“Cậu còn định ngủ đến khi nào nữa? Dậy đi chứ nhóc.”
Cả giọng nói cùng cơn phẫn nộ âm ỉ của Kujou vang lên trong phòng đều chìm vào thinh không.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của ai đó đang say ngủ, vẻ mặt của Kujou trầm mặc dần biến thành khuôn mặt của quỷ dữ.
Và rồi con quỷ đó lấy một chiếc khăn ướt che lên gương mặt đang say giấc nồng vô cùng hạnh phúc như đang ở trên thiên đường của Akira.
Ba mươi giây sau.
"Ha, khụ… kh-khụ… Hu… haaaaa-!!"
Hất văng chiếc khăn ướt trên mặt, Akira nhảy bật dậy.
“C, cái gì đấy? Anh làm gì đấy!?... Khụ, khụ. Có cái gì trôi xuống họng tôi rồi.”
Nói rồi cậu phát hiện ra cái khăn đẫm nước nằm ngay bên cạnh và há hốc miệng.
“Gì chứ… Cậu vẫn còn sống à…”
“Như này chắc chắn là cố ý giết người mà! Cái khăn này!!”
Trái với ý chí của bản thân, đầu Akira quay mòng khi mới sáng ra đã phải tranh cãi quyết liệt với Kujou - người đang trưng ra cái biểu cảm cực kì tiếc nuối trên mặt kia.
“Cậu quên những gì chúng ta nói tối qua rồi à? Rằng vì tôi về muộn quá nên mọi người sẽ họp vào sáng nay ấy.”
“À, đúng rồi. Ừm, ế? Đến giờ họp rồi á!?”
“Thật là… Cậu đúng là vô tư quá thể. Thay quần áo xong thì đến phòng ăn ngay đi. Mọi người đều đến cả rồi. Nhanh tay nhanh chân lên.”
Sau khi nói xong, Kujou nhanh chóng rời khỏi phòng.
Một lát sau, Akira mặc áo phông quần bò vội vã bước vào phòng ăn.
“Hả? Anh Gen cũng tới rồi à?”
“Cảnh sát thường giỏi dậy sớm mà.”
Nói rồi Genjirou ngoác miệng ngáp dài.
Akira chào Yui rồi ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh cô.
Để kích thích sự hoạt động của trí não buổi sớm, Kujou rót trà Chai đặc ra những cái tách trắng sáng cho họ, rồi hỏi:
“Anh Gen này, gần đây phía cảnh sát có hành động gì không?”
“Cũng đã nhiều ngày kể từ khi thi thể thứ tư được phát hiện, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể phác hoạ được nhân dạng của hung thủ. Vì hầu hết các hiện trường vụ án đều tập trung ở vùng Kanto, nên mọi trụ sở đều đang trang bị hệ thống bảo vệ đặc biệt và tăng cường cảnh giác trong khi đi tuần. Nên là, hiện giờ trụ sở chính càng thiếu người hơn và đều đang bận tập trung vào Twitter.”
“Chẳng phải các anh hoàn toàn bị chặn đứng sao?”
Yui ngạc nhiên nói.
“Thế - nên - là, tôi cần sự giúp đỡ của mọi người. Mà giờ tôi cũng đang đề nghị với cấp trên đây. Nếu ổn thỏa thì tôi cũng sẽ được tham gia điều tra ở trụ sở chính.”
Genji mỉm cười ngạo nghễ rồi uống trà Chai mà Kujou đưa cho anh.
“Ô, mà về cái Twitter ấy. Tôi thấy là kể từ khi đó thì chẳng còn gì đáng chú ý nữa. Lượng tweet giả thì vẫn không hề giảm, kể cả số người cố đi đào dưới gốc cây, nhưng thủ phạm thực sự lại không đăng thêm gì nữa.”
Nghe Akira báo cáo, Kujou uống trà Chai và nói với giọng tự tin:
“Về cái đó… Sẽ không có thêm thi thể nào nữa đâu. Vậy đấy.”
“Hử? C, c, cái gì!?”
Cả ba người quay ngoắt đầu nhìn Kujou.
“Hung thủ trong vụ án này đã dành khoảng thời gian hai năm để lần lượt sát hại cả nam và nữ ở độ tuổi mười tám. Để thực hiện sát ý giấu sau vụ án, hung thủ đã phải lên kế hoạch rất kỹ càng. Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý là lý do hắn chôn các vật phẩm cùng những cái xác. Nếu hắn chỉ muốn giết họ thì đã có thể vứt hết mọi thứ có thể làm lộ danh tính của nạn nhân đi.”
“Nghĩa là hung thủ muốn chúng ta biết được thân phận của nạn nhân sao?”
Kujou gật đầu với Genjirou, người giữ thái độ hoài nghi về thủ phạm.
“Rồi, hãy quay lại chủ đề chính. Tôi vừa nói ‘Vậy đấy.’ Giờ tôi sẽ giải thích. Akira, mang một tờ giấy với bút đến đây.”
Akira mang giấy và bút trên bàn cho Kujou như được bảo.
“Những dòng tweet chỉ ra vị trí chôn xác đều do những tài khoản có tên kỳ lạ đăng tải.”
Nghe đến đó, Akira viết lên giấy các chữ cái và con số, gồm có @ROK_1150, @ADO_1150, @SAGE_1150 và @GIA_1150.
“Theo suy luận trước đó, những chữ cái là từ viết tắt và con số 1150 phải mang ý nghĩa nào đó. Tuy nhiên, nó dễ hơn chúng ta tưởng. Vị trí của dấu ‘_’ trong tên có mục đích khác.”
Cả bốn người tập trung vào những chữ cái và con số trên giấy.
“Con số ở sau dấu ‘_’ chỉ để cho thấy là các tài khoản đều thuộc về cùng thủ phạm. Cái cần chú ý là những chữ cái ở trước nó kìa.”
Được cổ vũ bởi lời nói tự tin của Kujou, Akira viết ROK, ADO, SAGE và GIA khi đã bỏ những con số phía sau.
“ROKADOSAGEGIA… Rokadosagegia?”
“Đúng là câu trả lời kiểu mẫu. Tôi suýt khóc rồi đấy.”
“Ha!? Thế, thế, phải đọc nó như thế nào?”
Nhận ra mình bị sỉ nhục, Akira vặc lại.
“Đấy là thứ tự phát hiện của các nạn nhân. Chúng chẳng có ý nghĩa gì với hung thủ cả.”
“... Hiểu rồi. Phải theo thứ tự sát hại.”
Yui vỗ tay phát ra một tiếng ‘Pon’.
Nghe vậy, Akira viết lại theo lời Yui hòng lấy lại danh dự.
“Người đầu tiên là Jedi, rồi Skull, Loveho, và Arieru. ADOGIASAGEROK… Adogiasagerok?”
“Ngốc như cậu cũng đáng tôn trọng đấy. Đọc ngược lại đi.”
Nghe tiếng Kujou xen lẫn tiếng thở dài, Akira vội vã đọc ngược dòng chữ:
“KOREGASAIGODA… Đây là cái cuối cùng?”
“Đúng thế. Đây chính là thông điệp của hung thủ.”
“Vậy nên cậu mới nói ‘Vậy đấy.’ Ha~ Hay thật!”
Genjirou lên tiếng như chân thành tỏ ý khen ngợi Kujou.
“Như vậy, hung thủ không hề chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên. Nhất định phải có lý do nào đó khiến hắn chọn họ.”
“Tôi biết rồi!! Là tại mấy cái tên bóng bẩy đó!”
“Cậu đi chết đi!!”
Gạt văng suy luận trẻ con của Akira, Kujou nheo mắt nhìn Akira đang chán nản, lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp:
“Vì hung thủ đã quyết ý giết người nên hẳn là hành vi mưu sát của hắn phải có ý đồ gì đó. Nghĩa là, hành vi tiết lộ danh tính của nạn nhân cũng phải có nguyên nhân.”
“Tức là, hung thủ muốn gia đình và bạn bè của nạn nhân biết… Nhưng tại sao? Chẳng lẽ vì hắn thấy tội lỗi sau khi giết nạn nhân nên ít nhất cũng muốn trả lại thi thể cho bố mẹ của họ?”
Kujou nhắm mắt lại và thở dài trước câu hỏi của Genjirou.
Sự im lặng buông xuống căn phòng.
Mỗi người đều đang chờ đợi câu nói kế tiếp của Kujou.
Và rồi, anh chậm rãi mở miệng:
“Hung thủ… không hề có thứ tình cảm thương xót đó… Điều hắn có chỉ là… thù hận, sát ý, và khao khát được báo thù.”
“...Khao khát được báo thù?”
‘Báo thù’ như chợt khiến Yui nghĩ đến điều gì.
“Ngày hôm qua, khi tôi tới nhà Yamaguchi, gia đình của nạn nhân thứ tư, bà Erika, mẹ của Skull, có phản ứng rất lạ với từ ‘Bà Maya.’”
“Ừm? Bà Maya là ai?”
“Maya Aida. Đó là tên của mẹ Loveho Aida. Tuy nhiên, ngay lúc đó, khi bà Erika nghe đến tên bà Maya, bà ấy hỏi tôi về cái tên ‘Maya Urakawa.’”
“Maya Urakawa? Ai vậy? Sao người đó lại liên quan đến vụ án này?”
Cả Genjirou và Akira đều thấy bối rối. Càng lúc họ càng thấy mông lung hơn.
“Nhân quả từ quá khứ… Nghĩ tới đó, tôi đã bẫy bà Erika. Phản ứng của bà ta vượt ngoài mong đợi của tôi. Và rồi sau khi trở về nhà vào tối qua, tôi đã tìm kiếm rất nhiều thứ trên mạng.”
“Thế cậu tìm được gì?”
Kujou tiếc nuối lắc đầu trước câu hỏi mong đợi của Genjirou:
“Tính từ thời điểm hiện tại đến quá khứ xa nhất mà có thể tìm được thì tôi không thấy có gì trên mạng cả. Tuy nhiên, đúng như tôi nghĩ. Hai mươi năm trước, mạng Internet không được phổ biến rộng rãi với mọi người. Con người thời đó chủ yếu nắm bắt thông tin qua báo giấy và tạp chí.”
“Hả!? Hai mươi năm trước!?”
“Đúng thế. Vì một chuyện xảy ra hai mươi năm trước mà hung thủ đã gây ra chuỗi vụ án này.”
“T...từ từ...chờ đã nào, Kyuu. Vừa mới còn hiểu lúc nãy cậu nói gì, nhưng giờ tôi lại lơ mơ rồi.”
Gương mặt ‘cần lời giải thích’ của Genjirou méo xệch đi vì hoang mang.
Còn Akira, cậu chàng đã nằm liệt ra bàn và co quắp người vì bị chập mạch não.
“Vậy hãy nói về những thứ khác liên quan đến nó trước. Trong cuộc sống này, khá là khó để chính thức thay đổi tên mà bố mẹ đặt cho, hoặc dòng họ đã được thừa kế qua nhiều thế hệ. Tuy nhiên, cũng có những trường hợp như nhiều người trong làng giải trí dùng nghệ danh để hoạt động. Và rồi, tôi tìm kiếm cái tên ‘Maya Urakawa.’
Có thể là nghệ danh hoặc biệt hiệu gì đó… Nhưng không tìm được gì cả.”
Càng đến gần kết luận, sự tự tin và thuyết phục trong giọng nói của Kujou càng cho thấy rõ hơn.
“Có một cách để chính thức đổi tên… không, là đổi họ. Đặc biệt là cho nữ giới.”
Nhận ra điều mà Kujou định nói, Yui mở bừng mắt:
“Tôi hiểu rồi! Kết hôn!!”
“Đúng thế, thưa tiểu thư Yui.”
“Vậy là, tên thời con gái của Maya Aida là Maya Urakawa?”
“Tôi nghĩ là vậy.”
Trên một mảnh giấy khác trên bàn, Kujou viết xuống cái tên Maya Urakawa, Erika Yamaguchi, nhà Shimizu và nhà Aoki.
“Phản ứng của bà Erika cho thấy rất có thể bà ta biết bà Maya. Và từ mối liên hệ giữa các vụ án, tôi cho rằng tất cả các bà mẹ đều quen biết nhau.”
“Hiểu rồi. Nếu có liên quan đến những người chồng, vì tên của họ không thay đổi nên đáng ra cảnh sát phải tìm được gì đó; tuy nhiên, vì tên của các bà vợ đã thay đổi hoàn toàn, khả năng bỏ lỡ thông tin là rất cao.”
Bắt kịp suy nghĩ của Kujou, Yui nói thêm.
“Vậy theo như suy luận của Kyuu thì động cơ của hung thủ có liên quan đến chuyện gì đó xảy ra hai mươi năm trước và nó có liên quan đến Maya Urakawa?”
“Ừm, đúng thế.”
Khuôn mặt tự tin của Genjirou giờ không còn ảm đạm nữa.
“Tên thời con gái của các bà mẹ… Chà, đúng là điểm mù mà. Được rồi, tôi sẽ điều tra về Maya Urakawa trong cơ sở dữ liệu ở sở cảnh sát. Nếu bà ta từng làm gì đó thì sẽ thấy ngay thôi. Tôi cũng sẽ điều tra thêm về tên thời con gái của ba người còn lại.”
“Trông cậy cả vào anh. Chúng ta nên tìm ra ‘cái bóng’ của cả bốn người mẹ này.”
“Dĩ nhiên. Không thành vấn đề. Vậy thì tôi sẽ điều tra ngay.”
Genjirou giơ cao tay để đáp lại Kujou đang cúi người, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng thám tử.
Trong phòng ăn lặng đi sau khi buổi họp kết thúc, Kujou và Yui liếc mắt nhìn Akira vẫn đang trong tình trạng đoản mạch, và cùng chờ đợi cuộc đối đầu trực tiếp với tên thủ phạm. Vẻ quyết tâm một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt của cả hai người.