Credit: Japtem
“Xin lỗi nha, hình như ta trót uống hơi nhiều rồi.”
Tôi thấy hơi lạ khi ông ngoại đến đây sớm như vậy, nhưng có vẻ như ông đã đưa Ryle và Dida về nhà. Bởi vì ông có tửu lượng rất tốt, nên phải tiễn họ cũng đúng.
“Tanya. Lấy nhiều nhiều nước cho họ uống nhé.”
“Vâng ạ.”
Bảo Tanya xong thì tôi ngồi xuống ghế đối diện với ông ngoại.
“Ông ngoại, dù ông có tửu lượng tốt đến đâu đi chăng nữa thì uống rượu nhiều cũng hại sức khoẻ lắm. Ông nên kiềm chế lại đi.”
“Ặc...”
Ông ngoại né tránh ánh mắt của tôi, trông ông còn có chút e ngại... Cũng phải, ông tôi nghiện rượu mà.
“Thế rốt cuộc là hôm qua ông nốc bao nhiêu rượu rồi?”
“Thì ta uống với mấy người từ bên Hiệp sĩ nè, Quân đội nữa nè. Ờm... Uống vui quá nên ba người bọn ta còn đi thêm tăng nữa.”
“Vậy sao...”
Hoá ra lí do là cái vế sau. Một thời gian trước đây, ông từng bảo hai người kia là “uống để biết giới hạn của bản thân đi” rồi lôi họ ra ngoài nhậu nhẹt, nhưng lần nào bọn họ cũng về trong tình trạng say khướt mướt. Vì ông ngoại thích nhậu với bọn họ nên ông cứ uống vô độ vậy thôi, ít nhất là tôi nghe kể thế.
“...Em xin phép ạ.”
“Ô, Tanya à. Sao thế?”
“Ludius-sama đến đón Gazelle-sama đó ạ.”
*t/n: cho ai không nhớ thì Ludius chính là hầu cận của Đại hoàng tử Alfred, hay còn gọi là Ludy
“...Cái gì cơ?!”
Tự dưng trông ông ngoại rất hoảng loạn. Tôi khẽ bật cười trước cảnh tượng hiếm thấy này.
“Bảo nó là ta không có ở đây.”
“...Cái đó...”
Trước khi Tanya kịp nói hết câu thì Ludius đột nhiên xuất hiện ở đằng sau cô ấy.
“Ông à, cháu nghe thấy hết rồi đấy. Ông lại nốc một đống rượu chứ gì.”
“Không, ta...”
“Cháu bảo ông cai rượu biết bao nhiêu lần rồi? Ông vẫn là nhân vật tầm cỡ ở trong cái Kinh Đô này đấy. Có thể lúc này ông đang được yên ổn, nhưng ngộ nhỡ có kẻ tấn công ông lúc ông say thì sao? Nếu vậy thì khó coi lắm. Cháu xin ông, lúc ở ngoài đường thì đừng có mà nhậu nhẹt nhiều quá!”
Trước lời chỉ trích hợp tình hợp lí của Ludius, dường như ông ngoại thật nhỏ bé. Ludius là con trai của anh trai mẹ tôi... Nói cách khác, ảnh chính là anh họ của tôi, đồng thời cũng là người thừa kế của nhà Hầu tước Anderson. Tình cờ là, bác tôi, Hầu tước Anderson hiện tại, nói rằng ảnh không mạnh như ông ngoại nên sẽ không liên kết với Hiệp sĩ hay Quân đội.
Còn về Ludius, cũng chính vì thế nên anh ấy hiện đang phải học nhiều thứ để trở thành một người thừa kế đúng nghĩa. Mặc dù tôi cũng không biết ảnh đang học cái gì...
Cơ mà, anh ta quả nhiên là cháu đích tôn của ông ngoại. Chuyển động của anh rất giống với Ryle và Dida, cơ thể anh tuy mảnh khảnh nhưng lại rất cứng cáp.
“Lâu rồi không gặp anh, Ludy.”
“Cũng lâu rồi, Iris nhỉ. A, anh xin lỗi, lâu lắm rồi mới gặp lại em mà ta lại phải vướng trong tình huống như vậy.”
Anh ấy hơn tôi hai tuổi nên thời gian tôi học chung với anh ở học viện cũng chỉ có một năm. Thực ra vì chúng tôi học khác khối nên cũng khó có cơ hội nói chuyện. Tôi lại còn bị đuổi học nữa... Thôi bỏ đi.
“Không sao đâu ạ. Em cũng đã nhắc ông là phải kiềm chế rồi.”
“Ra vậy. May là Iris cũng cảnh cáo ông. Dù ông không nghe lời anh nhưng chắc chắn là sẽ nghe lời Iris.”
“Làm gì có chuyện ấy ạ. A, anh Ludy có muốn dùng chút trà không?”
“Cảm ơn lời mời của em, nhưng hiện anh đã có kế hoạch khác rồi. Giờ thì, ông nội, chúng ta phải về thôi.”
“Ờm...”
“Ông ngoại, cảm ơn ông đã đem Ryle với Dida về. Về nhà ông cũng phải nghỉ ngơi đi nhé.”
“Ừm... Ta sẽ ở lại đây.”
Chúng tôi đang không hiểu tại sao ông lại cau mày thì ông bỗng dưng tuyên bố như vậy.
“Ông nội, người nói gì vậy? Thôi, chúng ta về thôi.”
Ludius thẳng thừng từ chối ông. Xem cảnh hai người này nói chuyện với nhau vẫn thú vị như ngày nào.
“Iris, anh sẽ lại đến thăm, đến lúc đó ta có thể từ từ trò chuyện với nhau.”
Vừa dứt lời, Ludius liền kéo ông ngoại đi. Sao trông ảnh gầy gò vậy mà khoẻ thế nhỉ?
***
Náo loạn một hồi xong thì căn phòng lại trở lại yên tĩnh như lúc đầu.
“...Tanya. Rót cho ta cốc nữa.”
“Vâng ạ.”
Vừa định nghỉ ngơi chút thì đột nhiên có người bước vào phòng, lần này là Berne.
“Em ngồi với chị được không?”
“Được chứ. Nào, ngồi đây này.”
Tôi còn chưa dứt lời thì cô hầu gái toàn năng của tôi, Tanya, đã đặt một tách trà mà tôi không biết cô ấy lấy từ đâu ra trước mặt Berne.
“Lâu lắm rồi chị mới nói chuyện với Berne như thế này đấy.”
Từ bữa tiệc ngày Quốc Khánh đến giờ, tôi không gặp cậu ta nhiều lắm. Tôi có việc của tôi, mà cậu ta cũng bận đi theo hỗ trợ cha.
“Vâng, đúng ạ.”
Berne cũng khẳng định rồi nhấp một ngụm trà thảo dược. Lúc uống vào vẻ mặt cậu ta có vẻ thư thái hơn nhiều, dường như trà này rất hợp khẩu vị cậu ta.
“Hình như chị sắp quay lại lãnh địa nhỉ.”
“Ừm. Chị cũng đi lâu rồi, phải về thôi... Còn Berne dạo này đang bận bịu gì thế?”
“...Em đi theo cha đến nhiều chỗ nên cũng đã học được rất nhiều thứ. Em phải bù đắp lại quãng thời gian lơ là thôi.”
“Chị không nghĩ cậu lơ là hay gì đâu. Có những thứ mà chỉ khi làm học sinh cậu mới được trải nghiệm.”
Đây cũng chính là kinh nghiệm xương máu trong kiếp trước của tôi. Những ngày tháng còn ngồi trên ghế nhà trường đối với tôi thực sự rất quý giá. Thậm chí khi bắt đầu ra xã hội làm việc thì lại càng thấy trân trọng hơn. Bạn bè đồng trang lứa ở cùng một chỗ, học cùng một nơi, kết giao rồi lại cãi cọ với nhau.... Dẫu có những kí ức không mấy tươi đẹp, nhưng nó cũng sẽ trở thành một mảnh ghép trong thanh xuân. Tuổi trẻ là thứ chỉ khi tốt nghiệp rồi thì ta mới nhận ra ý nghĩa thực sự của nó.
“...Nhưng chính em lại là người cướp đi khoảng thời gian quý giá ấy của chị.”
“...?”
Berne nói rất nhỏ nên tôi không nghe được những lời ấy. Trông ẻm khá nhợt nhạt nên tôi đoán chủ đề có vẻ không được dễ chịu gì cho lắm.
“...Chị, xin hãy để em tạ lỗi với chị.”
“Chị còn tưởng cậu định nói cái gì cơ... Thế tại sao cậu phải xin lỗi?”
Nhắc đến vụ xin lỗi... Dù không nghe nhưng tôi cũng biết là nó sẽ nhắc đến vụ tôi bị đuổi học.
“...Về chuyện chị bị đuổi khỏi học viện.”
Dù đã biết câu trả lời nhưng tôi vẫn muốn nghe xem cậu ta sẽ xin lỗi cái gì.
“Nếu là về vụ đó thì cậu không cần phải xin lỗi chị đâu. Là do chị đã hành động không đúng khi bị cảm xúc lấn át lí trí... Tóm lại đều là sai lầm của chị.”
“Nếu em nhớ không nhầm thì chị cũng đã từng nói vậy rồi. Nhưng em không cho rằng chuyện đó hoàn toàn là như vậy. Bản thân em, tại thời điểm đó, cũng thích cô ấy (Yuri)... Và cũng vì thế, hành động của em hoàn toàn là do cảm xúc kiểm soát, em cũng không hề nghĩ tới hậu quả.”
“Nói chung là, với tư cách là một người muốn trở thành Thủ tướng, cậu muốn bộc lộ lòng quyết tâm của mình bằng cách xin lỗi chị...”
Thực sự là tôi có cảm giác như cậu ta đang nói ‘Em sẽ không để cảm xúc lấn át lí trí nữa đâu!’ vậy. Cậu ta nhận thức được nhường này chắc là do cha rèn cho rồi.
“Cái đó cũng đúng. Nhưng không phải là toàn bộ lí do.”
“...Còn gì nữa sao?”
“Em thích cô ấy nhiều đến nỗi bị cảm xúc chi phối hành động của mình, và cũng vì thế, em đã bỏ qua hết những thiếu sót của mình, không nhận ra rằng chị cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Chị cũng là con người với những hỉ nộ ái ố, mặc dù sự thật rành rành trước mắt, em vẫn không hiểu rằng chị làm vậy là do chị đã bị tổn thương. Vậy nên, với tư cách là gia đình của chị, em cần phải mau chóng xin lỗi chị ngay.”
“...”
Sau khi nghe lời giải thích của Berne, tôi gần như không nói được gì. Dù cũng hơi bực vì đến giờ cái tên này mới chịu sáng mắt ra, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút ấm áp.
Kể từ ‘cảnh ending’ đó, tôi đã không còn coi Berne là gia đình nữa rồi. Bởi vì lúc đó, cậu ta đã chọn Yuri, vị Nam tước tiểu thư kia.
Bản thân ‘tôi’ trước kia, có lẽ đã nghĩ rằng ‘Em ấy chọn phe người mình thích cũng đúng thôi’. Còn khi ‘tôi’ thay thế ‘cô ấy’ thì lại ngược lại, lúc này tôi đã bình tĩnh, và Iris mà ‘tôi’ trở thành cứ liên tục khẩn khoản rằng: ‘Tại sao, tại sao?’ ‘Tại sao không ai hiểu?’ ‘Tôi chỉ đem lòng yêu người đó thôi, vậy mà giờ cả Berne cũng đã bỏ rơi tôi!’ và cứ dai dẳng như vậy. Bởi đây là cảm xúc của chính tôi, nên tôi hiểu rất rõ, cũng như vô cùng đồng cảm với lời than khóc trong tim mình.
Thực tình thì, nhắc đến Dorsen hay Van, tôi chẳng quan tâm cuộc sống họ ra sao, vì bản thân tôi cũng chẳng có miếng quan hệ nào với bọn họ.
Tuy nhiên với Ed-sama và Berne thì khác. Với tư cách là hôn thê của Ed-sama, khao khát được yêu vẫn luôn nhen nhóm trong lòng tôi. Còn Berne thì lại là một thành viên quan trọng trong gia đình. Vì thế nên, khi thấy bọn họ chọn cô ấy, vứt bỏ tôi trong nháy mắt, trái tim tôi dường như đã vụn vỡ. Hơn nữa, họ cũng chính là những người đã làm nhục tôi.
Trước một đám đông lớn, họ ghì tôi xuống đất, kết án tôi. May là tôi đã khôi phục được kí ức của kiếp trước, tuy nhiên, nếu như nữ thần may mắn không mỉm cười với tôi, có lẽ lúc đó tôi đã hoảng loạn vô cùng.
Khoảnh khắc ấy, ‘tôi’ đã tự thề với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ yêu ai nữa, cũng sẽ không bao giờ hoàn toàn tin tưởng hay dựa dẫm vào người khác. Bởi vì ngay cả máu mủ ruột thịt cũng có thể vứt bỏ nhau mà. Lí do là vì cậu ta đã tham gia vào vụ việc ấy, buộc tôi phải thay đổi nguyên tắc của mình. ‘Phải, đúng vậy’, cứ như thế, tôi đã không thể tha thứ cho cậu ta.
Phần nhẫn tâm của ‘bản thân tôi’ nghĩ rằng ‘Đến giờ rồi mà cô còn nói gì vậy?’ nhưng phần ‘bản thân’ kia lại nhen nhóm suy nghĩ muốn làm lành với em trai. Kết quả là hai luồng suy nghĩ cứ phủ nhận lẫn nhau.
“...Chị chấp nhận lời xin lỗi của em. Tuy nhiên, chị cũng không thể tha thứ cho em ngay được.”
(T/n: chỗ này đổi xưng hô của Iris với Berne nhé)
Cô gái đó... nếu là cô ấy, Nam tước tiểu thư Yuri, không biết là cô ấy có tha thứ cho Berne không nhỉ? Suy đoán vô nghĩa ấy đột nhiên lại loé lên trong tâm trí tôi.
“Không sao cả, đối với em như thế là đủ rồi.”
Dù vậy, Berne vẫn hài lòng, mỉm cười chấp nhận câu trả lời của tôi.