Sáng hôm sau, Loren xuất hiện trước cổng phía đông. Anh đựng lương thực dự trữ trong một chiếc túi vải nhỏ, thanh cự kiếm gài sau lưng và mặc độc chiếc áo giáp da cũ nát.
Không nhiều đồ lắm, nhưng đó là vì anh đã để mọi thứ ở chiến trường và không có tiền mua trang bị hẳn hoi.
Có vẻ anh đến hơi sớm, anh không thấy Sarfe hay bất kỳ ai trong nhóm.
Nên anh quyết định bắt chuyện với vài người lính gác cho đến khi cả nhóm đến.
Trong khi nói chuyện với lính gác, Loren cuối cùng cũng biết được tên của thành phố anh đang ở, Kapha.
Loren không biết chút gì về thành phố này.
Anh đoán nó là một thành phố ở quốc gia nào đó, nhưng vì lính đánh thuê không giới hạn trong một quốc gia cụ thể, và anh chỉ may mắn trốn thoát được từ chiến trận, không cách nào mà Loren biết được gì về Kapha.
“Đây là một thành phố tốt. Tuy không bằng thủ đô nhưng thức ăn ở đây rất ngon và người dân thì tốt bụng. Hơn nữa nó là quê tôi,” chàng lính gác trẻ nói.
Loren không hiểu được khái niệm quê hương đối với người khác ý nghĩa và quan trọng đến nhường nào.
Từ khi Loren có thể nhận thức được, anh đã là một lính đánh thuê, và cứ liên tục lao vào hết trận chiến này đến trận chiến khác.
Những người như Loren không thể sinh sống ở một nơi duy nhất, anh chỉ biết ghen tị với người lính gác, dường như cậu ta tin tưởng từ tận đáy lòng rằng Kapha là một thành phố đẹp.
Nhưng sống cố định một nơi đồng nghĩa với việc từ bỏ làm lính đánh thuê, buộc phải nghĩ cách khác để kiếm ăn.
Nếu một nhóm tan rã, có thể dẫn tới hai điều. Mỗi người tham gia một nhóm khác, hoặc từ bỏ làm lính đánh thuê và kiếm nghề khác.
Trong khi Loren nghĩ làm thám hiểm giả và định cư ở thành phố này cũng không quá tệ, Sarfe và cả nhóm đã xuất hiện.
Mọi người đều đeo những chiếc túi đầy ắp sau lưng và có trang bị tốt hơn hẳn Loren, người không có gì ngoài một chiếc túi vải nhỏ.
“Họ là bạn anh à?”
Vẻ vui tươi và dễ tính của người lính gác bỗng quay ngoắt sang vẻ khó chịu.
Loren nghĩ cậu ta có định kiến về thám hiểm giả, nhưng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ đó vì nếu vậy cậu ta đã chẳng đối tốt với anh đến thế.
“Có lẽ trông mình không giống thám hiểm giả,” Loren nghĩ rồi trả lời, “Đồng nghiệp thì đúng hơn. Bọn tôi chỉ tham gia cùng nhiệm vụ này thôi.”
“Không ghét bỏ gì đâu nhưng anh nên rời nhóm đó càng sớm càng tốt thì hơn. Một tên mời cả đống phụ nữ vào nhóm của hắn không phải loại người tử tế gì đâu.”
Loren cho rằng có thể cậu ta đang ghen tị, nhưng không nói ra thành lời.
Anh cười ái ngại và bắt đầu đi về chỗ Sarfe và dàn harem của cậu ta, vẫy chào người lính gác đằng sau.
“Anh chờ lâu không?”
Loren lắc đầu.
Dù họ đồng ý gặp nhau vào buổi sáng, nhưng họ không chọn thời gian cụ thể. Anh cũng thu được thông tin từ người lính gác trong lúc chờ nữa.
Thời gian không bị lãng phí chút nào, nên anh không việc gì phải than phiền.
“Giờ thì cả bọn đã đông đủ rồi, lên đường thôi. Đi cả một quãng đường dài sẽ mệt lắm đấy, thuê một chiếc xe ngựa đi."
Những thành viên đều đồng ý với Sarfe, nhưng Loren khựng lại.
Vì ngôi làng chỉ mất 3 ngày đường nên anh nghĩ họ sẽ đi bộ tới đó.
Tuy nhiên, nếu họ định thuê một chiếc xe ngựa thì anh sẽ phải trả tiền.
Sau khi mua lương thực cho vài ngày kế tiếp và dành một buổi tối ở nhà trọ rẻ nhất mình tìm được, anh không còn đủ tiền để thuê xe.
Cứ thế này anh sẽ phải cuốc bộ còn những người khác được đi xe.
Trong khi đang đấu tranh tư tưởng nên mượn tiền hay chạy cùng tốc độ với chiếc xe, anh thấy vài đồng xu rơi vào tay mình.
Bất ngờ, Loren nhìn sang bên cạnh, một cô gái tóc đen mặc trang phục tu sĩ đang nhìn lên anh, với một ngón tay đặt hờ trên môi.
Những người khác bận kiếm xe ngựa, không để ý hành động của cô tu sĩ Lapis.
“Anh đang ở thế khó xử đúng không?”
Trước khi Loren kịp nói gì, Lapis tiếp lời với nụ cười trên môi.
“Đó là 10 xu đồng. Vậy sẽ đủ để đưa anh đến làng và quay về, cứ dùng đi nhé.”
Loren nhìn những đồng xu trong tay, rồi nhìn lại Lapis một cách khó hiểu. Lapis le lưỡi và bảo Loren,
“Tôi cho anh mượn đó nên cứ dùng đi.”
Thật may cho Loren khi anh không phải tự nhận là mình hết tiền, nhưng cho mượn tiền thế này không phải chuyện thường thấy trong giới lính đánh thuê.
Làm như vậy trong giới lính đánh thuê là dại dột vì trong nghề này, chẳng ai biết trước liệu người ta có còn sống sót vào ngày hôm sau để trả tiền hay không, từ đấy dẫn tới nhiều cuộc tranh chấp. Loren nghĩ thám hiểm giả thì khác.
“Nếu anh nợ tôi ở đây, biết đâu sau này anh sẽ giúp tôi để trả ơn, thế nên đôi bên đều có lợi.”
Loren không hiểu nổi việc cho mượn tiền là có ý gì, anh thường làm việc dựa trên tính toán và cẩn thận kỹ lưỡng.
Anh quyết định thôi nghĩ ngợi quá nhiều và vui mừng chấp nhận yêu cầu của cô ấy. Anh đút tiền vào túi và khẽ cúi đầu với Lapis, bày tỏ lòng cảm ơn.
Lapis mỉm cười, bảo anh không cần lo lắng.Khi Lapis bước đi chỗ khác, anh nghe thấy tiếng Sarfe và cả nhóm tới gần.
“Chúng tôi tìm thấy xe rồi. Một chuyến đến làng mất 5 xu đồng.”
Đó chính xác là một nửa số tiền Lapis đưa anh.
Loren đút tay vào túi và đưa Sarfe số tiền, anh mừng vì mình không bị đem ra làm trò hề.
“Không biết phải cảm ơn ông thế nào nữa. Đi bộ chỉ tổ phí thời gian và công sức.”
Người đàn ông đưa họ đi là một nông dân đến từ ngôi làng nọ, đang trên đường tới thành phố để mua đồ dự trữ.
Ông ấy đến thành phố để bán lông thú và cây trồng, mua thực phẩm, dụng cụ và chuẩn bị quay về.Vì ông đã bán gần hết mọi thứ đem theo nên trong xe ngựa có rất nhiều chỗ trống. Ông chấp nhận đưa cả 5 người tới làng với tí tiền hoa hồng.
“Các cô cậu là thám hiểm giả tới làng để tiêu diệt goblin phải không? Vậy thì tôi sẽ đưa các bạn đến nhanh nhất có thể.”
Loren nghĩ trong trường hợp này, ông ta có thể giảm phí đi, nhưng vì Sarfe và cả nhóm đã cảm ơn ông, anh kìm lại ý định mặc cả.
Sử dụng xe ngựa thì đúng là nhanh hơn đi bộ, nhưng ngựa thường chuyên dùng kéo xe thiên về độ dai sức hơn là tốc độ, nên chúng không nhanh như ngựa chiến.
Nhưng do tốc độ nhanh gấp hai lần đi bộ, lão nông dân nói nếu họ đi từ sáng sớm, họ chỉ cần nghỉ lại một đêm trên đường rồi sẽ tới ngôi làng vào sáng hôm sau.
Ở trong xe ngựa một ngày rưỡi không phải chuyện dễ nhưng đối với Loren, người đã có những kinh nghiệm tương tự hồi làm lính đánh thuê, đây chưa phải chuyện tệ nhất.
Anh định sẽ tán gẫu với Sarfe để hai bên hiểu nhau hơn, nhưng không thể bắt chuyện được vì đạo chích Naron và pháp sư Oxy.
Lapis đang ngủ và lão nông dân đang bận đánh xe, nên cuối cùng Loren ngả vào giữa hai đầu gối, nhắm mắt, và chờ thời gian trôi qua.
Khi ánh mặt trời nhập nhoạng và trời tối dần, chiếc xe dừng lại.
“Hãy cắm trại ở đây đêm nay.”
Đi đường vào buổi tối không phải một ý kiến hay.
Con đường khá an toàn vì binh lính và thám hiểm giả thường xuyên tiêu diệt quái vật và đạo tặc, và miễn là còn ở nguyên trên đường, bạn sẽ không gặp rắc rối gì lớn. Nhưng dù vậy vẫn có nguy cơ chạm trán quái vật và đạo tặc.
Có khả năng cao những tai nạn như vậy sẽ xảy ra vào ban đêm, nên chỉ những người đang rất vội, có vệ sĩ mạnh, hoặc mấy thằng ngốc mới làm thế.
Lão nông dân không thuộc nhóm trên, và Loren tưởng họ sẽ ở lại một nhà trọ.
Nếu họ không ở nhà trọ, nghĩa là họ sẽ phải cắm trại ở ngoài. Khi Loren suy ngẫm về tình huống hiện tại, anh chợt nhớ ra mình còn không có đủ tiền thuê trọ.
Số tiền duy nhất anh có là mấy đồng xu Lapis cho hồi sáng, 5 xu đồng chỉ đủ thuê chuồng ngựa, và anh sẽ chẳng còn đủ tiền để trở về thành phố.
Nếu việc đó xảy ra anh sẽ phải mượn thêm tiền, nên anh khá vui vì họ cắm trại ngoài trời.
“Ahhhhh, mệt quá, ông tôi ê ẩm hết rồi nè!”
“Ngừng kêu ca đi. Chúng ta phải dựng trại xong trước khi trời tối.”
Naron và Oxy ra khỏi xe lớn tiếng chuyện trò, trong khi Sarfe và lão nông dân nhìn họ với nụ cười gượng gạo.
Họ đang ở giữa nơi đồng không mông quạnh, không có cây cối hay công trình bỏ hoang nào để quái vật và đạo tặc dùng làm chỗ ẩn nấp, nhưng Loren nhìn quanh trại và nhăn mặt.
Ở trong tình huống không biết được thứ gì có thể đang ẩn nấp gần chỗ họ, tiếng động lớn sẽ gây chú ý, và không gì để che chắn, đốt lửa sẽ khiến kẻ khác nhìn thấy họ từ cách xa cả dặm.
Anh mong họ dời đến khu vực địa hình thấp với nhiều điểm che mắt hơn, nhưng anh không có chút thông tin gì về địa hình xung quanh và không biết có nơi nào như vậy gần nơi đây hay không nữa.
Toàn bộ những gì anh có thể làm là tin tưởng Sarfe và lão nông dân hiểu rõ hơn về khu vực xung quanh và hết sức cảnh giác kẻ xâm nhập.
Anh đã bực sẵn trong người, nhưng lời tiếp theo của Sarfe mới giáng xuống đòn kết liễu.
“Chúng ta sẽ phải canh gác đêm nay.”
“Ý cậu… chỉ hai chúng ta?”
Tính cả lão nông dân, tổng cộng có 6 người. Nếu họ chia làm 3 phiên canh gác mỗi phiên 2 người thì sẽ dễ thở hơn nhiều. Loren nghỉ phải có lý do đặc biệt nào đó khi muốn chỉ 2 người họ canh gác, nhưng câu trả lời của Sarfe rất bất ngờ… theo cách khác hoàn toàn.
“Ờ thì, không đi ngủ sẽ rất mệt nên chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Mỗi người canh một phiên hả?”
Với một cựu chiến binh như Loren, những lời đó thật khó tin.
Đương nhiên khả năng của mỗi người ở đây không phải ai cũng như ai, nên Loren không hy vọng gì quá mức, nhưng vì trong nhóm lính đánh thuê của anh thì làm việc theo cặp là chuyện bình thường, dù có là canh gác hay trinh sát.
Thời điểm duy nhất họ phải hành động đơn độc là khi ở một mình, hoặc là khi thực sự cần thiết phải chia ra và hành động độc lập.
“Vấn đề gì không? Trưởng nhóm đang ra lệnh cho ngươi đấy nên cứ câm họng mà làm đi!”
Anh sắp giải thích cho Sarfe về các mối nguy hiểm của việc canh gác một mình, thì Naron thấy anh định nói gì đó liền chen ngang với giọng la mắng khó nghe.
Oxy không nói gì, nhưng cô hẳn cũng nghĩ điều y hệt, vì đang nhìn Loren một cách lạnh lùng.
Lapis trông không hứng thú lắm và vẫn có vẻ ngái ngủ mặc dù cô đã ngủ trên suốt chuyến đi. Cô dụi mắt và ngáp một tiếng. Loren thấy tầm này thuyết phục họ cũng chẳng có nghĩa lý gì.
“Được rồi. Cậu và tôi. Phiên ai trước?”
“Anh cứ canh gác trước đi. Tôi muốn đi ngủ.”
Anh tự hỏi liệu có ổn không nếu một tên trưởng nhóm mà lại đi cư xử thế này, nhưng không nói câu nào, rõ rành rành là kể cả anh có phản đối đi chăng nữa thì cũng không ai chịu đứng về phe anh.
“Được. Tôi sẽ đánh thức cậu vào nửa đêm.”
“Nghe ổn đó.”
Sarfe xua tay, ra hiệu cuộc đối thoại đã chấm dứt. Loren chỉ có thể cảm thấy lo lắng và thở một hơi dài.