Linh cảm của Loren đã trở thành sự thật.
Chỉ có điều nó không đến từ việc canh gác.
Sau khi dừng xe lại bên kia đường, buộc ngựa, và ăn bữa tối làm từ lương thực dự trữ, mọi người trở về lều của mình trừ Loren, người đang ngồi cạnh ngọn lửa trại canh gác.
Sau một lúc, anh bắt đầu nghe thấy vài giọng nói phát ra từ mấy chiếc lều. Anh đơ người mất vài giây mới nhận ra âm thanh mình đang nghe là gì.
Những giọng nói đến từ chiếc lều mà lẽ ra Sarfe đang ngủ trong đó.
Hai giọng của phụ nữ phát ra từ chiếc lều đang rung lắc dữ dội.
Loren không phải loại người thích nghe lén, nhưng anh có thể dễ dàng đoán ra chuyện gì đang xảy ra trong lều.
“Thôi nào, các người đang ở giữa đồng không mông quạnh đấy…”
Anh không còn bụng để tới đó và nhắc nhở nữa, anh chỉ còn biết ngồi cạnh ngọn lửa và chờ tình hình lắng xuống.
Đồng thời, anh chợt nhận ra mình sẽ chẳng khác gì thằng dở hơi nếu đi vào trong đó và bảo thay phiên.
Anh không phủ nhận khả năng họ sẽ làm cho tới sáng, nhưng điều khác anh đang nghĩ đến là gần nơi này không có nước.
Chẳng ai lại có ý định làm chuyện đó ở một nơi như thế này. Ý nghĩ họ sẽ dùng số nước dự trữ quý giá để rửa ráy cứ lảng vảng trong đầu anh.
Khá chắc là bên trong lều của Sarfe sẽ rất bốc mùi và ẩm ướt.
Đến sáng mùi sẽ bay hết thôi, nhưng đến lúc thay phiên thì khác. Loren không muốn chui đầu vào cái lều đó.
“Cậu ta không chờ lúc khác được à?”
Tệ hơn nữa, anh còn nghe được giọng của hai người phụ nữ.
Nghĩa là trong số ba cô gái trong nhóm của Sarfe, hai người đang chim chuột với cậu ta.
Dù anh nghe rõ được hai giọng nói, anh chưa dành đủ thời gian với họ để biết chính xác đấy là giọng ai.
Chắc chắn cô gái đạo chích là người thứ nhất, và cơn buồn ngủ của anh như bay biến đi đấu hết bởi những thắc mắc ngu ngốc như cô gái thứ hai là ai.
Loren nhìn xuống ngọn lửa, nghĩ thế này cũng không quá tệ.
Nếu có ai hỏi anh có ngủ được không, anh sẽ trả lời không.
Thời còn làm lính đánh thuê, luôn luôn có ai đó canh gác cùng anh.
Bây giờ thì không có một ai cả.
Sarfe và mấy cô kia thì không tính.
Anh chưa dành đủ thời gian với họ, và sẽ rời đi ngay khi hoàn thành nhiệm vụ.
Trái tim anh bồn chồn không yên trước sự thật rằng đây là lần đầu tiên anh ở một mình mà không có ai bầu bạn.
Anh cười cay đắng khi nhớ lại đêm hôm qua.
Anh nằm trong một căn phòng lớn ở một khách sạn rẻ tiền với một người lạ hoắc, nhưng anh không thể ngủ ngon được. Cả đêm anh liên tục tỉnh giấc đột ngột cho tới khi bình minh lên.
Cuối cùng anh phải đi đến chỗ hẹn mà vẫn chưa hết mệt mỏi.
Loren ném một cành cây khô vào ngọn lửa khi nghĩ về sức khỏe của mình.
Mất ngủ và thể lực suy yếu.
Cả hai đều làm chậm đi chuyển động và khả năng quyết đoán của anh.
Tuy không phải điểm yếu chí mạng, nhưng cơ thể Loren vẫn cần được nghỉ ngơi.
Thế nhưng anh không sao nghỉ ngơi được.
Anh cố tránh nhớ lại những chuyện đã xảy ra với đồng đội mình trong trận chiến lúc trước, và một vẻ phiền não xuất hiện trên khuôn mặt Loren do sự cô đơn lúc này đã đem những ký ức cũ ào về.
Nếu họ còn sống, có lẽ anh sẽ được gặp lại họ lần nữa, nhưng trận chiến khốc liệt đến nỗi cơ hội đó giờ đây đã giảm xuống chỉ còn rất nhỏ.
“Mình vẫn mong có người thoát được như mình…”
“Có chuyện gì sao?”
Dù lẩm bẩm những từ đó lớn tiếng, anh không nghĩ sẽ có ai ở gần để nghe chúng. Bất ngờ, anh đứng dậy và nắm lấy thanh kiếm.
“Tôi xin lỗi vì làm anh giật mình, tôi không cố tình làm vậy.”
Cô gái đứng trước anh mặc trang phục tu sĩ, hoảng loạn xua xua tay là Lapis, người lẽ ra đang ngủ.
Nhận ra đó không phải kẻ thù, Loren buông vũ khí. Nhưng anh không mong đợi một người trong nhóm đáng lẽ giờ đang ngủ lại bắt chuyện với mình và nhìn Lapis băn khoăn ý hỏi sao cô lại ở đây.
“Thì, ừmmmm… chiếc lều bên cạnh tôi… anh biết đấy…”
Lapis đoán Loren im lặng vì anh muốn cô giải thích tại sao cô ra khỏi lều, và bắt đầu ngượng ngùng giải thích.
Nghe được vài từ đầu tiên, anh lập tức hiểu chuyện cô đang nói và buông nhẹ cảnh giác.
Nói cách khác, Lapis không tham gia vào phi vụ đang diễn ra trong lều kia.
Dù lều của Sarfe được làm từ vải dày có thể ngăn cách cái lạnh, nhưng không đủ để ngăn âm thanh phát ra.
Nếu cô ngủ tới sáng, cô sẽ không biết gì về chuyện này, thế nhưng cô lại thức dậy đúng lúc nửa đêm.
Dù là một tu sĩ lớn lên trong môi trường khép kín, cô vẫn đoán được việc gì đang xảy ra bên trong lều, và ngủ trở lại trong khi nghe những âm thanh đó là vô cùng khó khăn.
“Um, tôi không ngủ tiếp được nữa… và…”
“Rồi, tôi hiểu ý cô. Xui thật…”
Loren trả lời Lapis với giọng mệt mỏi và cô đáp lại anh bằng một nụ cười vụng về, rồi vì lý do nào đó, cô ngồi xuống cạnh anh.
“Tôi ở lại đây với anh đến khi buồn ngủ được không… hoặc… đến khi họ dừng lại?”
Thấy cô đã ngồi luôn rồi, Loren chỉ gật đầu, không thể phản đối.
Vì họ đang ở giữa đồng bằng, không còn chỗ nào khác để tránh xa đám người kia.
Thật tiện cho anh vì có người ở cạnh cũng là một cách chống lại cơn buồn ngủ, và nếu cô ấy đi nơi khác rồi có chuyện xảy ra, anh sẽ phải chịu trách nhiệm vì không canh phòng cẩn mật.
“Họ lúc nào cũng thế à? Làm một thám hiểm giả không phải an toàn gì cho cam, và tôi hiểu họ làm vậy vì lo sợ không biết ngày mai mình sẽ sống chết ra sao, nhưng mà…”
“Dù rất muốn phủ nhận, nhưng họ làm chuyện này khá thường xuyên. Có mỉa mai không nếu tôi nói mình mừng vì họ khỏe mạnh?”
Loren không mong chờ câu trả lời kiểu đó từ Lapis.
Đối với một lính đánh thuê, Loren chưa từng có cơ hội nói chuyện riêng với một tu sĩ.
Với một người chém giết và chiến đấu để tìm đường sống, các tu sĩ phụng sự thần linh thuộc về một thế giới khác hẳn. Hình tượng của Loren về tu sĩ là một lão già khọm cứng nhắc, người mà anh phải trả cả đống tiền mới thuê được.
Nữ tu sĩ bên cạnh anh, người đang thở dài và nói vài câu châm biếm, khác hẳn so với trí tưởng tượng của Loren, anh ngạc nhiên vì có tu sĩ như vầy tồn tại.
“Nếu nhắc họ chịu khó chọn thời gian và địa điểm hợp lý hơn thì có đòi hỏi quá mức không nhỉ? Mà phần lớn thần linh đều dạy phải sinh sản và nối dõi, nên cứ theo tinh thần đó, tôi đoán việc đang làm cũng chẳng sai trái lắm.”
“Nhân nói về thần, có mấy ông bà thần? Và cô tôn thờ thần nào vậy?”
Đào bới chuyện riêng tư là điều cấm kỵ trong giới lính đánh thuê.
Lính đánh thuê ai cũng có một vài ký ức mà họ không muốn người khác biết, đó là vì sao Loren phải cẩn thận không mắc phải.
Nhưng vẫn còn một thời gian dài nữa trời mới sáng, và anh có cảm giác Lapis, người có vẻ thân thiện và hướng ngoại, không phiền khi anh hỏi. Thêm nữa, dường như Lapis cũng không muốn cuộc trò chuyện kết thúc.
“Tôi tôn thờ Kuhklu, vị thần trí tuệ. Vả lại, anh nên gọi các vị thần là "vị", chứ không phải "ông này bà nọ". Tôi không bận tâm đâu, nhưng vài tu sĩ rất khó tính về mấy chuyện như thế nên anh nhớ cẩn thận.”
“Cảm ơn. Tôi làm lính đánh thuê cả đời rồi nên không biết về mấy chuyện đó.”
“Tôi quên mất. Sao anh lại chọn trở thành thám hiểm giả?”
Một vẻ lưỡng lự nhẹ xuất hiện trên mặt Loren, nhưng anh thấy sẽ bất công nếu không trả lời câu hỏi của cô trong khi cô đã trả lời câu của mình. Sau vài giây im lặng, Loren trả lời.
“Nhóm cũ của tôi không còn trên cõi đời này nữa.”
“Oh… Tôi rất xin lỗi vì đã hỏi.”
“Không sao đâu. Đó không phải chuyện hiếm.”
Mặc dù có vài nhóm được cho là bất khả chiến bại, nhưng hầu hết các nhóm đó đều không được như kỳ vọng.
Hầu hết các nhóm lính đánh thuê đều có lúc chiến thắng và thất bại, gây ra và nhận lại thương tích, và tăng hoặc giảm số thành viên.
Nhưng đôi khi một nhóm xui xẻo sẽ nhận thiệt hại lớn đến nỗi không thể khôi phục.
Lúc ấy, nhóm của Loren đã kết thúc trong tình thế bất lợi.
“Giá như tôi có thể tìm nhóm khác để tham gia, nhưng tôi khá nghèo khi tới thành phố, và sức mạnh là cần câu cơm duy nhất của tôi.”
“Ra là vậy à? Trông anh khá mạnh.”
Ánh mắt của Lapis hướng vào thanh cự kiếm bên cạnh Loren.
Đó một thanh kiếm cực kỳ thô kệch mà Loren đã dùng trong thời gian dài.
Nó không có phụ kiện hay trang trí gì đính kèm và lưỡi kiếm to bản của nó dài đến chạm ngực Loren. Chuôi kiếm được thiết kế để giữ thanh kiếm bằng hai tay và có một lớp vải cuốn quanh nó, nó rất nặng, đúng như vẻ bề ngoài.
Loren mất vài năm để điều khiển thanh kiếm theo ý mình, và sau những lần sửa chữa và rèn giũa không ngừng, anh đã dùng nó tới tận lúc này.
“Lưỡi kiếm rộng ngang eo của tôi thì phải?”
Loren không chắc cô ấy đang khen lưỡi kiếm to hay eo mình nhỏ, anh nâng kiếm lên bằng tay trái để so sánh.
Nguyên liệu để làm thanh kiếm, lưỡi kiếm, chuôi và tất tần tật đều thuần kim loại không pha hợp kim hay thứ gì khác.
Lapis mở to mắt khi thấy Loren dễ dàng nâng vật nặng đến thế bằng một tay.
“Anh có thể cầm bằng một tay… ấn tượng đấy.”
“Đáng lẽ phải cầm bằng hai tay, nhưng tôi đã tập luyện đủ để dùng một tay."
Loren đứng dậy và cắm phập thanh kiếm xuống đất.
“Muốn đo không?”
“Ô kê, xem nào.”
Loren đang đùa, nhưng Lapis, người không còn gì khác để làm, đứng dậy và tựa lưng vào thanh kiếm.
“Anh nghĩ sao? Eo tôi nhỏ hơn, đúng không?”
Loren nhìn lưỡi kiếm, rồi lại nhìn eo Lapis.
Không có phần nào của eo cô ấy thấy được đằng sau lưỡi kiếm.
Tức là cô ấy nói đúng, eo Lapis rõ ràng nhỏ hơn lưỡi kiếm.
Khi lia mắt xuống thấp hơn, anh thấy mông cô ấy đang lấp ló ở mé kiếm. Nhưng anh không cho vậy là mập, vì như thế là bình thường ở độ tuổi cô ấy.
“A… Anh nghĩ sao? T… Tôi thon thả mà? Uh, k… không phải sao?”Không nghe thấy câu trả lời của Loren làm Lapis hoảng sợ.
Cô nhầm tưởng Loren giữ im lặng vì muốn giữ ý, và bắt đầu cảm thấy bối rối.
“Ừ, cô thon lắm. Kiếm của tôi bự hơn nhiều.”
“T… tất nhiên rồi. Làm gì có chuyện tôi mập được.”
Mông cô thì có đấy.
Dù suy nghĩ đó nảy lên trong đầu, anh cũng không nói ra. Trong khi đó Lapis thở phào và an tâm, cố ra vẻ mình không lo lắng chút nào.