Mãi nhiều ngày sau buổi họp hôm đó, sau khi Genjirou điều tra xong trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát, anh mới liên lạc lại.
Tên thời con gái của mẹ bốn nạn nhân bị sát hại đã được tìm ra ngay.
Bà Aki Shimizu, mẹ của Arieru Shimizu là Aki Komiyama; bà Kotomi Aoki, mẹ của Jedi Aoki là Kotomi Morisaki; và bà Erika Yamaguchi là Erika Shinozuka. Tính cả Maya Urakawa, cả bốn người đều ở độ tuổi bốn mươi ba.
Và đúng như Kujou đoán, một vụ án xảy ra trước đó đã liên kết bốn người lại với nhau.
Hai mươi lăm năm trước, một vụ tự tử vì bị bắt nạt đã xảy ra tại một trường cấp ba công lập ở Atsugi, tỉnh Kanagawa.
Nạn nhân Yukiko Nagase đã được phát hiện tử vong trong tình trạng treo cổ bằng dây thừng trên một nhánh cây anh đào trên đỉnh Kuro, phía bắc hồ Kawaguchi, tỉnh Yamanashi khi mới mười tám tuổi.
Bốn người đã bắt nạt Yukiko là Aki Komiyama, Kotomi Morisaki, Maya Urakawa và Erika Shinozuka.
Chủ mưu là Aki Komiyama và Maya Urakawa đã bị kết án năm năm tù giam trong một nhà giam nữ. Kotomi Morisaki và Erika Shinozuka thì được gửi đến một trường giáo dưỡng cho nữ trong hai năm.
Đọc xong tập tài liệu từ tay Kujou, Akira nhận ra ẩn đằng sau chuỗi vụ án là cái chết tự tử do một vụ bắt nạt kinh khủng gây nên, cậu nghiến chặt răng cấm.
“Kujou này. Nếu đây là bắt nguồn của vụ án xác chết dưới gốc anh đào, vậy thì thủ phạm… phải là người có liên quan đến cô Yukiko… nhỉ?”
Kujou đang đi trước Akira, anh trầm mặc đáp lời mà không quay đầu lại.
“Ừm. Bà Tomoko, mẹ của Yukiko đã qua đời rồi. Có nghĩa là…”
Nghe vậy, vẻ mặt của Yui đang đi cạnh Kujou hơi trầm xuống.
Trước mặt họ là một căn nhà kiểu Nhật mục nát trông như đã tồn tại từ rất lâu, khiến cả ba không thốt nên lời.
Chofu, Tokyo.
Trong một góc của khu dân cư yên tĩnh.
Mặt trời sắp lặn nghiêng nghiêng rọi trên nền trời bao la và dòng sông Tama một sắc ráng đỏ.
Ngay cạnh con đập là ngôi nhà với bảng tên ‘Nagase’ trên đó.
“Đây là… nhà của cô Yukiko Nagase.”
Tiếng thì thầm căng chặt của Akira vang lên.
“Đúng ra, đây là nhà của ông Takeshi Nagase.”
Giọng của Kujou có hơi quá bình thản.
“Kujou này. Không cần anh Gen giúp sẽ không sao chứ? Ừ thì, tại… Nếu đúng như anh nói thì hung thủ đang ở đây mà, phải không?”
“Anh Gen sẽ tới đây ngay sau khi giải quyết xong một vụ án đột xuất. Hơn nữa… đừng lo.”
Đoạn, Kujou đặt tay lên chuông cửa.
“Hung thủ… không hề có ý muốn chạy trốn.”
Cái nút bấm ít khi được dùng phát ra tiếng chuông vang khắp căn nhà cũ nát.
Cũng không biết có đúng hay không, Akira nuốt nước miếng.
Sự tĩnh lặng bao trùm tất cả.
Con đập đổ bóng xuống lối vào không lên đèn của nhà Nagase, khiến xung quanh càng thêm tối om.
Ngay khi Kujou nhấn chuông lần hai để báo cho thủ phạm biết về sự có mặt của họ.
Lớp kính mờ trước cửa phản chiếu ra cái bóng của một người. Rồi họ thấy cái bóng đó mở cửa.
Đứng trước lối vào tối om là một người đàn ông lớn tuổi, dáng cao với mái tóc đã bạc màu.
Với bộ râu được chăm chút kỹ càng, ông lão mặc áo sơ mi trắng với quần bò từ tốn dò hỏi:
“Các cháu là ai?”
Nghe thế, Kujou cúi thấp người:
“Cháu rất xin lỗi vì đã đến vào ngày bận rộn như thế này. Cháu là Kujou, điều tra viên. Chắc hẳn ông là Takeshi Nagase, phải không ạ?”
Ông lão hơi ngạc nhiên mỉm cười và mời cả ba vào nhà.
Ông dẫn họ đi qua hành lang u ám và đi vào phòng thờ Phật ở bên trái.
Bóng đèn huỳnh quang sáng lên theo tiếng bật của công tắc.
Sau khi mời họ ngồi xuống phía đối diện của cái bàn lớn, ông lão quay lưng lại với họ, chắp hai tay vào nhau rồi rung cái chuông trước bàn thờ Phật.
“Vợ ta đã qua đời hai mươi ba năm trước rồi. Ta là người duy nhất sống ở đây, nên xin cứ tự nhiên.”
Nói rồi ông lão ngồi xuống trước mặt họ:
“Cháu là Kujou phải không? Ta là Takeshi Nagase. Cảm ơn vì cháu đã cất công tới đây.”
“Không ạ, cháu mới phải xin lỗi vì đã đường đột tới đây như vậy.”
Yui và Akira yên lặng ngồi quan sát cuộc đối đầu âm thầm của hai người họ.
“Thế lý do các cháu đến đâu là vì… con gái duy nhất của ta, Yukiko sao?”
Takeshi là người lên tiếng trước.
Cả Yui và Akira đều ngạc nhiên khi ông đi thẳng vào vấn đề như vậy.
Thế nhưng, Kujou vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Đúng vậy. Chuỗi vụ án vứt xác. Hay còn gọi là vụ án chôn xác dưới cây anh đào. Cháu cho rằng thủ phạm là… ông Takeshi. Cháu nghĩ thủ phạm là ông.”
“Hửm… Tại sao cháu lại nghĩ vậy?”
“Cô Yukiko đã tự sát do bị bắt nạt bởi Aki Komiyama, Kotomi Morisaki, Maya Urakawa và Erika Shinozuka. Ông đã phải trải qua nỗi đau rất lớn. Ông đã thuyết giảng về hành động vô nhân tính của bốn thủ phạm trong những buổi phỏng vấn trên truyền hình, tạp chí và báo đài. Nó rất có hiệu quả, và mọi người đều đứng về phía ông. Mọi người đều cho rằng kết quả của phiên toà sẽ là những hình phạt nặng.”
Lúc này, Kujou đan tay trước mặt và chống cằm lên đó.
“Tuy nhiên, công lý lại không như vậy. Vì thủ phạm còn chưa thành niên, họ chỉ phải chịu hình phạt nhẹ hơn nhiều so với người trưởng thành. Khi ông biết rằng họ không thể bị luật pháp trừng phạt do luật Bảo Hộ Trẻ Vị Thành Niên, mong muốn được báo thù của ông dần lớn mạnh.”
Ông Takeshi cúi đầu, trầm mặc lắng nghe Kujou nói.
“Bà Tomoko, vợ của ông, có lẽ đã trở bệnh sau khi cô Yukiko mất. Và thật không may, sau đó bà ấy cũng qua đời. Trong hồ sơ của cảnh sát có lưu lại như vậy.”
Sắc mặt Kujou hơi trầm xuống khi nhắc đến bà Tomoko.
“Sau đó, ông vẫn tiếp tục sống qua ngày như bình thường. Thời gian dần trôi, vụ án của cô Yukiko cũng dần bị lãng quên trong ký ức của người đời. Vì thế, mục đích ông gây án là để gợi lại vụ án năm xưa cho mọi người nhớ và cũng là để trả thù.”
Ông Takeshi không thể rời mắt khỏi Kujou, khi anh kể lại mọi chuyện rất rõ ràng.
“Cháu… nói về hai mươi lăm năm của ta… dễ dàng như vậy.”
Cả hai cánh tay của ông Takeshi run nhè nhẹ khi ông lẩm bẩm như đang cân nhắc từng lời.
“Yukiko là… một đứa trẻ rất đáng yêu. Con bé vui vẻ, hoà đồng và rất thông minh, luôn khiến ta tự hào… Dù đã trở thành học sinh cấp ba, nhưng con bé vẫn thường gọi ta là ‘Ba, ba.’”
Nói tới đó, ông Takeshi xoay người về phía bàn thờ Phật và nhìn vào bức ảnh của hai người phụ nữ được đặt trên bàn thờ, có lẽ đó là bà Tomoko và cô Yukiko.
“Chúng ta đã sống hạnh phúc bên nhau kể từ khi Yukiko còn là một đứa trẻ… Ôi, Yukiko thích leo núi lắm. Trước đây con bé đã trèo cả tá ngọn núi rồi kia… Hơn nữa, con bé còn nói muốn trở thành bác sĩ. Nó nói nếu có thể trở thành bác sĩ, nó có thể giúp chúng ta sống lâu hơn…”
Những giọt nước mắt nặng trĩu chảy xuống từ đôi mắt vẫn đang nhìn thẳng ba người của ông Takeshi.
“Và lũ khốn đó… xuất hiện trước mặt con gái ta… Đó là năm thứ hai Yukiko học cấp ba. Một ngày nọ, con bé về nhà với những vết cắt trên má. Nó nói là bị ngã trong khi sinh hoạt câu lạc bộ… Thế nhưng, sau cùng thì những vết cắt trên chân và vết bầm trên tay mỗi lần con bé về nhà cứ ngày một tăng thêm. Ta đã thấy rất lạ và nhờ vợ nói chuyện với con bé… Nhưng… nó không nói gì cả…”
Khuôn mặt ông Takeshi đẫm nước mắt, ông nghiến chặt răng cấm và bắt đầu run rẩy:
“Mấy hôm sau, ta nhận ra… Số tiền trong ví ta cứ ít đi từng chút một. Ta nghĩ chắc là Yukiko, nên ta và vợ đã nói chuyện với con bé. Và con bé khóc lóc xin lỗi, ‘Con xin lỗi. Con chỉ muốn thêm chút tiền tiêu vặt thôi. Con rất xin lỗi.”
Hai bàn tay của ông Takeshi đặt trên bàn siết chặt nhau như muốn bật máu, chúng run lên từng chút, từng chút một.
“Lũ mất dạy đó đã đòi tiền Yukiko, và con bé chỉ có thể tuân theo chúng cùng với nước mắt.”
“Thế nhưng, ta… ta đã muốn tin tưởng con gái mình. Nên ta cho con bé nhiều tiền tiêu vặt hơn… Nhưng.. đó là… sai lầm tai hại… Số tiền mà chúng muốn… vượt xa những gì Yukiko có thể có được.”
“Yukiko đưa cho chúng số tiền mà chúng muốn, nhưng mỗi ngày chúng lại đòi nhiều hơn. Đến khi Yukiko không thể mang thêm nữa, con bé quyết định tự tử trước khi khiến bậc làm cha mẹ chúng ta gặp rắc rối, vì nó không còn lựa chọn nào khác…”
Kujou vẫn bình tĩnh quan sát và lắng nghe lời nói từ căm giận chuyển thành đau buồn của ông Takeshi.
“Yukiko đã viết hết về việc bị bốn kẻ đó bắt nạt trong thư tuyệt mệnh.”
Ông Takeshi nắm tay và đấm mạnh xuống bàn.
“Lũ chó cái đó học cùng lớp với Yukiko! Chúng bắt con bé chạy chân cho chúng từ năm lớp mười rồi! Chúng còn vẽ lên bàn rồi cướp đồ của con bé. Cuối cùng hành vi bắt nạt ấy phát triển thành bạo lực!!”
“Hả!? Nhưng ông có thể phát hiện sớm qua những vết cào và vết bầm mà.”
Akira vẫn im lặng lắng nghe nãy giờ, chợt nói mà không kịp nghĩ.
“Bọn khốn nạn đó!! Ban đầu chúng đã liên tiếp đánh con bé vào ngực, bụng và những phần bị quần áo che phủ để che giấu hành vi bạo lực của mình!!”
“Cái đó… kinh khủng quá…”
Akira cứng lưỡi trước hành vi bạo lực vô nhân tính đó.
“Chúng đấm con bé để xem con bé có trả được tiền hay không! Và chúng cứ tăng số tiền lên!! Yukiko… không còn đường nào khác.”
Gương mặt lấm lem nước mắt nước mũi của ông Takeshi méo mó giữa cơn giận và nỗi buồn.
“Tôi thấy rất tiếc cho ông. Họ nên bị pháp luật trừng phạt thích đáng bởi hành vi bạo lực tống tiền như vậy.”
Thông cảm với nỗi lòng của ông Takeshi, Yui nhẹ nhàng nói.
“Tất nhiên… Cả bốn đứa chúng nó đã bị cảnh sát bắt ngay sau đó. Vụ án đã được đưa ra trước công chúng. Rất nhiều báo đài đã đến phỏng vấn ta. Lúc đó ta chỉ muốn trút bỏ cơn phẫn nộ của con gái ta, vậy nên ta thậm chí đã lấy thư tuyệt mệnh của con bé ra và mạnh mẽ lên án hành động mất nhân tính mà chúng đã làm với con gái ta! Ta đã nói!! Ta đã giảng!! Sau khi nghe về điều đó, công chúng đã đứng về phía ta!! Ta đã chắc rằng mình có thể xua đi cơn phẫn uất của con gái ta!!”
Ông Takeshi mở hai bàn tay và giơ tay lên trần nhà với khuôn mặt đã bị cảm xúc khống chế.
Thế nhưng, ngay sau đó, đôi mắt của ông trống rỗng, như thể không gì có thể phản chiếu lên đó.
“...Thế nhưng, kết quả của phiên tòa chỉ là rác rưởi.”
Tức khắc, trái tim của Takeshi bị nhấn chìm trong mối căm phẫn khôn kể:
“Một thứ cổ lỗ sĩ tên là Luật vị thành niên đã giết chết con gái ta lần nữa! Chúng còn là trẻ vị thành niên, thì sao chứ!! Chúng đã giết chết một người, thế nhưng chỉ có thể bị giam trong tù tối đa là năm năm!? Đừng có vớ vẩn, thứ thẩm phán đáng ghét!! Ông ta bảo vệ nhân quyền cho những kẻ tước đi nhân quyền của người khác sao!!”
Ông gõ mạnh tay xuống bàn và thét lên cao vút. Sự tử tế nhẹ nhàng lúc mới gặp ở cửa nay đã hoàn toàn biến mất.
“Sao những kẻ giết người có thể nhanh chóng được ra khỏi tù chỉ vì chúng là vị thành niên chứ!? Sao chúng có thể trở lại cuộc sống bình thường thoải mái sau khi ra tù chứ!? Thế nên ta đã nghĩ đến việc giết bốn con khốn đó sau khi chúng ra tù!!... Ta đã nghĩ thế… nhưng rồi từ bỏ.”
Ông Takeshi không thể kiểm soát cảm xúc hơn được nữa. Lúc này nụ cười điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt nhuốm đầy giận dữ của ông.
“Vợ ta, Tomoko, đã qua đời hai năm sau khi con khốn đầu tiên được thả… Bà ấy mất vì nỗi buồn khủng khiếp khi Yukiko ra đi… Đó là nỗi đau của người mẹ khi mất đi đứa con của mình… Nên ta đã nghĩ… Chẳng có ý nghĩa gì với chúng nếu ta giết chúng ngay sau khi được thả. Một người sau khi chết sẽ chẳng phải chịu gì nữa… Như những gì chúng ta đã phải chịu, ta muốn chúng phải trải qua những gì chúng ta đã phải chịu, cho đến khi sự đau khổ đó in hằn lên trái tim chúng!! Ta đã nghĩ cách để đạt được mục đích đó!!”
“Vậy nên ông đã đợi suốt hai mươi lăm năm.”
Ông ta có vẻ hài lòng với câu trả lời của Kujou, trên gương mặt ông là nụ cười điên loạn.
Sát ý đã khiến ông gần như mất trí.
Khát vọng báo thù của người đàn ông bị tước đi đứa con gái yêu dấu nằm ngoài suy nghĩ của Yui và Akira. Họ có thể cảm nhận được cơn ớn lạnh khiến lòng bàn tay toát mồ hôi.
“Vậy thì, ông Takeshi Nagase, tôi có thể coi cuộc nói chuyện nãy giờ là lời tự thú của ông cho chuỗi án mạng này không?”
Kujou vẫn rất bình tĩnh.
Thế nhưng, không có lời đáp.
Trước mắt cả ba, ông Takeshi trông như đã già hơn tuổi suốt mười hai năm đang ngồi đó, với với vẻ mặt như vừa xua đuổi được linh hồn quỷ dữ đã ám ông ta.
Rồi ông chầm chậm nói:
“Hôm nay là mùng mười tháng Năm… Cậu Kujou, mấy giờ rồi.”
“Vừa qua tám giờ tối một chút.”
Kujou nhìn đồng hồ và trả lời.
Cũng không biết có nghe được hay không, ông Takeshi nói tiếp:
“Nói đến khát vọng báo thù, đối với một ông già thì dùng Twitter đúng là khó thật. Cậu Kujou, có phải cậu là người đã để ý đến những cái tên không?”
“Đúng thế. Tách các chữ cái ra rồi sắp xếp chúng lại theo thứ tự bị sát hại của các nạn nhân, chúng sẽ trở thành thông điệp, ‘Đây là cái cuối cùng.’”
“Tách các… chữ cái ra.”
Takeshi thì thầm.
Ngay lúc Kujou nghĩ phản ứng đó thật đáng ngờ thì ông Takeshi đã hành động trước.
“Vậy, cậu Kujou này, tạm biệt.”
Ngay sau khi ông ta nói vậy, khói trắng bất ngờ bốc lên mù mịt từ dưới gầm bàn.
“Á!? C, cái gì vậy!?”
Bối rối trước sự cố bất ngờ, Akira hít phải một lượng lớn khói rồi ho sặc sụa.
Kujou dùng ống tay áo che lại miệng cho Yui ngay lập tức rồi kéo cô về phía mình. Anh dùng tay còn lại để che miệng mình rồi nhìn quanh nhà, xung quanh đã mơ hồ vì khói trắng.
Nhưng trong phòng thờ ngập khói, Kujou không thể tìm thấy ông lão kia.
“Aaa… Cô Yui, ta phải rời khỏi ngôi nhà này ngay. Akira, cậu ở đây phải không!? Bám sát theo tôi!’
“Được rồi.”
Và rồi, trong lúc khó thở, ba người đã thành công thoát ra ngoài qua đường cửa chính.
“Ai nói… là hung thủ không có ý muốn chạy trốn hả!!”
Akira vừa than vừa ho lụ khụ.
“Không thể nào… Chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi tưởng ông Takeshi đã kết thúc mọi thứ, nên ông ta đang chờ người tới bắt.”
“Chà, tôi nghĩ là ổn thôi, chúng ta đều an toàn cả.”
Yui không đổ lỗi cho ai hết. Cô phủi chỗ bụi trắng trên quần áo.
“Đúng là… Để trốn thoát, ông ta thậm chí còn chuẩn bị khói, đúng là quyết tâm không muốn bị bắt mà.”
Đối tượng than phiền của Akira trở thành ông Takeshi thay vì Kujou.
“...Quyết tâm…”
Lời nói của Akira khiến Kujou chú ý.
“Đó là câu cuối cùng… người đó để lại.”
“Gì thế? Kujou, anh đang lẩm bẩm gì đấy?”
Akira đã bình tĩnh lại, cậu ngó Kujou đang cúi đầu nhìn dưới đất.
“A!! Tôi biết là sao rồi!!”
Bất chợt Kujou ngẩng đầu lên, làm Akira giật mình ngã ngửa.
Nhưng Kujou không để ý đến Akira, anh lấy điện thoại và quay số gọi.
Chuông đổ ba tiếng, giọng nói vui vẻ phát ra từ loa điện thoại:
“Chào, Kyuu!! Chuyện thế nào rồi? Cậu bắt được hắn chưa?”
“Anh Gen! Anh đang ở đâu?”
“Úi chà, xin lỗi nhé. Tôi đang ra ngoài nên chắc sẽ muộn đấy. Chắc khoảng hai mươi phút nữa mới tới.”
“Tôi không bắt được thủ phạm.”
“C, cái gì!?”
Genjirou vô cùng ngạc nhiên, bởi anh biết hiếm khi nào Kujou dùng đến cụm từ ‘không bắt được.’
“Thế, thế, thế!? Hắn chạy đi đâu!?”
“Không sao đâu. Tôi có ý này. Anh Gen, phiền anh tới đón chúng tôi sớm nhất có thể. Không còn nhiều thời gian nữa. Tôi sẽ giải thích với anh trên xe sau.”
Nói xong, Kujou ngắt máy. Vẻ nôn nóng bất thường xuất hiện trên gương mặt anh,
Ba mươi phút sau, họ gặp Genjirou. Chiếc xe chở họ di chuyển đến Yamanashi trên tuyến cao tốc Chuuou.
“Chà, hiểu rồi. May là hôm nay trăng tròn nên tôi nghĩ nếu cẩn thận thì chúng tôi sẽ ổn thôi. Cảm ơn anh vì đã đồng ý với lời thỉnh cầu vô lý và đột ngột của tôi… Vâng. Tôi sẽ báo lại với anh Gen… Chào anh.”
Ngồi bên ghế phụ, Kujou kết thúc cuộc gọi với một điều tra viên từ trụ sở điều tra.
“Thế, cậu ta nói gì?”
“Nơi cô Yukiko tự sát thực ra ở bên cạnh một phòng trà ngay đầu đường trên núi Misaka.”
“Này, này, này. Vào núi lúc nửa đêm thế này có ổn không đấy?”
“Để dự phòng, tôi đã nhờ anh ấy gửi dữ liệu GPS cho mình rồi nên chắc sẽ ổn thôi.”
Genjirou nhếch môi trước câu trả lời hoàn hảo của Kujou.
“Mà Kujou này, sao cậu biết ông Takeshi sẽ tới cây anh đào nơi cô Yukiko treo cổ vậy?”
“Ý nghĩa chính xác của thông điệp đó là ‘Vào ngày Mười Một tháng Năm, đây sẽ là cái cuối cùng.’ Và ngày Mười Một tháng Năm cũng là ngày cô Yukiko qua đời.”
“Ngày giỗ à… Ông ấy định làm gì vào ngày giỗ của con gái cơ chứ?”
Có lẽ cả Genjirou và Yui đều đã chú ý đến nó. Họ im lặng trông theo ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ.
“Akira, không phải cậu có nói gì đó về quyết tâm của ông Takeshi sau khi thoát khỏi nhà Nagase sao?”
“Ừ-ừm, tôi có nói vậy.”
“Ông ấy đã xác định ngay từ đầu.”
“Ế?”
Kujou tổ chức lại ngôn từ cùng một chút cảm xúc cô đơn.
“Ông Takeshi Nagase… đã quyết định chết dưới cùng cái cây… vào ngày giỗ của cô Yukiki.”
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Akira nghẹn họng trân trối và rũ người ra ghế sau.
Sau đó, không ai nói thêm điều gì cho tới khi chiếc xe chạy đến phòng trà trên đèo núi Misaka.
Trong rặng núi sâu, chẳng có gì khác ngoài tiếng kêu của chim chóc và côn trùng. Cả bốn người đổ mồ hôi khi bước đi trên con đường núi u ám.
Trên đỉnh đầu, ánh trăng tròn trên cao soi sáng cả quãng đường núi.
Dù bốn người đã đi theo chỉ dẫn của GPS, cũng phải mất một thời gian rất lâu bởi họ vốn không quen lên núi vào ban đêm.
“Kujou này… Mình đi đúng đường đấy chứ?”
Akira thở hồng hộc bắt đầu than vãn với Kujou khi họ vẫn còn đang trên đường.
“Nếu cậu còn sức để nói thì đi tiếp đi. Nếu không, cậu hoàn toàn có thể tự quay về ngay bây giờ.”
Có lẽ Akira hiểu rằng chừng nào đèn pin còn trong tay Genjirou và Kujou thì cậu không có quyền từ chối. Cậu lại yên lặng đi tiếp.
Ngay sau đó.
Những hàng cây rậm rạp trông như đang cản đường họ đã biến mất, và hiện ra trước mắt là khung cảnh rộng mênh mang.
Khi nhận ra thì họ đã ở trên đỉnh của ngọn núi khá cao rồi.
Nơi đây không có nhiều cây, nên cây anh đào khổng lồ ở ngay giữa liền trở thành tiêu điểm.
Dù đang là mùa đâm chồi, cánh hoa đều đã rụng cả, có thể nhận ra đây là cây anh đào Yoshino với thân cây rất thô và những nhánh cây có dáng khá đẹp. Trăng tròn như thắp sáng cho cả cái cây khổng lồ.
Không ngờ lại tới ngay đích đến, Akira bị mê hoặc trước vẻ thần thánh của cây anh đào. Nhưng ngay sau đó, cậu kêu lên rồi chỉ tay về phía cái cây.
Kujou, Yui và Genjirou cùng nhìn theo hướng tay cậu chỉ.
Ở đằng đó…
Takeshi Nagase đã treo cổ bằng dây thừng trên một nhánh cây anh đào thô. Cơ thể ông theo làn gió thổi chậm rãi đong đưa cùng những cánh hoa bị gió cuốn từ trên mặt đất.
Trước cảnh tượng thu hút, đáng nghi nhưng cũng mê hoặc đến nghẹt thở, không một ai có thể cử động.
Không, cảnh tượng đó khiến cho họ có ảo giác, rằng chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng sẽ huỷ hoại tác phẩm nghệ thuật này.
“Vào ngày Mười Một tháng Năm, đây sẽ là cái cuối cùng…”
Kujou lẩm bẩm bằng giọng nói thấp đến không thể nghe thấy, chiếc đồng hồ trên tay anh đã chỉ đến mười hai giờ năm phút.