Nhiều ngày sau.
Những đám mây thấp lững lờ phủ kín nền trời suốt từ sáng. Cơn mưa nặng hạt rào rạt trút xuống.
Trong lúc đó, trong vai điều tra viên, Kujou đến gặp gia đình Aida ở Shimotsuma để tìm hiểu kỹ hơn những thông tin từ Genjirou.
Masahiko Aida, bốn mươi bảy tuổi.
Ông làm việc cho một nhà máy kim loại tấm ở vùng ngoại ô Shimotsuma đã hai mươi tám năm nay.
Ông có cơ thể săn chắc - có lẽ rất thích hợp với các môn thể thao, và một tính cách đơn thuần.
Bước qua phòng khách rộng sáu-tatami được trải những tấm tatami đã cũ mòn, Kujou đi thẳng vào vấn đề sau câu giới thiệu:
“Theo thông tin của chúng tôi, Loveho không có tiền án tiền sự gì. Vì thế, tôi muốn hỏi thêm về mối quan hệ của cô ấy với mọi người. Ở trường cô ấy là người như thế nào?”
“Loveho nhà chúng tôi là một đứa trẻ rất xuất sắc, không giống chúng tôi chút nào. Thế nào nhỉ… Ồ- Tôi nhớ con bé là phó chủ tịch của hội học sinh trong trường. Tôi có nghe rằng con bé rất nổi tiếng.”
Ông Masahiko thẳng thắn nói, nhưng câu nói sau cùng ẩn chứa chút cô đơn.
“Vậy là cô ấy không có hành động gì khiến cho người khác chán ghét, phải không? Từ những gì ông vừa nói, có lẽ cũng không có ai bắt nạt cô ấy.”
“Tất nhiên là không rồi. Nếu có chuyện như thế xảy ra, nhất định tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ bắt nạt đâu.”
Vừa nói, ông Masahiko cong cánh tay và lấy tay còn lại vỗ mạnh phần cơ bắp phồng lên của mình.
“Nếu vậy, ông có từng nghe con gái nói rằng có liên lạc hay quen biết các nạn nhân khác trong chuỗi vụ án này không, bao gồm cô Arieru Shimizu, cậu Jedi Aoki và cậu Skull Yamaguchi?”
Kujou đặt lên bàn một phần tư liệu ngắn, bao gồm ảnh chụp và tên của từng nạn nhân.
"Ôi, chà, chà! Họ đều có tên tuyệt thật đấy-!!"
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Masahiko khi ông bị những cái tên thu hút.
"A- Nhưng tôi không biết ai trong số họ cả. Ồ! Tôi nhớ ra cái này."
Ông cầm lấy mấy tờ giấy và chậm rãi đứng dậy.
"Để tôi cho Maya xem qua đã."
"Bà Maya? À, là vợ của ông sao?"
"À, đúng thế! Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Cậu Kujou, cậu muốn gặp bà ấy chứ? Hửm?"
"A, không. Cảm ơn sự tử tế của ông, nhưng tôi cho rằng lúc này bà nhà hẳn đang rất đau buồn khi mất đi đứa con gái yêu dấu. Tôi nghĩ tốt hơn hết nên dành thời gian để bà ấy được ở một mình."
Kujou lịch sự từ chối với nụ cười nhẹ trên môi.
"Vậy à. Thế cậu đợi một lát nhé."
Sau khi ông Masahiko rời khỏi, Kujou quan sát phòng khách một lượt.
Căn phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng mưa rơi tinh tế ngoài trời, trên tường treo đầy những tấm ảnh gia đình của ông Masahiko, bà Maya và cô con gái Loveho với nụ cười ngây ngô.
"Đúng là một gia đình thân thiện…"
Kujou thở dài, khép hờ mắt và lẩm bẩm vu vơ.
“Chà- Bà ấy cũng không biết gì cả. Maya bảo với tôi thế, rằng bà ấy chưa từng nghe con bé nói về chúng và cũng không biết những cái tên đó.”
“Tôi hiểu rồi. Rất cảm ơn ông vì đã tốn công đi hỏi giúp.”
“Không, không, không, tôi mới phải xin lỗi. Đúng ra ban đầu Maya cũng phải có mặt, nhưng bà ấy thường tránh gặp mọi người. Bà ấy cứ cứng đầu từ chối buổi phỏng vấn về vụ án như vậy đấy. Dù tôi đã hỏi liệu bà ấy có muốn ra ngoài khi chỉ có mình cậu ở đây…
Chà… Như tôi nghĩ. Mất đi đứa con yêu quý… với một người mẹ… là…”
Dù là một người ngay thẳng, nhưng Masahiko cũng đã nhận ra cảm xúc của Maya và nói với nụ cười cay đắng xen lẫn tiếc nuối.
“Không có gì đâu. Khi các điều tra viên khác đến gặp nhà Shimizu và Aoki, các bà mẹ cũng nói họ chưa sẵn sàng để ra mặt. Tôi hiểu cảm xúc của bà Maya lúc này.”
Đoạn, Kujou cúi đầu thật sâu.
“Rất xin lỗi, anh cảnh sát. Tôi rất xin lỗi vì không giúp ích được gì.”
“Không, không. Vậy thì tôi có thể hỏi thêm vài câu nữa được không?”
Sau đó, Kujou tiếp tục hỏi thêm gần một tiếng đồng hồ.
Loveho có từng lo lắng gì không?
Ông có nhận ra con số 1150 được dùng làm tên tài khoản Twitter không?
Hay bất kỳ suy nghĩ nào về các chữ cái này?
Mối quan hệ của ông với hàng xóm như thế nào?
Có nhân chứng hay tin đồn nào về kẻ khả nghi không?
“Dù là những thông tin nhỏ nhất về thủ phạm cũng sẽ có ích.” Dù Kujou liên tục nói như vậy, nhưng mọi nỗ lực của anh đều hoá công cốc.
Trời càng mưa nặng hạt hơn.
Sau khi từ biệt nhà Aida, Kujou nhanh chóng di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Ở phía tây của bán đảo Bousou, Kisarazu có những con đường sắt thép được làm từ một lượng lớn sắt thu thập được ở vùng ven biển.
Điểm đến của Kujou, nhà Yamaguchi, gia đình của nạn nhân thứ tư, nằm ở vùng nông thôn phía bắc Kisarazu.
Bảng tên Yamaguchi được treo trước một căn nhà gỗ nhỏ đã sờn cũ, trông như đã được xây từ thuở đầu thời Showa.
Có lẽ do mưa to gió lớn, không có cánh truyền thông nào đến tụ tập trước hay trong nhà Aida cả.
Kujou nhấn chuông cửa.
Thế nhưng, chỉ có sự yên lặng làm bạn với tiếng mưa rơi.
Sau khi xác nhận công tơ điện vẫn đang hoạt động, Kujou nhấn chuông một lần nữa.
Nhưng, cũng như lần trước, không có dấu hiệu nào cho thấy có người ở bên kia cánh cửa.
Gần như bỏ cuộc, Kujou nhấn chuông lần thứ ba.
Ngay sau đó, một tiếng gầm lớn của phụ nữ vang lên từ phía bên kia cửa.
“Thôi đi!! Tôi nghe được đấy! Tôi đã nói là không phỏng vấn gì hết rồi mà!!”
Thây hoang mang trước tiếng hét đột ngột, Kujou từ tốn giải thích lý do mình đến qua cánh cửa:
“Bà Yamaguchi, bà ở nhà phải không? Tôi nghĩ hôm qua bà đã nghe rồi. Tôi là Kujou, điều tra viên của vụ án chôn xác dưới cây anh đào. Hôm nay tôi tới là muốn hỏi bà một số điều.”
“A? Tôi đã hẹn vậy à?”
“Có phải hôm qua đồn cảnh sát Kisarazu đã liên lạc với bà không?”
“Đồn cảnh sát Kisarazu?”
Người phụ nữ đã bình tĩnh đôi chút lên giọng ở cuối câu, như thể đang ngẫm lại.
Ngay sau đó, tiếng khoá cửa mở vang lên từ cửa chính và cánh cửa từ từ đẩy ra bên ngoài.
“Ôi, tôi xin lỗi. Tôi quên hẳn chuyện đó.”
Người phụ nữ cao lớn mặc áo jersey xám màu, tay cầm một chai rượu sake bình thản nói.
Trên gương mặt mộc của bà vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt đã khô. Đôi mắt thì sưng húp.
Qua cánh cửa rộng mở, từ trong phòng bốc lên mùi rượu nồng nặc, xộc thẳng tới Kujou.
“Rất xin lỗi vì đã quấy rầy khi bà đang nghỉ ngơi.”
“Không sao… Tôi không nghỉ gì… Sao cũng được. Vẫn còn mưa à? Vào đi.”
“Cảm ơn.”
Kujou cởi giày và đặt ở góc cửa, nơi để một đống đồ lộn xộn, và bước qua hành lang gỗ kêu kẽo kẹt để đến phòng khách trải thảm màu be.
Người phụ nữ tay cầm chai rượu bình thản ngồi xuống thảm, khoanh hai chân lại. “Cộc!” Bà ta đặt chai rượu lên cái bàn trước mặt.
Kujou ngồi đối diện với bà.
Thấy vậy, bà ta đưa chai rượu đến bên miệng và uống một ngụm lớn. Bà ta nhìn Kujou với ánh mắt ngà ngà say.
“Thế, cậu là ai?”
“Tôi xin lỗi vì chưa giới thiệu bản thân. Tôi là Koushirou Kujou, một điều tra viên.”
“Ồ, thế à… Erika. Tôi là Erika Yamaguchi.”
“Bà là mẹ của Skull Yamaguchi?”
“Đúng vậy.” Erika gật mạnh đầu; bà ta đã say mèm.
“Chồng của bà không ở nhà hôm nay sao?”
“Ông ấy đi làm hai ba ngày trước rồi. Đi làm sắt ở con đường đó đang đúng mùa bận rộn.”
“Tôi… hiểu rồi. Bà thấy ổn với việc ở một mình trong khoảng thời gian này chứ?”
Erika tặc lưỡi.
“Chẳng ổn gì cả. Nên tôi đang uống đây.”
Nói vậy, Erika lại uống một ngụm sake nữa.
“...Tôi hiểu… ý bà rồi.”
Sau khi nắm được tình trạng hiện tại của bà Erika, Kujou tự lẩm bẩm như đồng ý với điều đó.
“Được rồi, tôi sẽ không làm tốn nhiều thời gian của bà nữa. Xin hãy trả lời nhiều câu hỏi nhất có thể.”
Để tìm ra câu trả lời cho nỗi buồn của người mẹ mất đứa con khi mới qua tuổi bốn mươi, Kujou vẫn hỏi những câu về mối quan hệ của nạn nhân với các thành viên trong gia đình, bạn bè, mọi người ở trường và hàng xóm một cách chi tiết.
Tuy nhiên, những câu trả lời vẫn khá tương tự như nhà Aida trước đó. Càng hỏi nhiều, Kujou càng có thể nói Skull Yamaguchi là một học sinh xuất sắc và được sinh ra trong một gia đình đầm ấm.
Khi Kujou hỏi về tài khoản Twitter, có vẻ như bà mẹ cũng không có manh mối gì.
Sau khi hỏi xong, Kujou nhìn vào phần chú thích của mình và thấy lo lắng.
Mỗi đứa trẻ đều cố gắng hết sức trong việc học và hoạt động câu lạc bộ, mỗi đứa đều đang tận hưởng cuộc sống học đường và được mọi người yêu quý.
Anh không thể bắt lỗi gì ở bốn nạn nhân được.
Chờ đã… Nếu như… có chuyện gì đó đã xảy ra từ rất lâu về trước…
Dù Kujou đang bế tắc, nhưng một khả năng hoàn toàn mới có lẽ sẽ vạch ra được câu trả lời.
“Anh cảnh sát, chúng ta dừng lại được chưa?”
Chợt nhận ra mình đang ngẩn người trong nhà người khác, Kujou quay mặt về phía Erika:
“A, tôi xin lỗi. Tôi chỉ đang nghĩ về vài thứ khác…”
“Ôi, thật là. Cậu về nhà mà nghĩ.”
Đoạn, Erika đứng dậy và đi vào trong bếp.
Kujou cũng đứng lên để chuẩn bị rời đi.
“Bà Erika, tâm lý của bà vững thật đấy.”
“Cái gì?”
Chỉ có giọng của Erika vọng ra, bà ta đang tìm gì đó trong tủ lạnh.
“Bà Maya nhà Aida và hai bà mẹ khác đều đang đau buồn và không thể giúp gì cho việc điều tra cả.”
Bàn tay của Erika khựng lại khi nghe đến đó.
“Cậu vừa… nói cái gì?”
“Họ không thể giúp gì cho việc điều tra…”
“Tôi không hỏi cái đó. Cái tên! Tên bà ta là gì!?”
“Bà Maya?”
Khi nghe thấy cái tên ‘Maya’, bà ta quay phắt mặt lại:
“Ma...ya… Maya… Ý cậu là Maya Urakawa!?”
“Không, không phải. Là Maya Aida, người vợ của nhà Aida.”
Dù mới vừa vô cùng hoảng loạn, nhưng sau khi nhận ra chỉ là hiểu nhầm, bà Erika lại tiếp tục tìm tòi trong tủ lạnh như không có gì.
Vẫn luôn dõi theo bà ta, Kujou không để sót một cử chỉ nào của Erika. Anh mỉm cười hài lòng khi rời khỏi nhà Yamaguchi.
Khi Kujou lên tàu để trở về văn phòng thám tử là lúc mặt trời đã khuất hẳn, thiếu đi ánh đèn đường, bóng tối bên ngoài được phản chiếu qua những ô cửa sổ trên tàu. Từ tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, anh biết cơn mưa đã nặng hạt hơn so với lúc chiều.
Đang là Tuần Lễ Vàng nên chuyến tàu cũng khá ít người. Ngồi cạnh anh là một cậu trai trông như học sinh cấp ba. Cậu ta đang chăm chú nhấn gõ trên màn hình điện thoại.
“...Trò giải đố à?”
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Kujou, cậu ta quay đầu qua nhìn anh.
“Anh có chơi trò này không? Nếu có thì mình thêm bạn nhé.”
Cậu không hề tỏ ra giận dữ dù bị Kujou cắt ngang và thản nhiên bắt chuyện.
“À, không… Anh xin lỗi. Anh không chơi trò này. Chỉ là tôi nghe tiếng trò chơi giải đố này thấy rất quen.”
Cậu học sinh chìa màn hình ra cho Kujou - đang mỉm cười vẻ xin lỗi - và biểu thị:
“Nếu anh dùng ngón tay di chuyển mấy quả bóng khác màu như này, những quả bóng cùng màu sẽ dính lấy nhau và biến mất.”
Vừa giải thích, cậu trai vừa khéo léo di chuyển ngón tay và xoá hết một hàng nhiều quả bóng cùng màu.
“Hmm. Em chơi trò này giỏi nhỉ.”
Trước lời khen ngợi của Kujou, cậu học sinh vẫn không ngừng giải thích. Sau khi đề cử Kujou chơi trò này, cậu nhóc lại quay về với thế giới riêng của bản thân.
Kujou khép hờ mắt, dưới mí mắt anh, những quả bóng khác màu di chuyển lên xuống, đôi khi thay đổi vị trí với quả bóng bên cạnh. Hình ảnh một trò giải đố khó nhằn lại được phá giải dễ dàng đã để lại ấn tượng sâu đậm trong Kujou.
Đó là khi những quả bóng thay đổi vị trí cho nhau qua trái và phải nhiều lần.
:...Chà, hiểu rồi… Thay đổi vị trí.”
Lúc này, Kujou như sực tỉnh. Khoé môi anh cong cong.
“Em kia!!”
Đột nhiên bị gọi, cậu học sinh giật mình quay ra nhìn Kujou.
“Cảm ơn em. Em giúp anh nhiều lắm.”
Nói xong, Kujou mỉm cười.