĩ vậy vừa đi cùng Lapis tới chỗ Sarfe.
Theo dấu goblin không khó.
Chúng không đủ thông minh để xóa dấu vết bỏ lại, với một đạo chích như Naron thì theo dấu là chuyện đơn giản.
Nhưng ngay đến Loren cũng nhìn mấy cái dấu vết đó rõ mồn một, nên nếu cô ấy không lần ra thì chẳng thà làm bỏ nghề đạo chích còn hơn.
Thực chất máu túa ra từ con goblin bị Loren làm thương đã để lại dấu hiệu rõ ràng, kể cả bọn noob cũng thấy.
“Hỏi chút.”
Loren quay sang Lapis, người đang bước đi cạnh anh.
Là một người trải qua nhiều cuộc chiến, khá dễ để Loren có thể giữ khoảng cách với người khác và nói bằng giọng chỉ người mà anh muốn nói mới nghe được.
“Họ mạnh cỡ nào vậy? Nhất là kĩ năng dùng kiếm của trưởng nhóm chúng ta ấy.”
Dựa trên phản ứng của Sarfe khi bọn goblin tấn công, cậu ta sẽ bị xếp vào loại thất bại trong nhóm lính đánh thuê của Loren. Cậu ta sẽ bị trả về huấn luyện lại hoặc đưa lên hàng tiền tuyến chẳng vì lý do gì.
Chắc chắn Loren không muốn để người như cậu ta làm chỉ huy.
Lapis trả lời không ngập ngừng.
“Loren, anh từng là lính đánh thuê đúng không? Ok, xem nào… Anh đã nghe lời đồn về một lính đánh thuê được mệnh danh <> chưa?”
“Tôi có từng nghe qua.”
Đó là cái tên được lan truyền rộng rãi trong giới lính đánh thuê.
Anh ta không chỉ nổi tiếng trong giới lính đánh thuê, mà còn trong giới kiếm sĩ nói chung. <> là một người lính đánh thuê đem lại chiến thắng cho đồng đội nhưng mang tới cái chết và sự hủy diệt cho kẻ thù. Anh ta là một người không ai muốn gặp trên chiến trường, dù là đồng đội hay kẻ thù đi chăng nữa.
Bởi lẽ nếu anh ta làm kẻ thù đồng nghĩa với cái chết, và nếu anh ta làm đồng đội sẽ giành hết tiền công.
Lính đánh thuê được chia tiền thưởng tùy theo công lao của họ trong trận chiến. Vì thế sự tồn tại mang tên <> bị lánh xa.
Dù ở đâu cũng có những lính đánh thuê có biệt danh, anh ta được coi là một trong những kẻ mạnh nhất. Người ta tin rằng trong giới lính đánh thuê chỉ có những người sau đây có thể đứng ngang hàng với anh ta, <>, người sử dụng cả kiếm và ma pháp, và một kiếm sĩ khác là <>.
“Chẳng lẽ cậu ta mạnh ngang hắn sao?”
“Dù có tập trung mười triệu tên Sarfe lại với nhau cũng không thể đánh bại anh ta.”
Một cách so sánh kỳ quặc, nhưng Loren hiểu ý cô là Sarfe chả mạnh tí nào.
Dù <> có mạnh thế nào, anh ta cũng sẽ hụt hơi nếu phải đánh đội quân mười triệu người. Nhưng nếu số lượng đó còn không hạ được anh ta, chắc hẳn Sarfe phải vô cùng yếu.
“Các cô chắc điên hết rồi mới đi tin tưởng một tên như vậy.”
“Loren, chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi đấy biết không?”
“Ờ nhỉ, đúng rồi. Tôi không có tiền mà. Tôi không thể nói cô điên được.”
Nếu Loren không vướng phải chuyện rỗng túi, anh sẽ không chọn làm thám hiểm giả.
“Hết tiền phiền lắm. Như kiểu tôi không được quyết định cái gì vậy.”
"Chà, tôi nên nói thế nào nhỉ. Chia buồn với anh?”
Loren tự hỏi sao cô lại nói dưới dạng câu hỏi, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Lapis trượt chân vì không biết Loren sẽ dừng bước. Cô thấy Sarfe đang giơ tay lên như ra hiệu cho họ dừng lại.
“Nhìn kìa, một cái hang. Đó chắc chắn là tổ của chúng.”
Sarfe hẳn đã có ý nói khẽ, nhưng Loren cạn lời khi nghe giọng cậu ta vẫn cứ oang oang.
“Vết máu dẫn tới đó, Naron đã xác nhận rồi.”
“Chúng ta sẽ vào đó ư? Tôi nghĩ không nên.”
Hang chỉ rộng đủ cho hai người đi song hành, và không có đủ không gian để Loren sử dụng vũ khí chiến đấu.
Nhưng Naron nhảy ra từ đằng sau và bắt đầu chế giễu anh.
“Cứ việc về nhà đi. Nhưng ngươi không được tiền công đâu.”
“Chúng chỉ là goblin thôi. Nếu anh lo về vũ khí thì dùng cái này đi.”
Sarfe đưa anh một thanh kiếm nhỏ thuộc về một con goblin mà anh giết.
“Tôi mang theo cái này vì nghĩ nó sẽ có ích.”
Cậu ta cũng không hẳn là vô vọng.
Loren nghĩ. Anh có phần ấn tượng với Sarfe, chứ không phải thanh kiếm. Nó yếu và cùn đến nỗi không thể chém đứt bất cứ thứ gì.
Nhưng có còn hơn không, Loren đeo thanh cự kiếm lại lưng và nhận lấy thanh kiếm kia.
“Oxy, dùng thần chú cho chúng ta ánh sáng và Naron, canh chừng xung quanh. Có vẻ không vấn đề gì rồi. Đi nào.”
Loren thở dài, không nhớ anh đã thở dài bao nhiêu lần và cũng chẳng buồn đếm nữa, trước sự thật là họ không mang đuốc hay đèn theo.
Đương nhiên Loren cũng không mang, nhưng đó là do anh không có tiền chi trả.
“Không có con nào canh gác hay ẩn trốn, không có bẫy luôn.”
“Ok, đi nào. Có lẽ có vài dân làng trong đó. Ta phải nhanh lên và cứu họ.”
Oxy giơ cây trượng cô đang cầm.
“Mục kích đi, ánh sáng. <>.”
Một ánh sáng ma pháp xuất hiện trên đầu cây trượng.
Loren không hiểu sao họ đã dùng thần chú trong khi còn chưa bước vào hang, nhưng đã bỏ cuộc từ lâu rồi nên không bắt bẻ nữa.
“Tiến lên nào.”
Ngay khi Oxy gật đầu, Sarfe bắt đầu tiến vào cửa hang mà không hề hay biết cái
gì đang diễn ra trong đầu Loren.