Loren với Lapis tiếp tục buôn dưa cho đến sáng.
Loren thoáng nghĩ về việc thay phiên với Sarfe, nhưng anh không dám chui vào cái lều đó chừng nào họ chưa á hự xong. Anh kết luận rằng sẽ tốt hơn nếu mình cứ canh gác tiếp.
"Công chuyện" trong lều kết thúc khá muộn, và Loren nghĩ Lapis sẽ quay về lều của mình ngủ. Anh bất ngờ vì cô nói muốn ở cùng anh tới sáng.
Dù Loren không định phàn nàn về chuyện có 2 người canh gác, anh lo sự thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến Lapis ngày hôm sau. Nhưng sau khi bảo anh là trong giáo hội cũng có đôi lần cô không được ngủ và thức cả đêm mà không vấn đề gì, anh vui lòng chấp nhận yêu cầu của cô.
Hai người nói chuyện không ngừng đến sáng.
Lapis không có nhiều thứ để tán gẫu vì cô lớn lên trong giáo hội, nhưng cô ráng hết sức tìm chuyện để nói, và Loren trân trọng sự cố gắng của cô ấy.
Nhưng khi cuộc trò chuyện hướng về thời làm lính đánh thuê của Loren, có vài phần anh không muốn nhắc tới.
Anh tự hỏi sao một tu sĩ lớn lên trong giáo hội lại muốn nghe về kinh nghiệm làm lính đánh thuê, nhưng anh cho là một tân binh thám hiểm giả đang muốn học hỏi nhiều kiến thức nhất có thể. Khi anh đang suy nghĩ để trả lời những câu hỏi của cô, ánh bình minh đã ló rạng.
“Hả? Đã sáng rồi. Còn phiên của tôi thì sao?”
“Đừng lo. Chuyện của quá khứ là quá khứ rồi.”
Có lẽ do ánh mặt trời chiếu vào trong lều, Sarfe bước ra và hỏi Loren một cách bối rối, nhưng Loren trả lời, cố không để lộ ra vẻ bực tức.
Khi thấy Naron và Oxy đi ra với vẻ ngoài nhếch nhác mà không chút xấu hổ, anh chỉ thở dài một hơi, chẳng buồn nói nữa.
Thấy Sarfe gãi đầu ngượng ngùng, anh quả quyết mình phải rời nhóm ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ và tìm cách khác để kiếm tiền.
“Chúng ta sẽ khởi hành ngay khi ăn xong. Đường đến ngôi làng không còn xa nữa.”
Loren cạn lời, bực mình trước lão dân làng không hiểu sao lại nói vậy. Sarfe và cả bọn nhiệt tình đáp lời, coi bộ không hiểu được tình hình. Lapis cười bối rối.
Phần còn lại của chuyến đi rất yên bình, không bắt gặp kẻ địch hay chướng ngại nào.
Có vẻ đúng là binh lính và thám hiểm giả đã dọn sạch hết quái vật và đạo tặc ở gần đây.
Ngôi làng họ đến là một ngôi làng khai hoang bình thường.
Bao bọc bên ngoài là một bức tường đơn giản mà vững chắc được dựng nên bằng những tấm gỗ.
Đồng ruộng đều nằm ngoài bức tường, nhưng không còn cách nào khác.
Ngôi làng được lập nên vốn để tạo nhiều đất trồng hơn, nên nếu họ cố nới rộng bức tường mỗi lần mở rộng cánh đồng mới, công việc sẽ không thể hết được và sẽ hao tổn nhân lực.
Nó có khả năng phòng thủ cực thấp, không thể bảo vệ dân làng từ mối nguy hiểm bên ngoài.
Sống trong một ngôi làng như thế cần phải hiểu rõ hiểm nguy luôn ở gần, và sống ở đó khó khăn hơn sống ở thành phố.
Ngay cạnh làng là một khu rừng lớn. Loren nhìn lướt qua khi ra khỏi xe, nghĩ chắc chắn đó là nơi bọn goblin xuất hiện. Trong khi anh mới vươn người và thả lỏng cơ thể, Sarfe nhảy ra và nói,
“Được rồi, đi thôi.”
Hiện tại là trước buổi trưa, nên đi vào rừng không vấn đề gì.
Nhưng Loren nghĩ thông thường phải gặp khách hàng đầu tiên, trưởng làng, và bàn qua về chi tiết công việc, nhưng khi anh bảo với Sarfe, Naron tức giận:
“Chúng ta chỉ cần săn goblin thôi mà. Sao phải bàn chi tiết làm gì?”
“Để hỏi về số lượng các thứ. và tôi nghĩ chúng ta cần gặp khách hàng…”
“Chúng ta chỉ cần để ông già đưa chúng ta đến đây nói cho trưởng làng. Ngươi định tốn bao nhiêu thời gian vào cái công việc vớ vẩn này vậy?”
Loren tin dù khó hay dễ thì công việc vẫn là công việc.
Đó là tại sao Loren nghĩ họ nên đi chào hỏi khách hàng trước, nhưng anh lại thở dài vì thừa biết cả nhóm sẽ không thèm nghe ý kiến của mình.
Kể cả trong giới lính đánh thuê, đội trưởng đi gặp khách hàng là chuyện thường lệ, nhưng có vẻ điều đó không áp dụng với cái giống người được gọi là thám hiểm giả.
“Tôi sẽ nói với trưởng làng, nên các cô cậu có thể đi ngay và hoàn thành sớm nhất có thể.”
Nghe lão dân làng nói vậy, Naron lườm Loren.
Loren không bắt bẻ Naron nữa, còn Naron thấy Loren không nói gì, cười khẩy với vẻ mặt tự mãn. Sarfe đặt tay lên đầu cô và nói với mọi người trong nhóm.
“Hãy nhanh chóng làm xong vụ này để ngôi làng có thể được an toàn.”
“Phải đó. Chúng ta không cần tên lính đánh thuê này để hoàn thành nhiệm vụ đâu.”
“Naron, anh ta sẽ làm khiên của chúng ta trong trận chiến. Không thể bỏ anh ta lại được.”
Loren đưa tay chạm vào cán kiếm, không ngạc nhiên trước việc họ coi anh như khiên thịt.
Anh không phản đối việc đứng trên tiền tuyến, nhưng không đời nào anh sẽ thấy thoải mái khi bị đối xử như một món đồ vật.
“Um… Tôi sẽ hồi phục khi anh bị thương.”
Loren không chắc Lapis đang cố an ủi mình hay gì , nhưng ngay khi cô dứt lời, giọng nói khó chịu của Naron lại cất lên.
“Hồi phục cho hắn ta chỉ phí phạm thôi. Để dành cho Sarfe khi anh ấy bị thương đi.”
“À… ừm.”
Ngôn từ nặng nề của Naron áp đảo Lapis, nhưng Loren nhìn cô và lắc đầu, tỏ ý cô không nên lo lắng.
Nhắc mới nhớ, thứ duy nhất trong túi anh lương thực dự trữ. Anh không có đủ tiền để mua những thứ cần thiết khác như thuốc trị liệu, và nếu anh bị thương nặng, anh sẽ chẳng thể làm gì.
Tâm trạng anh chẳng tốt hơn chút nào khi phải đưa ra quyết định rằng trong trường hợp tồi tệ nhất, anh sẽ phải xé áo dùng thay băng gạc.
Trong khi đó, Sarfe và những người khác tạm biệt lão dân làng và bắt đầu tiến vào rừng.
Loren biết nếu anh tới trễ họ sẽ lại nổi điên nên nhanh chân chạy theo sau, chuyện đó chỉ tổ khiến tâm trạng anh tệ hơn mà thôi.
“Ok, giờ tôi sẽ đi trước và Naron hỗ trợ. Oxy và Lapis ở sau bọn tôi, còn Loren đi sau cùng.”
Loren lặng lẽ gật đầu.
Một chỉ đạo rất rõ ràng và hợp lý, nhưng đồng thời cũng sơ sài.
Ít ra Sarfe cũng biết những điều cơ bản về việc sắp xếp đội hình đội nhóm.
Trong khi canh chừng ở cuối đoàn, Loren nghĩ do không chịu thu thập thông tin về goblin từ ngôi làng nên họ phải luẩn quẩn trong rừng, khiến cuộc truy sát càng lâu hơn.
Giống như đi câu cá trong một cái hồ mà không biết có cá trong đó hay không vậy.
Trong trường hợp này, Loren và cả nhóm là mồi câu.
Hỏi cụ thể về nơi có thể bắt cá sẽ tạo cơ hội lớn hơn khi câu, nhưng gắn mồi câu lên móc rồi quăng bừa phải phụ thuộc hoàn toàn vào vận may, và như vậy thì không đảm bảo chút nào.
“Nhìn nè, Sarfe. Quả mâm xôi nè.”
“Quả mâm xôi á? Lâu lắm tôi chưa ăn. Hái một tí đi.”
“Um, mọi người? Chẳng phải chúng ta nên tập trung vào việc tìm kiếm goblin…”
Một lúc sau, Loren chỉ muốn đi về.
Không có chút thông tin nào, họ đã lạc lối trong rừng, không thèm đoái hoài đến việc hoàn thành nhiệm vụ. Còn bây giờ thì Sarfe và dàn gái tự nhiên nổi hứng hái mâm xôi nên chia nhau ra tìm.
Lapis, bối rối như thường lệ, cố ngăn họ lại, nhưng xem ra không ai đếm xỉa gì đến cô.
Đến thời điểm này, Loren không muốn nói gì nữa, thậm chí còn mong tiếng ồn do ba người kia tạo ra sẽ thu hút đám goblin đến chỗ họ.
“Anh nghĩ thế này có ổn không?”
Một lúc sau, Lapis không nói nữa mà hỏi Loren một cách thất vọng. Nhưng Loren không tìm được câu trả lời nào thỏa đáng.
Nếu lính đánh thuê bỏ mặc nhiệm vụ mà đi làm chuyện riêng thì sẽ gặp rắc rối to, nhưng Loren không biết thám hiểm giả có giống thế không. Anh không chắc mình có thể lên án họ hay không nữa, nhưng anh biết chắc rằng có cãi lý với họ cũng như nước đổ đầu vịt.
“Họ làm gì cũng được. Tôi chẳng quan tâm.”
Loren không cả che giấu giọng điệu khó chịu của mình.
“A, anh đã bỏ cuộc rồi sao?”
“Cô chưa bỏ cuộc chắc?”
“Cũng gần rồi.”
Thấy vai Lapis chùng xuống khi cô trả lời, Loren cảm thấy nhẹ nhõm.
Loren nghĩ chắc mình phải vật vã lắm rồi mới thấy nhẹ nhõm trước một việc như vậy. Anh muốn làm cho xong nhiệm vụ nhanh nhất có thể và quay về, nhưng để làm điều đó cần có sự giúp đỡ của Sarfe và những cô gái. Cho dù có bỏ cuộc và rời đi, anh cũng không có cách nào để trả tiền cho một chuyến đi về thành phố hay trả nợ Lapis.
Loren đứng nhìn Naron hái quả mâm xôi và Sarfe lăng xăng chạy theo cô, còn Oxy hái thảo dược.
“Sao cô bình tĩnh thế?”
Anh hỏi Lapis, người đang cùng anh buồn chán nhìn đám người kia. Anh hơi ngạc nhiên khi Lapis trả lời kèm theo một cái nhìn bất mãn.
“Tôi không vui khi cứ bị gọi là cô này cô nọ đâu.”
Loren lập tức hiểu vì sao cô tức giận với cách anh xưng hô. Anh chững lại một chút và nghĩ cách để gọi cô mà không quá xúc phạm.
“Lapis-san?”
“Lapis thôi là được. Sao anh nói như kiểu đang đặt câu hỏi vậy?”
“Tôi chưa bao giờ có dịp gọi một người khác giới bằng tên.”
Nhóm phái nữ duy nhất anh từng nói chuyện là những người phục vụ ở quán bar.
Kiếm đồ ăn và đồ dự phòng đều là do người khác đảm nhiệm, nên anh cũng chưa từng nói chuyện với nhân viên cửa tiệm nào khác.
Do phải trải qua vô số trận chiến liên tiếp, anh chưa đủ gần gũi với bất kỳ ai để gọi họ bằng tên.
"Mà cô cũng có thể gọi tôi là Loren.”
“Không, làm ơn để tôi gọi anh là Loren-san!”
Loren cau mày, nghĩ Lapis không chịu làm thân với anh. Lapis nhìn thấy thế liền hốt hoảng và cố phân trần.
“Ổn mà. Đó là do cách nói chuyện của tôi, tôi thường gọi tên người khác như vậy. Đâu phải là tôi không muốn thân thiết với anh…”
“Cô muốn gọi tôi thế nào cũng được.”
Loren lại có cảm giác nhẹ nhõm, tròn mắt nhìn Lapis đang vẫy tay cố phân bua. Sau đó anh nhìn sang những thành viên còn lại của nhóm, lúc này không còn chú ý đến anh và Lapis, và anh bắt đầu cầu nguyện cho lũ goblin tấn công bọn này nhanh lên.