“Uầyyyyyyyyy, ngầu vãi! Mày uống được đấy!!”
Một người đàn ông mặc chiếc áo khoác bò màu xanh sẫm dốc ngược cái cốc giấy đầy ắp rượu Sake vào miệng.
Cánh đàn ông và phụ nữ vây quanh anh ta cùng reo hò vui sướng và vỗ tay rất nhiệt tình.
“Khà!! Rượu này ngon thật đấy. Dù vào đêm thì có hơi lạnh, cơ mà uống rượu vào ấm hẳn người lên. Này, em cũng uống đi!!”
Anh chàng mặc áo bò nói với người ngồi bên cạnh - một cô gái xinh xắn với chiếc áo phao lông vũ khoác trên vai.
“Em không uống được nhiều thế đâu.”
Bỏ ngoài tai lời của cô nói, anh ta rót rượu vào cốc đến mức suýt tràn ra ngoài.
“Thế thì để anh uống~”
Có lẽ là do cồn, hoặc là do hát karaoke, một anh chàng đỏ bừng mặt mày với giọng khàn khàn thấy rõ cầm lấy cái cốc trong tay cô gái trẻ rồi đổ rượu vào mồm.
Thấy vậy, một chàng trai đeo kính sành điệu khác khích gã mặc áo bò uống mạnh hơn. Và để đáp trả, anh ta nốc hết chỗ rượu trong cốc rồi khàn giọng nói:
“Rượu Hanamizake ngon thật đấy!”
“Nó còn chẳng phải là Hanamizake. Từ lúc chúng ta đến hồi trưa, anh có thèm ngắm hoa tí nào đâu.”
Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng hoe buộc hai bím phàn nàn mà không thèm để ý đến kích cỡ sai lệch của hai người.
“Hử? Thế á?”
Nói rồi cả hai cùng cười phá lên.
Cơn gió thoảng qua chỗ của năm người họ.
Những đoá hoa anh đào trên đầu họ bị gió thổi tan và xoay tròn giữa không trung như đang nhảy múa.
“Hoa anh đào đẹp ghê ấy.”
Cô gái xinh xắn khoác áo lông vũ vừa tránh gió, vừa lẩm bẩm ngắm nhìn những cánh hoa đang khiêu vũ trong gió xuân.
“Cơ mà, tìm được chỗ ngắm hoa ngay dưới gốc anh đào lớn này đúng là tuyệt quá còn gì? Ai chẳng muốn ngắm hoa ở ngay đây.”
“Đúng thế, đúng thế! Dù là mấy đứa vào đại học cho vui như mình cũng tìm được chỗ tuyệt như này nhỉ.”
Cô gái tóc hai bím vàng hoa dửng dưng nói.
“Nói ‘để cho vui’ thì hơi bất lịch sự đấy!!”
Nói xong, gã trai đẩy mắt kính trên sống mũi và nói một cách thanh cao:
“Là để được uống sake như một câu lạc bộ đấy chứ.”
“Khác quái gì đâu!!”
Gã đeo kính làm vẻ mặt tự mãn và vỗ tay rất to khi anh chàng giọng khàn cười ầm lên. Ngay sau đó, cái kính vừa mới được đẩy lên của anh ta lại trượt xuống lần nữa, khiến cho mọi người lại được một phen giải trí trong bữa nhậu.
“Mà em vừa bảo hoa anh đào đẹp lắm hử?”
Anh chàng áo bò bắt chuyện với cô gái khoác áo phao.
“Ừm, em nói vậy đó, có gì sao?”
Khác với trước đó, anh ta chợt hạ giọng và nói từng từ một:
“Hoa anh đào rất đẹp… bởi vì… có xác chết được chôn ở dưới gốc cây đó.”
Cả bốn người đều cứng đờ trước câu đùa lạnh ngắt của anh ta.
“Anh, anh đang đùa đấy à?”
“Không, anh có đùa đâu. Em không biết à? Ngày xưa ấy, có một câu văn nổi tiếng là ‘Có xác chết được chôn dưới gốc anh đào.’ Rồi sau đó nó dần được lan truyền khắp mọi nơi và trở thành một tin đồn, hoặc là một truyền thuyết đô thị. Nghe nói là hoa anh đào càng đẹp thì dưới gốc cây càng chôn nhiều xác.”
Nói xong, anh ta cười phá lên và bốn người khác im lặng nhìn anh ta.
“Một hôm, đang lướt Twitter thì tao thấy cái này hay hay. Nên tao quyết định làm thế này.”
Bắt chéo tay thành hình chữ thập, anh ta thong thả nói tiếp bằng vẻ mặt thần bí:
“Trên đời này có rất nhiều tin đồn. Đây chỉ là một trong số đó thôi. Hình như không ai biết khu vực quanh cây anh đào này là của ai từ mấy thập niên trước rồi, nên mọi người vẫn được đến tham quan cái cây khổng lồ này; tuy nhiên… không một ai đến cả… Chúng mày biết là vì sao không?”
Cả bốn người lo sợ đến mức nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt từ trong cổ họ.
“Nghe nói là nếu thực sự có xác chết được chôn dưới gốc cây anh đào, thì có thể nghe thấy tiếng một người phụ nữ khóc thút thít hàng đêm vào mùa hoa nở đấy.”
Cả năm người họ và cây anh đào cùng run rẩy trong gió lạnh.
Họ vẫn cố nén nỗi sợ và lắng nghe thật cẩn thận, suy đoán liệu tiếng răng rắc của cành khô có phải là tiếng thút thít của người phụ nữ hay không.
“...Con người thường sợ những gì họ không biết…’
Tiếng lẩm bẩm của anh chàng mặc áo bò rất khẽ nhưng đầy mạnh mẽ:
“Thế nên nếu biết được sự thật thì sẽ giải quyết được mọi vấn đề thôi! Đã đến thời của chúng ta, Câu lạc bộ Huyền bí, thắp sáng nhiệt huyết tuổi trẻ của chúng ta nào!!”
Sau lời tuyên bố hùng hồn, anh ta nốc nốt chỗ rượu sake còn lại trong chai.
“C, chờ đã nào. Mày định làm gì thế?”
Cảm nhận được nhiệt lượng của rượu đang bỏng rát trong dạ dày, trai mặc áo bò lớn giọng nói:
“Tất nhiên là, tao muốn chứng thực nó, bằng chính đôi mắt này!!! Để xem là có xác chết dưới gốc cây hay không.”
Đoạn, anh ta bắt đầu lục tìm trong cái ba lô to đùng của mình, nhanh chóng rút ra ba miếng kim loại và ném lên tấm vải nhựa.
“Gì đấy? Mấy cái gôn nhà trong bóng chày hả?”
“Hỏi ngu thật. Rõ ràng đây là xẻng gấp gọn mà!!”
“Úi, anh nghiêm túc thật đấy à?”
“Sợ gì chứ? Chả có vấn đề gì cả! Nếu mình không đào được xác ai thì lời đồn sẽ biến mất và mọi người cùng vui. Nếu mình đào được xác chết thì vụ này hợp quá còn gì! Nó sẽ trở thành một giai thoại của Câu lạc bộ Huyền bí mà chúng ta có thể kể cho đàn em nghe!! Vẹn cả đôi đường còn gì nữa!!”
“Ờ-ờm… Mày nói cũng đúng…”
Vừa lầm bầm như thế, gã trai cầm lấy một cái xẻng với sự tò mò bị kích thích lóe lên sau cặp mắt kính, dù chính anh ta cũng biết những điều trai kia nói chỉ là viển vông.
Rồi người còn lại cũng với tay cầm lấy cái xẻng và bắt đầu lắp ráp nó một cách nhanh chóng.
“Úi chà~ Phấn khích quá! Cố lên nhé các anh~!!”
Cô gái tóc hai bím vui vẻ cổ vũ cho ba chàng trai trong khi uống một cốc rượu đầy ắp. Cô gái còn lại ngồi bên kéo lấy áo khoác ngoài phủ lên thân hình mảnh khảnh và nhìn mấy người đầy tính hiếu kỳ kia.
“Được rồi, thế bắt đầu thôi nào! Chuẩn bị-, đi!!”
Hô hào hoành tráng như vậy, ba chàng trai cầm xẻng đến dưới gốc cây và bắt đầu đào cật lực.
“Cố lên, cố lên, Câu lạc bộ Huyền Bí! Tiến lên, tiến lên, Câu lạc bộ Huyền bí!!”
Tiếng cổ vũ ngày càng hào hứng bọc trong màn đêm ảm đạm chỉ có ánh trăng mờ và văng vẳng trong gió.
Vì gần đó không có ngôi nhà nào cả nên dù họ kêu to đến đâu cũng sẽ không làm phiền người khác.
“Mà này, chỗ đất ở đây cứng thật đấy.”
Lúc gã đàn ông giọng khàn đào được năm sáu cái, anh ta bắt đầu phàn nàn.
“Đồ vô dụng!! Sao một thằng vai u thịt bắp nhiều hơn não như mày lại có thể từ bỏ trước một bí ẩn như này chứ!!”
Vừa nói, anh ta vừa đâm thật mạnh cái lưỡi xẻng xuống hố đang đào, không mảy may bận tâm đến cái áo bò bị lấm bẩn.
“Ê… ở đây này. Tao nghĩ ở đây đất mềm hơn.”
Hai chàng trai nhìn nhau.
Cái giọng kia đến từ phía bên kia thân cây của cây anh đào khổng lồ.
Họ nhanh chóng tới đó và bắt tay vào đào.
Trái hẳn với trước đó, lần này lưỡi xẻng dễ dàng đào xuyên qua nền đất.
Sự tò mò của họ càng bị kích thích hơn nữa. Họ tăng tốc đào đất khi reo lên một tiếng “Tuyệt!!”
Cơn gió đêm lành lạnh nhiều lần thổi tan những giọt mồ hôi của họ.
Cánh phụ nữ vẫn đang uống rượu sake và quan sát họ từ xa dần thấy chán và quyết định tiến lại gần.
“Này, sao đấy? Các anh cũng bị chôn vào đất luôn rồi à?”
Sau khi họ đào được khoảng hai ba mươi phút.
Dưới gốc cây anh đào, họ đã đào được một cái hố to đủ chứa nửa người đàn ông trưởng thành.
“Bọn anh đào nãy giờ rồi mà có thấy gì đâu!”
Chàng trai nói vậy trong khi mặc lại chiếc áo bò đã dính bẩn.
“Tao nghĩ là dừng được rồi đấy. Đúng là không thể tin được mấy lời đồn…”
“Từ từ.”
Anh chàng giọng khàn chợt ngắt lời.
Cái xẻng của anh ta hình như đã bị kẹt dưới nền đất.
“...Cái gì nhỉ… Cảm giác hơi khang khác…”
Vừa nói, gã to con dồn sức đào mạnh đất chỗ đó lên để xem lưỡi xẻng bị kẹt vào cái gì.
Nền đất bị xốc lên.
Đất đá bị hất sang bên.
Và dưới đó…
Một bàn tay với đầy đủ năm ngón tay màu đất lộ ra bên ngoài.
Sự tò mò và hứng thú biến thành nỗi sợ hãi tột độ. Năm tiếng hét vang vọng trong đêm đen mịt mù.