“Thông tin tiếp theo, một thi thể đã được phát hiện ở Chichibu, tỉnh Saitama vào sáng sớm ngày mùng ba. Phía cảnh sát đã xác nhận và khẳng định họ đang tiến hành điều tra những người có liên quan đến vụ vứt xác.”
Ánh mặt trời ấm áp mang theo hơi thở mùa xuân đang tới.
Buổi tối mùa này dần dài hơn so với những ngày trong đông. Ánh chiều tà ấm áp ráng đỏ trong phòng ăn của văn phòng thám tử.
Có một chàng trai đang ngồi chăm chú xem bản tin thời sự trên ti vi, trong miệng ngậm một chiếc bánh quy kẹp mứt dâu.
Cậu trai là Akira Satou, học sinh cấp ba hay tới Văn phòng thám tử Hakoniwa mỗi ngày.
“Này Kujou, chẳng phải lại là vụ án chôn xác dưới gốc anh đào à?”
“Ồ, vậy ra cậu cũng muốn bị chôn hử? Hiểu rồi. Tôi sẽ chôn cậu trong vườn cùng rác luôn nhé?”
“Rác gì hả!! Tôi có nói là muốn bị chôn đâu!!”
Chàng quản gia Kujou trong bộ trang phục đen tuyền, luôn châm chọc dù chỉ là câu nói bình thường nhất của Akira.
“Dù anh có chôn Akira thì cũng không thêm được tí ti chất dinh dưỡng nào đâu.”
“Gì chứ!? Yui nè, sao cậu có thể nói vậy chứ!
Sự hoảng loạn của Akira khiến Yui, mặc chiếc đầm hình hoa trắng tinh, hài lòng và cười khẽ .
Rồi mùi hương cam bergamot nồng đậm chợt kích thích khứu giác của hai người họ.
Pha trà xong, Kujou mang ra món trà Bá Tước vừa đến lúc thưởng thức.
Anh rót trà đen vào tách cho Yui, chủ nhân của văn phòng thám tử này.
“Về vụ phát hiện thi thể khoảng hơn tuần trước ấy. Năm sinh viên đại học trong Câu lạc bộ Huyền Bí đi ngắm hoa. Sau đó trong cơn xỉn rượu, họ đã đào dưới gốc cây anh đào và phát hiện ra một cái túi đựng xác một người phụ nữ đang bị phân huỷ.”
Kujou tiếp tục rót trà Bá Tước vào tách cho Akira.
“Chẳng phải là cái đó sao? Mọi người đều đang bàn tán xôn xao về mấy tin đồn ‘Có xác chết dưới gốc anh đào!!’ đó. Ở trường tôi, có mấy đứa cùng lớp còn đi đào ở mấy cây anh đào dưới sân trường, sau đó thì bị chủ nhiệm giáo dục mắng cho một trận tơi tả… Ai~ Cơ mà… Sao mấy cái xác cứ bị chôn dưới gốc cây anh đào nhỉ?”
Bàn tay đang rót trà của Kujou dừng lại.
“Cậu bị ngốc hử?”
“Sao tự nhiên anh lại nói thế!? Tôi không ngu nhá!!”
“Tôi không bảo cậu ngu. Tôi bảo cậu ngốc mà.”
Yui quan sát hai con người có thể cãi nhau với mọi chủ đề trên đời kia. Cô rời tách trà khỏi môi, đặt nó xuống bàn và quyết định sẽ giúp Akira một tay.
“Vào khoảng thời Taishou đến thời Showa có một thiên tài văn học tên là Motojirou Kajii. Cậu biết ông ấy chứ, Akira?”
“Hả? Ai vậy? Ông ấy đã viết gì thế?”
“Trong số các tác phẩm của Motojirou Kajii, có một cuốn tiểu thuyết ngắn bắt đầu với câu chuyện về ‘Những cái xác được chôn dưới gốc cây anh đào.’”
“Ế!? Vậy ra nguồn gốc là từ đây sao?”
“Chà, dù sao thì câu chuyện đó cũng chỉ là sản phẩm trong trí tưởng tượng của tác giả mà thôi. Không có câu chuyện có thật nào về tên sát nhân giết người rồi chôn xác dưới gốc anh đào cả.”
“Vậy thì tại sao?”
Sau khi tự rót trà vào tách của mình, Kujou tiếp lời Yui:
“Sau đó, Ango Sakaguchi cũng đã dùng chủ đề ‘Hoa anh đào rất đẹp nhưng cũng rất khủng khiếp’ trong cuốn tiểu thuyết ‘Dưới hàng anh đào nở’ và nó đã nổi tiếng khắp thế giới. Tuy nhiên, điểm chung giữa hai tác phẩm là chúng không hề đề cập tới việc thực sự có xác chết được chôn dưới gốc hoa anh đào. Ban đầu, từ thời xa xưa, người Nhật coi hoa anh đào là biểu tượng của vẻ đẹp chóng tàn. Chỉ có cụm từ ‘Dưới hàng anh đào nở’ được hợp nhất trong hai tác phẩm trên mới thể hiện được hết giá trị và tính thẩm mỹ mà người Nhật có, và nó dần trở thành một thứ gì đó gần như là truyền thuyết đô thị. Hiểu chưa hả nhóc?”
Kujou giải thích một lượt từ đầu đến cuối. Nói xong, anh dừng lại và uống một ngụm trà Bá Tước.
“Hay thế! Vậy là thực sự có thi thể chôn dưới gốc anh đào à!!”
“Phụt-” Kujou phun hết nước trà trong miệng ra và ho sặc sụa.
“Gì vậy!? Oái, Kujou, bẩn lắm đấy!!”
Bị phun thẳng vào mặt, Akira vừa làu bàu giận dữ, vừa cố tìm khăn tay hay khăn giấy để lau mặt.
“Xin lỗi. Nhóc, dùng cái này đi.”
Hơi giật mình trước lời xin lỗi thành khẩn của Kujou, Akira cảm kích nhìn anh và nhận lấy tấm vải trắng trên tay Kujou để lau mặt.
… Rất cứng…
… Chất vải thô…
… Và cái mùi sữa này…
“Này! Đây là giẻ lau bàn mà!!”
“Dùng khăn tay cho cậu lãng phí lắm.”
Vừa nói, Kujou vừa dùng khăn tay để lau miệng.
“Dừng lại đó được rồi.”
Bất chợt, một mùi hương thơm dịu chạm đến khứu giác của Akira.
Cả hương thơm và hành động đột ngột của cô đã làm bình ổn trái tim phẫn nộ của Akira trong nháy mắt.
Yui dùng chính chiếc khăn tay của mình để lau đi những vệt trà đen trên mặt Akira.
Cậu chàng đỏ mặt đến tận mang tai vì cử chỉ của cô.
Thấy phản ứng của Akira, Yui cũng thấy xấu hổ theo.
Nhìn hai kẻ ngây thơ trước mặt, Kujou muốn cắn khăn tay và biến nó thành giẻ lau sàn luôn cũng được.
Một lát sau.
Trên ti vi vẫn đang đưa tin về những phác thảo và phỏng đoán về thủ phạm của vụ án chôn xác dưới gốc anh đào. Chợt tiếng chuông điện thoại của Kujou vang lên.
“A lô. Kujou đây.”
“Yoo~~ Chào Kyuu! Lâu rồi không gặp~”
Giọng nói vui vẻ và sống động của một người đàn ông phát ra từ điện thoại.
“Anh Gen!? Lâu rồi không gặp. Sao đột nhiên anh lại gọi tôi thế này? À, ý tôi là, anh luôn bất ngờ như thế.”
“Sao chứ~ Sao cậu không nói mấy câu như ‘Tôi cô đơn lắm~’ cho tôi nghe nhỉ.”
“Nếu anh xỉn thì tôi cúp máy đây. Tạm biệt.”
Khinh bỉ nhìn chiếc điện thoại, Kujou chuẩn bị ngắt máy.
“Không, không, không, chờ tí nào! Tôi xin lỗi!! Là lỗi của tôi, nên nghe tôi nói đã nào! Có chuyện tốt đây!! Làm ơn mà!!”
Giọng nói trong điện thoại rất to và rõ. Kujou thở dài một hơi và miễn cưỡng đặt điện thoại đến bên tai:
“Rồi, sao nào? Mà mấy cuộc gọi đến của anh chẳng mang lại điều gì tốt lành cả.”
“Không thể nào. Chà, là thế này! Chuyện này không tiện nói qua điện thoại nên tôi sẽ đến chỗ cậu ngay bây giờ.”
“Hả!?”
Cảm xúc hiếm khi dao động trước Akira của Kujou lúc này đã bộc phát bởi người đàn ông được anh gọi là Anh Gen.
Chỉ một giây sau thông báo “Tôi tới ngay đây”, tiếng chuông cửa của Văn phòng thám tử Hakoniwa reo lên ầm ĩ.