Mặt trời lặn sớm vào mùa đông nên bên ngoài trời đã tối hẳn. Vụ án được giải quyết một cách mỹ mãn và đã gần ba mươi phút sau khi họ tiễn hai vị khách ra về.
Sau khi hoàn tất các bước pha trà điệu nghệ, Kujou rót trà ra tách cho Yui.
Cô gái hào hứng quan sát anh trong khi nhét đầy miệng chiếc Bánh quy Kẹp Kem Tươi Sữa Trứng thứ ba.
“Cơ mà, không thể tin được là cái cô mua hết bánh quy kẹp ngay trước mặt mình lại là chìa khoá của vụ án cơ đấy. Đúng là sự trùng hợp thú vị.”
“Không phải là trùng hợp. Câu trả lời nằm ở kết quả điều tra trên đường phố và trang phục của khách hàng đấy.”
“Kujou cũng là thám tử ngồi trên ghế bành thực thụ đấy.”
Vừa nói, Yui vừa thổi nước trà Assam còn đang nóng.
“Hử? Cái gì? An tử á?”
“Ồ~ Cậu phải can đảm lắm mới dám khịa chuyện với tôi đấy. Nhóc này, đừng nghĩ là cậu có thể chết bằng cách an tử! Tôi sẽ rút từng cái móng của cậu ra một và dùng kim đâm vào đó…”
“Đừng nói nữaaaaaaa! Tưởng tượng thôi cũng đã thấy đau rồi———!!”
Yui bật cười trước trò hề của hai người họ và đặt nhẹ tách trà xuống bàn.
“Vụ án này có hơi kỳ lạ.”
“Đúng vậy. Dù tôi đã biết rằng đây chỉ là một vụ bình thường theo lời của tiểu thư khi cô thấy Yumiko trước đó, nhưng tôi đã không nghĩ đến khả năng cô gái này lại tự bỏ nhà đi và lên kế hoạch cho mọi chuyện trong thời gian qua.”
“Ừm, nhưng chẳng phải đây vẫn là một vụ án khó sao? Dù khả năng ứng xử với kiểu người như thế này của Kujou rất tuyệt vời, nhưng đây vẫn là một vụ án khó mà, nhỉ?”
Câu hỏi của Akira gợi lại ký ức của Kujou về cuộc trò chuyện với Yumiko lúc trước.
“Ngay từ khi Yumiko mới bước vào văn phòng thám tử, cô ấy đã phủ nhận sạch trơn mọi ý kiến của tôi rồi.”
“Uầy… Căng nhỉ…”
“Có lẽ do rất sợ bản thân bị phủ nhận nên cô ấy thậm chí còn không muốn thừa nhận lỗi sai của mình. Vậy nên ban đầu tôi đã thuận theo cô ấy, rồi chấp nhận cô ấy, và trở thành người có thể giao tiếp trong cùng một thế giới với Yumiko.”
“Ừ~m. Là cái ‘Cuộc trò chuyện về Delete’ và ‘Ý nghĩa của trừ tà’ mà anh kể với chúng tôi ấy hả?”
“Nếu không ở trong cùng thế giới với người đang nói chuyện với tôi, thì tốt hơn là tôi nên bước vào thế giới của họ.”
“Tôi thấy nó giống tư vấn hơn là trừ tà đấy.”
“Ừm, kiểu vậy. Hiểu biết thế giới nội tâm của một người và nói chuyện với tâm thế như họ… Đó là cách thanh lọc tâm hồn. Mà, lần này thì cái hộp bí mật đã đóng vai trò rất quan trọng.”
Nói xong, Kujou xoay chuyển chiếc hộp gỗ đã mở nắp trong tay.
“A! Cả chuyện đó cũng tuyệt thật đấy!! Cái lúc mà cô ấy mở hộp ra thì có một mảnh giấy “Xin chúc mừng” xuất hiện ấy!!”
Kujou thở dài.
“Thế nên tôi mới bảo cậu ngốc đấy. Chính tôi đã đặt mảnh giấy đó vào trong hộp ngay từ đầu rồi.”
“G-ggggggì cơ!?”
Akira hét lên bằng cái giọng, có thể cho là, to nhất trong ngày.
“Mọi thứ trong ngôi nhà này đều đã được thay thế. Chà, tóm lại thì, cũng như trò ảo thuật vậy. Hầu hết chúng đều được sắp xếp bằng các thủ thuật. Cũng giống như khi biểu diễn ảo thuật, mỗi thủ thuật đều được vận dụng một cách riêng rẽ. Trong trường hợp này thì chiếc hộp bí ẩn là một lựa chọn không tồi.”
Nói xong, Kujou nhấp một ngụm trà Assam thêm sữa.
“À! Ừ!! M, mà, Yui nè, cậu thấy hôm nay tôi thế nào?”
“Ừm? ‘Thế nào’ là sao?”
“Ừ thì, cậu nghĩ thế nào về mấy thứ như là, một người đàn ông tài giỏi là người có khả năng làm việc tốt? Hay người tài giỏi là biết xin lỗi và nhận ra sai lầm của bản thân? Hoặc là người có thể chạy ngược chạy xuôi suốt cả ngày để hoàn thành nhiệm vụ mới được tính là có năng lực?”
Akira chỉ muốn xác nhận xem liệu những nỗ lực của cậu có lọt vào mắt xanh của người mà cậu để ý nhất hay không. Đôi mắt cậu sáng rực lên khi trông đợi một câu trả lời thỏa đáng nhất.
Nhưng Yui khép hờ mắt và lặng lẽ nói:
“À, tôi hiểu ý cậu rồi. Dù chưa nói với cậu điều này, nhưng trong gia đình Mikami có một luật là ‘Nếu có người coi thường các món tráng miệng thì con cháu của hắn sẽ bị nguyền rủa 1000 năm.’”
“Cái gì!? Từ đã nào!! Oéeeeeeee!?”
Lời nói ngập trong phẫn nộ của Yui đã đập tan sự phấn khích của Akira ngay lập tức.
“Lúc chúng ta không mua được bánh quy kẹp, tôi đã nghĩ là có khi nên để cậu bắn tung tăng trên đường cao tốc như quả bóng bàn… Mà, dù sao thì giờ tôi cũng được ăn bánh rồi.”
Nói đoạn, Yui mở tròn mắt và mỉm cười nói:
“Cậu giỏi lắm, Akira.”
Nụ cười ấy đã xua tan hết những mỏi mệt trong người Akira, tiếng cười của cậu ta vang vọng khắp phòng.
“Ôi chà.” Kujou vẫn đang ngồi bên nhìn họ.
“Yui này. Vậy, vậy, cậu hãy, hãy tặng sô cô la cho tôi nhé.”
“Hửm? Sô cô la nào?... Cậu đang nói gì thế?”
Trước câu trả lời ngây thơ vô tội của cô nàng, Akira khựng lại mất một giây.
Ngay bên cạnh, Kujou lẳng lặng đứng lên.
Một cách bí mật… không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào…
“Cậu, cậu đang nói gì vậy chứ~ Nói đến sô cô la tháng hai thì chẳng phải là ngày đó sao? Tôi nghe nói cậu sẽ tự tay làm sô cô la và tặng cho…”
“Tôi không có ý định làm gì cả.”
Cô gái đáp ngay mà không hề do dự.
Lời nói thẳng thừng của Yui đã nghiền nát giấc mộng và ảo tưởng của Akira. Khoảnh khắc đó, trái tim của cậu như vỡ tan ra thành trăm mảnh.
“Không!!! Nhưng mà, Kujou bảo thế mà!! Này Kujou, anh nói gì đi chứ… KHÔNG!! Anh ta đi đâu mất rồiiiiiii——–!!”
Lúc Akira quay đầu lại thì Kujou đã không còn ngồi đó nữa rồi.
Chỉ còn chiếc ghế sô pha trống trơn và tách trà Assam vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.
“Ku, Ku, Ku, Kujou—-!! Gã quản gia chết tiệt kia, anh biết tay tôiiiiii!!!”
Hét lên như thế, Akira lao thẳng ra khỏi cửa.
“Dù có là Kujou thì lần này chắc anh ấy cũng phải chịu thua thôi.”
Nghĩ như vậy, Yui mỉm cười tiếc nuối.
Cô nhấp môi vào tách trà Assam vừa miệng và hơi ngượng ngùng nói nhỏ:
“Tôi nói là sẽ không làm… nhưng đâu có nói là sẽ không tặng cậu đâu.”
Trong lò sưởi, vài khúc củi vẫn đang cháy rực trong ánh lửa bập bùng.
Chỉ có duy nhất chú thỏ bông đặt trên giá nghe được tiếng thì thầm dễ thương của cô chủ nhỏ mà thôi.